Tình Đắng, Tổng Tài Tìm Lại Vợ Yêu

Chương 1: Mang cơm trưa đến cho anh



Hôm nay đã là ngày thứ năm Lăng Trạch Hàn không về nhà,kể từ khi anh kết hôn với Thẩm Tuyết cũng đã hai tháng,cô đã gọi cho anh rất nhiều cuộc gọi nhưng đều nhận được một câu trả lời duy nhất: "công ty bận,anh phải tăng ca nên nghỉ luôn tại công ty".

Đêm tân hôn anh cũng không động vào cô, anh nói cô mới mười chín tuổi anh sợ cô lần đầu không chịu được đau. Thẩm Tuyết lúc đầu còn cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì Lăng Trạch Hàn luôn lo lắng cho cô như vậy. Ba năm yêu nhau là quãng thời gian đầy lãng mạn và hạnh phúc. Lăng Trạch Hàn quan tâm,chăm sóc, yêu thương Thẩm Tuyết cưng nựng chiều chuộng cô hết lòng.

Lăng Trạch Hàn là đối tác làm ăn với ba của Thẩm Tuyết, trong một lần cô đi theo ba đến dự tiệc sinh nhật của anh, anh đã nhìn trúng cô. Hôm đó Thẩm Tuyết đi giày cao gót cô bất cẩn vấp ngã nhào vào lòng Lăng Trạch Hàn, anh đỡ lấy cô, bàn tay anh đặt vào nơi vòng eo thon nhỏ, mùi hương thiếu nữ mười sáu tuổi thơm mát,ngây thơ ngập tràn trong lòng khiến anh thất thố ôm cô mãi không buông. Chỉ đến khi Thẩm Tuyết ngẩng đầu lên một bộ xấu hổ e thẹn nhìn anh, cô lên tiếng cảm ơn anh lúc ấy Lăng Trạch Hàn mới bừng tỉnh mà rời vòng tay đang ôm cô.

Sau đó, Lăng Trạch Hàn liên tục đến nhà cô tìm gặp ba cô để bàn chuyện công việc rồi như vô tình anh đều gặp Thẩm Tuyết, hai người chào hỏi,anh xin số điện thoại của cô, dần dà hai người dưới sự tạo điều kiện của ba cô cuối cùng cũng đến với nhau như một lẽ tự nhiên.

Trước đám cưới của cô và anh một tháng, ba cô bất ngờ bị bắt vì tội làm ăn phi pháp, tham ô và trốn thuế, chính ông cũng đã làm những điều đó nên không có cách nào trốn tội.Thẩm Tuyết rất sợ hãi và lo lắng cho ba, cô đã xin Lăng Trạch Hàn giúp đỡ ba mình nhưng anh cũng lực bất tòng tâm, bằng chứng ba cô phạm tội đã rõ rành rành, không có cách nào cứu vãn. Ông bị phán hai mươi năm tù giam. Với một người đã năm mươi mấy tuổi như ông mà bị phán hai mươi năm tù khác gì quãng đời còn lại của ông phải sống trong lao ngục đâu.

Thẩm Tuyết đã khóc rất nhiều. Lăng Trạch Hàn luôn ở bên an ủi cô, anh nói sẽ nghĩ cách giảm tội cho ba cô. Đám cưới của hai người lùi lại đến ba tháng sau. Cuối cùng cô không muốn ba mình ngồi tù mà mình còn tổ chức đám cưới rình rang nên cô và anh chỉ đến cục dân chính đăng ký kết hôn rồi về sống chung một mái nhà.

Thẩm Tuyết không hiểu vì lí do gì mà từ khi lấy nhau Lăng Trạch Hàn càng ngày càng lạnh nhạt không quan tâm đến cô nữa. Anh không ở công ty thì cũng đi sớm về khuya. Cô thậm chí còn không có thời gian để gặp anh nói chuyện.

Anh không còn hỏi cô đã ngủ chưa? Đã ăn cơm chưa? mà chỉ có cô hỏi,anh chỉ lạnh nhạt trả lời một câu rồi cúp máy.

Ngồi trong căn phòng lạnh lẽo, không có hơi ấm của anh chỉ có hơi thở của một mình Thẩm Tuyết cô. Hàng mi của cô rủ xuống,khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn lại mang vẻ đượm buồn man mác. Cô nhớ ba mình cũng nhớ anh. Thẩm Tuyết đứng dậy đi hâm nóng đồ ăn cô nấu khi nãy. Cô quyết định mang đến công ty cho anh, nếu anh bận không có thời gian về ăn cơm với cô thì cô sẽ mang cơm trưa đến cho anh.

Thẩm Tuyết cho thức ăn vào hộp giữ nhiệt rồi lái xe đến Lăng thị. Toà nhà cao chọc trời trước mặt cô chính là tập đoàn Lăng thị của Lăng Trạch Hàn. Trước khi cưới cô đã từng đến đây rất nhiều lần nên nhân viên ở đây đều biết cô là bạn gái của Lăng tổng nhưng họ không biết rằng hai người đã kết hôn vì Lăng Trạch Hàn và Thẩm Tuyết chỉ đi đăng ký trong âm thầm.

Bước vào sảnh công ty, nhân viên lễ tân lập tức nhận ra Thẩm Tuyết liền cho cô đi lên. Thẩm Tuyết vào thang máy nhấn nút lên tầng cao nhất. Cô vừa lên đến nơi liền gặp trợ lý của Lăng Trạch Hàn là Lâm Tiêu,anh ta thấy Thẩm Tuyết xách cặp lồng đến công ty thì sửng sốt, hiển nhiên là có hơi bất ngờ, ánh mắt liếc nhìn về phía phòng tổng giám đốc có chút chột dạ.

Thẩm Tuyết nhạy bén quan sát Lâm Tiêu, cô mỉm cười:

- Trợ lý Lâm,tôi đến gặp Trạch Hàn, anh ấy đang ở trong phòng sao?

Lâm Tiêu ấp úng:

- Phu nhân, Lâm tổng đang có khách,để tôi dẫn cô sang phòng nghỉ đợi, lát nữa Lâm tổng xong việc tôi sẽ báo với ngài ấy.

Lâm Tiêu là cánh tay đắc lực của Lăng Trạch Hàn nên đương nhiên anh ta biết Lăng Trạch Hàn và Thẩm Tuyết đã kết hôn nên anh ta mới gọi Thẩm Tuyết là phu nhân.

- Ồ, đã đến giờ ăn cơm trưa mà anh ấy vẫn bận vậy sao?

Thẩm Tuyết cảm thấy Lâm Tiêu thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía phòng làm việc của Lăng Trạch Hàn, như sợ cô sẽ đi vào vậy.

Mọi cảm xúc dồn nén mấy ngày nay muốn hỏi hay nói đều không nói ra được khiến Thẩm Tuyết có một dự cảm không tốt,cô không để ý đến Lâm Tiêu nữa mà trực tiếp đi tới nhanh nhẹn đẩy cửa phòng làm việc của Lăng Trạch Hàn ra.