Tình Đắng, Tổng Tài Tìm Lại Vợ Yêu

Chương 56: Cắt bỏ tử cung



Lăng Trạch Hàn vừa đi khỏi, một nữ y tá bịt khẩu trang liền đi vào. Biết là người của mình Bạc Hoan liền ra hiệu cho cô ta lại gần.

- Bụng tôi thế nào rồi, cái tên chết bầm kia lại đâm mạnh như vậy, tôi đã dặn chỉ đâm vừa phải thôi mà, cô không biết lúc đó tôi đau đến thế nào đâu? Thế tôi phải khâu mấy mũi vậy?

Thấy cô y tá có vẻ lưỡng lự, lúng túng Bạc Hoan nghi hoặc hỏi lại:

- Này các người có nói cho Lăng Trạch Hàn giống như tôi dặn dò không vậy? Cô bị câm sao? Mau nói đi chứ.

- Cô Bạc, kế hoạch có biến.

- Có biến ư? Biến gì vậy?

- Cô thực sự đã bị cắt bỏ tử cung, A Tứ lúc đó đã không kiểm soát được lực đâm cô, cô bị thương khá nặng, chảy rất nhiều máu, bác sĩ cũng không còn cách nào khác.

- Cái gì? Cô nói cái gì?

Bạc Hoan không tin vào tai mình nữa. Cô ta thực sự bị cắt bỏ tử cung sao?

Thế thì cô ta làm sao sinh con được nữa, thế này có khác gì con cá rô đực đâu.

Vì thuốc tê và thuốc giảm đau vẫn còn tác dụng nên Bạc Hoan chưa cảm nhận được cơn đau trong bụng mình.

Kế hoạch ban đầu của Bạc Hoan chỉ là bị đâm vào phần phụ, nhưng cô ta và bác sĩ sẽ làm quá lên rằng cô ta bị cắt mất tử cung không sinh con được nữa. Cô ta muốn Lăng Trạch Hàn phải áy náy rồi bù đắp cho cô ta cả đời. Không nghĩ rằng kế hoạch thế mà sểnh một ly đi ngàn dặm, từ kế hoạch giả lại biến thành sự thật. Giết địch một ngàn lại tự tổn hại một ngàn rưỡi thế này. Không, cô ta không chấp nhận được sự thật này.

Bạc Hoan tức đến nỗi ngất luôn. Cô y tá thấy vậy thì cũng lập tức đánh bài chuồn, dù gì cô ta cũng đã nhận tiền rồi, kế hoạch có biến như vậy,cô ta có ngu mà ở lại. Bọn A Tứ biết mình lỡ tay nhưng cũng nhận tiền bỏ trốn rồi.

Lăng Trạch Hàn đi đến nửa đường chợt khựng lại. Không đúng, anh mải lo cho Bạc Hoan nên không có thời gian suy nghĩ thấu đáo. Theo lý mà nói, Bạc Hoan nhắn tin bảo anh đến quán cà phê phải không có ai biết mới đúng. Ngay đến Lâm Tiêu cũng không biết Tổng Giám đốc nhà mình đi đâu.

Hai tên hung đồ kia có chuẩn bị mà đến, nếu theo dõi anh từ trước cũng không dễ dàng như vậy, anh không thể không phát hiện ra.

Lăng Trạch Hàn cũng có kẻ thù nhưng thù hận để đến nỗi phải ra tay giết anh thì không có. Nếu không phải nhằm vào anh thì chính là nhằm vào Bạc Hoan.

Nghĩ vậy Lăng Trạch Hàn rút điện thoại ra gọi cho Lâm Tiêu:

- Cậu đi điều tra Bạc Hoan và các mối quan hệ của cô ấy cho tôi, cả những năm cô ấy sống ở nước ngoài nữa. Càng chi tiết càng tốt.

Lâm Tiêu ở đầu dây bên kia liền nhận lệnh làm việc.

Những ngày sau đó, thỉnh thoảng Lăng Trạch Hàn vẫn đến bệnh viện thăm Bạc Hoan, cô ta cũng giả vờ như chưa phát hiện ra mình bị cắt bỏ tử cung.

Thẩm Tuyết hôm nay vẫn đi làm như bình thường. Giờ nghỉ trưa cô bất ngờ nhận được điện thoại của sở cảnh sát, phút giây nghe thấy họ thông báo ba cô đã bị đâm chết trong tù, Thẩm Tuyết suýt nữa thì ngất đi. Cô hoảng loạn khóc lóc vội vàng chạy ra ngoài thì va vào Chu Hán Khanh.

- Thẩm Tuyết, em làm sao vậy? Sao lại khóc?

- Hu… Hu …em, em phải đến sở cảnh sát một chuyến.

Thấy Thẩm Tuyết hoảng loạn như vậy, Chu Hán Khanh cũng không đành lòng,anh vội vàng nói:

- Em bình tĩnh đã, đừng khóc nữa,có chuyện gì từ từ nói, anh có xe để anh đưa em đi.

- Vâng, hu … hu …

Chu Hán Khanh lái xe đưa Thẩm Tuyết đến đồn cảnh sát. Bên pháp y đang khám nghiệm tử thi cho Thẩm Hán Thu.

Cô được thông báo nguyên nhân cái chết của ba cô là do bị bạn tù đâm chết. Người này cũng bị đi tù, do trước đó có thù trong làm ăn với Thẩm Hán Thu. Không biết anh ta lấy được con dao ở nhà bếp lúc nào trong lúc tranh chấp đã ra tay đâm chết Thẩm Hán Thu.

Thẩm Tuyết không chấp nhận được sự thật này, cô vừa đau lòng vừa hoảng loạn, lảo đảo ngã xuống may có Chu Hán Khanh đỡ được cô.

Chu Hán Khanh cũng không ngờ gia cảnh của Thẩm Tuyết lại như vậy. Anh gọi điện về công ty xin nghỉ cho Thẩm Tuyết.

Lăng Trạch Hàn cũng chạy đến ngay sau đó. Anh ôm chặt Thẩm Tuyết trong lòng, an ủi:

- Tuyết Nhi, đừng khóc, có anh ở đây rồi.

Thẩm Tuyết đau lòng gục vào vai Lăng Trạch Hàn.

- Hu … Hu … Lăng Trạch Hàn, ba tôi mất rồi, tôi không còn người thân nữa rồi.

- Tuyết Nhi, em hãy bớt đau buồn, anh sẽ luôn ở bên em.

Lăng Trạch Hàn cũng không nghĩ lại xảy ra chuyện này. Thẩm Tuyết khóc đến nỗi ngất đi, mọi việc sau đó Lăng Trạch Hàn đều giải quyết giúp cô.

Tang lễ của Thẩm Hán Thu được cử hành đơn giản tại nhà tang lễ.Mấy người Lam Tố Tố cũng có mặt an ủi Thẩm Tuyết.

Sau đám tang của Thẩm Hán Thu, Thẩm Tuyết liền bị cảm nhẹ. Lam Tố Tố nhất quyết kéo cô đến bệnh viện khám. Bác sĩ khám cho Thẩm Tuyết rồi kê thuốc cho cô uống. Hai cô gái đi trên hành lang bệnh viện, Thẩm Tuyết thấy Lam Tố Tố lo lắng cho mình liền nói:

- Tố Tố mình không sao? Chỉ là cảm cúm thông thường thôi mà.

- Xem cậu kìa, sắc mặt tái nhợt thế kia, để bác sĩ kê thuốc cho cậu uống thì mới khỏi được.

Hai cô gái vừa đi vừa nói chuyện, bỗng nghe có một giọng nói gọi giật lại:

- Thẩm Tuyết.

Thẩm Tuyết và Lam Tố Tố quay ra nhìn không ngờ lại là Bạc Hoan, cô ta mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân đang từ từ tiến lại.