Tình Đắng, Tổng Tài Tìm Lại Vợ Yêu

Chương 64: Hoan ái



Lăng Trạch Hàn hôn đến đâu Thẩm Tuyết cảm giác như cây khô được tưới mát, cả người dập dềnh theo từng con sóng anh mang đến.

Lăng Trạch Hàn vừa hôn Thẩm Tuyết vừa nói những lời thầm thì từ tận đáy lòng.

- Tuyết Nhi, tha thứ cho anh, anh yêu em, Tuyết Nhi, xin lỗi em thật nhiều, bảo bối của anh …

Nụ hôn rơi đến ngực cô gái chạm đến đôi thỏ ngọc trắng tròn rồi miên man đi xuống vòng eo thon nhỏ, mỗi tấc da thịt người con gái đều được anh nâng niu,trân trọng.

- Ưm …

Thẩm Tuyết không nhịn được phải rên lên, dưới đôi bàn tay điêu luyện nhào nặn của anh, cộng thêm sự kích phát của thuốc khiến cho cô cô gái ngây thơ lúc này chỉ còn lại những ham muốn dục vọng nguyên thủy nhất.

- Hức… Khó chịu quá! Trạch Hàn …

- Tuyết Nhi, em muốn lắm sao? Anh cho em …

Biết Thẩm Tuyết đang rất khó chịu, Lăng Trạch Hàn cũng không kiên nhẫn dạo đầu nữa, anh đưa cự vật đến trước huyệt động đã ướt nhẹp của cô gái cọ qua cọ lại cho cự vật thấm đẫm dịch mật rồi nhấn hông đi thẳng vào sâu bên trong nơi tư mật khiến anh mất hồn ấy.

Giây phút hai thân thể kết hợp chặt chẽ, khít khao như chỉ giành cho nhau. Anh đưa cô lên đỉnh cao con sóng rồi lại kéo cô ra xa ngoài biển khơi.

- Tuyết Nhi, em khít quá.

Anh luật động ra vào bên trong cô, hai chân cô quặp lên hông của anh, cả người rung lên theo từng cú thúc của anh.

- A…ưm …

Đôi thỏ ngọc theo mỗi chuyển động cứ rung rinh trước mắt anh. Lăng Trạch Hàn vừa thúc ép bên dưới vừa cúi xuống bú mút hai chú thỏ tròn. Tiếng bú mút chụt choẹt, tiếng nước ra vào nhóp nhép vẫn vang lên đầy sắc tình.

- Tuyết Nhi, thật nhiều nước …

- Ưm …a…aaa…

- Chúng ta đổi tư thế nhé.

Lăng Trạch Hàn để Thẩm Tuyết quay lưng lại, quỳ trên đệm, mông cong lên, anh đi vào trong cô từ phía sau đầy kích thích.

- A, không … Lớn quá!

Thứ to lớn của anh khiến cô chướng đau. Anh đẩy hông từ từ cho cô gái thích nghi rồi luật động càng lúc càng nhanh. Lăng Trạch Hàn vừa luật động vừa thở dốc vì sung sướng, anh trêu ghẹo cô, trong giọng nói có phần hồn hển:

- Cái gì lớn …hưm… Shhhh…

Anh cố tình hỏi cô câu đó, thân dưới vẫn không ngừng đưa đẩy, cự long va chạm vào mông cô lại phát ra những tiếng bạch bạch.

Thẩm Tuyết chống tay xuống đệm giường, bờ mông cong vểnh bị anh thao thúc rung lên mãnh liệt.

- A… Của anh … Lớn … Ưm …

Lăng Trạch Hàn mỉm cười, động tác vẫn không hề chậm lại.

- Là của Tuyết Nhi quá chặt.

Cái hoa huy*t nhỏ này anh chỉ muốn thao nát thôi, muốn thao cô không ngừng.Tình yêu luôn đi liền với tình dục, anh yêu cô bao nhiêu liền muốn cô bấy nhiêu. Hoa động nhỏ bé chặt hẹp cứ thít chặt lấy cự vật của anh, khiến Lăng Trạch Hàn suýt thì không nhịn nổi.

Hai người lại đổi qua tư thế mặt đối mặt, anh ngồi trên đệm giường cho cô ngồi lên của anh rồi anh nhấc hông cô ra vào,lên xuống.Thuốc vẫn chưa hết tác dụng, tư thế này lại khiến anh đi vào sâu bên trong cô hơn.

- A… Sâu quá… Không được …a…

Thẩm Tuyết lắc đầu muốn xuống nhưng bị Lăng Trạch Hàn giữ lại.

- Ngoan, càng sâu càng thích mà, Tuyết Nhi, hưm … hazzzz…

Thẩm Tuyết ôm chặt lấy cổ Lăng Trạch Hàn, theo sự hướng dẫn của anh, cùng anh lên xuống. Nơi hai người kết hợp không chút khe hở. Cuối cùng Thẩm Tuyết cũng bị anh làm cho khóc lên:

- Hức… Trạch Hàn… Anh bắt nạt em …

Lăng Trạch Hàn vẫn trong tư thế đó, anh giữ chặt hai bên eo hông cô giúp cô nhấp lên xuống, môi lại hôn chặn lấy miệng nhỏ, nuốt hết những uất ức của cô vào bụng.

- Ừm, là anh không đúng, tại em quá mê người nên anh không nhịn được …

Hai người làm tình trong rất nhiều tư thế, cảm giác khi xa cách mà được gặp lại chỉ muốn gạt bỏ mọi ngăn cách cháy hết mình, yêu hết mình.

Lăng Trạch Hàn bế Thẩm Tuyết đến bên cửa sổ,anh để cô bám vào thành cửa sổ rồi quay lưng lại để anh đưa cự vật của mình vào bên trong cô. Thẩm Tuyết chỉ biết kẹp chặt hai chân lại, kiễng lên cho anh làm cô từ phía sau.

- Bảo bối, em kẹp tôi chặt quá. A…Thật sướng …hưm …

Cô bị anh thúc ép theo phản xạ càng kẹp chặt hai chân lại khiến anh phải rên lên.

- Trạch Hàn, nhẹ thôi, chậm một chút …a…a…

Từ phía sau rồi đến phía trước, anh bế cô di chuyển đến sô pha, mỗi một bước đi là một cú thúc sâu đến tận cùng. Thẩm Tuyết ôm chặt lấy cổ Lăng Trạch Hàn, hai chân quặp chặt lấy hông anh, anh vừa di chuyển vừa hôn cô, bên dưới vẫn thao cô không ngừng nghỉ,dịch mật chảy dọc theo khe đùi cô gái thấm đẫm cự vật của anh, khắp căn phòng đều tràn ngập mùi vị hoan ái.

Thẩm Tuyết trong lòng đầy mâu thuẫn, cô cắn lên bả vai anh xem như phát tiết.

Có trời mới biết cô đã cô đơn,tủi thân, sợ hãi như thế nào khi bị người ta xem như một món hàng trao đổi. Phút giây nhận ra người cứu mình chính là anh. Cảm giác vui mừng cùng oán hận đều thi nhau ập đến.

Cô yêu anh cũng giận anh, không muốn tha thứ cho anh dễ dàng như vậy, muốn anh cũng phải trải qua cảm giác đau khổ giống như cô cũng từng phải chịu đựng nhưng cũng là cô không nỡ.

Cô biết anh bị ba cô hại cũng không có một gia đình trọn vẹn. Cô giận anh vì anh trả thù bằng cách mang tình yêu của cô ra đùa bỡn. Mâu thuẫn giữa yêu và hận cũng chỉ cách nhau một tấm mành mà thôi.