Tình Đầu Cũng Như Là Tình Cuối

Chương 9



9.

Ban đêm tôi có một giấc mơ, trong giấc mơ đó tôi thấy mình và Tô Chiến kết hôn.

Nhưng chúng tôi luôn cãi nhau.

Tô Chiến dường như muốn công bằng trong mọi việc.

Nhưng tôi không thể bỏ qua chuyện của Hàn Nhung Nhung, khắp nơi đều nói xấu cô ta, dần dần tôi cảm thấy mình còn là chính mình nữa.

Dường như tôi đã quên mất mình là người như thế nào trước đây.

“Tạ Tinh Phàm, bộ dáng của em bây giờ thật làm anh thất vọng.”

Tôi chợt mở mắt, mồ hôi chảy ròng ròng trên lưng.

Cảnh tượng bị phản bội và ch.ế.t đi vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi, thậm chí tôi không thể phân biệt được đó là thực hay mơ.

Chiếc điện thoại di động tôi để cạnh bên gối rung lên khiến tôi chợt tỉnh giấc mộng.

Vừa mở lên, tên Tô Chiến xuất hiện.

"Sao giờ này anh còn gọi tôi thế?”

Đầu bên kia điện thoại có tiếng nức nở nhẹ, nhưng tôi không có phản ứng dù chỉ một chút.

“Xin chào, chị là chị Tạ sao? Tôi là bạn của Tô Chiến. Tô Chiến uống nhiều quá nên phải nhập viện. Chị có thể đến xem được không?”

Tôi nhìn lên đồng hồ, hiện tại đã ba giờ sáng.

Đầu bên kia điện thoại dường như đang có tiếng Tô Chiến đang nức nở.

“Bệnh viện nào?”

“Bệnh viện trung tâm thành phố.”

“Sáng mai tôi sẽ đến sớm.”

Có lẽ vì giấc mơ ngớ ngẩn, kỳ quái này mà suy nghĩ của tôi dường như trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Sáng sớm hôm sau tôi đã đến bệnh viện.

Tô Chiếng đang ngồi trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ, làm ngơ trước sự xuất hiện của tôi.

“Có lẽ anh đã đoán được mục đích em đến tìm anh.”

Anh nhìn đi chỗ khác và thanh âm khàn khàn chậm rãi vang lên trong căn phòng.

“Rõ ràng là anh đến trước, Tạ Tinh Phàm, anh đã thích em từ hồi cấp ba, đã nhiều năm như vậy, nhưng em chưa bao giờ quan tâm đến anh.”

“Anh đã nghĩ đến việc tiếp cận Hàn Nhung Nhung để khiến em ganh tị, nhưng cho đến tối hôm qua em không đến, anh dường như chợt hiểu ra giá trị của mình.”

Tô Chiến nhìn vào mắt tôi với vẻ tổn thương và mất mát chưa từng xuất hiện trước đây.

“Thật ra em không vui trước tình yêu của anh phải không? Em cũng đang âm thầm thử lòng anh ta.”

“Thật xin lỗi, nhưng em phải nói với anh là anh ấy đã đợi em trước anh rồi.”

Từ nhỏ đến lớn, anh ấy đều ở bên cạnh tôi, chờ đợi tôi lớn lên.

“Hơn nữa, tôi đã trãi qua cảm giác được yêu rồi.”

Luôn có một người kiên định ở bên cạnh tôi, tình yêu của anh luôn khiến tôi luôn có cảm giác an toàn và thoải mái.

Tô Chiến trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi thở dài.

“Lâm Từ, bước vào đây đi, đừng đứng sau cửa nữa.”

Lâm Từ mở cửa đi thẳng vào trong.

“Đã lâu không gặp.”

Tô Chiến cười lạnh nhìn tôi.

“Em đi ra ngoài trước đi, bọn anh có chuyện muốn nói với nhau.”

Tôi đợi ở ngoài phòng bệnh, hai người đã ở trong phòng nói chuyện rất lâu.

Ngay cả khi y tá vào thay nước biển, hai người vẫn còn nói chuyện bên trong.

Cô y tá vẫn còn đang lẩm bẩm trong miệng khi bước ra khỏi phòng.

“Hai anh chàng đẹp trai đó, nhìn nhau mắt to mắt nhỏ, nhìn như muốn ăn thịt người nhau luôn trời, thực sự rất kỳ quái.”