Tình Đầu Là Chồng Tôi

Chương 15



Cảnh Nghiên thay đồ xong thì cầm túi xách từ trên lầu bước xuống thì thấy Mặc Kha đang ở dưới nhà dọn dẹp. Ông nhìn thấy cô thì hỏi: "Cô Nghiên định đi đâu sao?"

Cô gật đầu đi tới chỗ ông nói: "Hôm nay tôi có hẹn với bạn nên đi ra ngoài. Chú không cần nấu bữa trưa cho tôi đâu."

"Vậy được rồi. Vậy để tôi kêu tài xế chở cô đi."

Cô nghe vậy thì xua tay từ chối: "Không cần đâu chú Mặc, tôi tự bắt xe đi được rồi. Chú cứ làm việc của chú đi, tôi đi trước đây."

Mặc Kha nghe vậy thì cũng theo ý của cô, dặn dò: "Vậy cô Nghiên đi đường cẩn thận."

"Được, tôi biết rồi. Tạm biệt chú."

Cô vẫy tay tạm biệt ông rồi đi ra ngoài, ông nhìn bóng dáng cô đi xa dần rồi mới thu hồi tầm mắt tiếp tục làm công việc còn dang dở.

Lúc Cảnh Nghiên đi đến quán cà phê mà hai người hay hẹn đã thấy Thiền Mộng đang ngồi bên trong. Cô mở cửa bước vào rồi đi tới chỗ cô ấy, cười hỏi: "Cậu đợi mình có lâu lắm không?"

Thiền Mộng đang ngồi lướt điện thoại nghe giọng cô thì ngẩng đầu lên, lắc đầu: "Không có đâu, mình mới tới thôi."

Cô ngồi xuống đối diện với cô ấy, nhân viên phục vụ lúc này đi tới đưa menu sang cho cô, hỏi: "Xin hỏi quý khách dùng gì?"

Cô nhìn qua một lượt rồi nói: "Cho tôi một ly capuchino là được rồi. Cảm ơn."

Nhân viên phục vụ nhận lấy menu từ tay cô rồi rời đi. Thiền Mộng cầm ly cà phê lên uống một ngụm rồi đặt ly xuống, nhìn cô nói: "Mình không nghĩ tới mối tình đầu và chồng cậu chính là Từ tổng đấy. Người mà còn trẻ tuổi đã lên nắm giữ công ty Từ Vân, dẫn cho công ty càng ngày càng đi lên."

Cô nghe vậy thì nói: "Mình không quan tâm lắm về mấy việc này. Từ lúc mới đầu mình quen anh ấy, lúc đó anh ấy trong tay vẫn chưa có gì nên đối với mình những gì hiện tại anh ấy có được chắc chắn đã cố gắng rất nhiều."

Thiền Mộng nghe cô nói vậy thì thấy cũng đúng, cô ấy nói: "Nhưng mà sao cậu không nói ngay từ đầu vớ mình người kết hôn với cậu chính là Từ tổng. Làm mình lần đầu gặp quá trời bỡ ngỡ, kinh ngạc."

Cô bật cười nhìn cô ấy: "Mình lúc đó cũng chỉ quên nói thôi. Nhưng mà anh ấy cũng như người bình thường khác thôi, không cần bỡ ngỡ như thế."

Lúc này nhân viên bưng ly capuchino đến đặt trên bàn cho cô sau đó rời đi. Thiền Mộng nghe cô nói đến như người bình thường khác thì ngao ngán thở dài, người bình thường có ai được như anh ta tuổi trẻ đã làm chủ một công ty lớn.

Cảnh Nghiên cầm ly capuchino lên uống sau đó nhìn cô ấy hỏi: "Cậu không phải chỉ vì việc này mà hẹn mình ra thôi đó chứ?"

Thiền Mộng lắc đầu: "Tất nhiên là không phải vì việc này rồi. Tối nay là sinh nhật của cháu gái mình nhưng mình không biết nên tặng gì cho con bé. Nên mới gọi cậu ra đi mua với mình."

Cô nghe vậy thì phì cười, đặt ly xuống nói: "Vẫn như mọi năm nhờ mình tư vấn giúp sao?"

"Đúng vậy đó, cậu giúp mình lần này nha."

"Được rồi, lát chúng ta đến trung tâm thương mại rồi mua quà cho cháu gái cậu."

Thiền Mộng nghe vậy thì mừng rỡ: "Được được."

Hai người ngồi ở trong quán cà phê một lúc thì cũng rời khỏi đến trung tâm thương mại gần đó. Đi dạo một vòng trung tâm thương mại, cô còn chưa thấy Thiền Mộng lựa quà đâu mà đã thấy trên tay cô ấy nhiều bộ đồ khác nhau. Cô ấy quay sang nhìn cô, hỏi: "Sao cậu không mua gì vậy?"

Cô lắc đầu nhìn cô ấy vẫn hăng say lựa đồ: "Mình không mua đâu, đồ của mình vẫn còn nhiều lắm."

Thiền Mộng nghe vậy thì nhìn cô một lượt sau đó nói: "Cậu nhiều đồ đâu mà nhiều. Cậu cũng chỉ có mấy bộ mà thôi, đừng tiết kiệm tiền nữa. Cứ mua một hai bộ thôi, phải vì bản thân mình."

Thiền Mộng nói rồi kéo cô vào bên trong lựa đồ cho cô, cô từ chối nhưng nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của cô ấy thì không từ chối nữa. Cứ thế cô bị cô ấy ép mua hai bộ đồ mới.

Sau khi mua đồ xong hai người lên tầng trên, nơi bán đồ cho các trẻ em. Hai người đi một vòng xung quanh, Thiền Mộng cầm lấy hộp đồ chơi búp bê lên, quay sang nhìn cô đang đứng bên cạnh: "Cậu nghĩ mình mua cái này về tặng cho cháu gái mình được không?"

Cô nhìn hộp đồ chơi trên tay cô ấy rồi nói: "Không phải năm ngoái cậu mới mua cho con bé bộ đồ chơi búp bê này sao. Với lại lần nào về nhà cậu cũng mua bộ búp bê tặng, không biết cháu cậu đã chơi hết chưa."

Cô ấy nghe vậy thì nhớ ra đúng là vậy thật, cô ấy đặt hộp búp bê trở lại chỗ cũ. Thiền Mộng nhìn quanh rồi thấy một con gấu bông gần đó, khều tay cô đứng bên cạnh: "Mình tặng cho cháu mình gấu bông được không? Như vậy mỗi lần đi ngủ con bé ôm lấy sẽ đều nhớ đến mình."

Cô nhìn theo hướng ánh mắt của cô ấy sau đó gật đầu đồng ý: "Cậu nói cũng phải. Vậy chúng ta mua con gấu đó đi."

Hai người quyết định mua con gấu làm quà tặng sinh nhật cho cháu gái. Sau khi mua xong Thiền Mộng cũng thấy đã trưa nên dẫn cô đến quán ăn mà họ hay đến để ăn.

Đến quán ăn cũng là lúc quán đang khá đông, bọn cô vừa bước vào thì ông chủ quán đã lên tiếng chào hỏi: "Ây hai đứa này dạo này không thấy đâu giờ mới thấy ghé sang đây đó."

Thiền Mộng nghe ông nói vậy thì quay sang chào hỏi: "Chào chú, chú còn nhớ hai đứa bọn con là con vui rồi. Tưởng lâu quá không ghé đây chú đã quên rồi."

Ông chủ quán nghe vậy thì cười nói: "Không có đâu. Hai đứa giờ công việc sao rồi, ổn cả chứ?"

Thiền Mộng gật đầu trả lời: "Dạ đều ổn. Mà chú biết không, cậu ấy đã kết hôn rồi đó." Cô ấy vừa nói vừa đưa tay chỉ sang cô.

Cô thấy vậy thì khá ngượng ngùng, ông chủ quán nghe vậy thì vui vẻ ra mặt: "Thật vậy sao? Chúc mừng con nhé. Vậy đồ ăn hôm nay sẽ giảm đi năm mươi phần trăm để chúc mừng cho A Nghiên nhé."

Cảnh Nghiên nghe vậy thì nhanh chóng xua tay từ chối: "Không cần đâu chú, cứ như giá bình thường là được rồi."

"Không cần khách sáo với chú. Món ăn vẫn như mọi hôm?"

Cô gật đầu: "Dạ đúng rồi, vẫn như cũ. Mà quán còn bàn không chú?"

Ông nghe vậy thì cười nói: "Dù hết bàn thì hai đứa đến vẫn còn bàn thôi. Bàn ở trên lầu đấy, hai đứa lên đó đợi đi. Đồ ăn sẽ sớm được mang lên thôi."

"Dạ."

Hai người bọn cô đi lên lầu, ở trên đây chỉ có một bàn duy nhất nhưng khách sẽ không được lên đây ăn cũng chỉ có bọn cô và vài khách quen, thân thuộc thì lên đây.

Ăn xong thì hai người bọn cô lái xe tới công viên ở đó cô chụp được những bức ảnh phong cảnh khá đẹp, cũng có vài tấm cô chụp có cả Thiền Mộng.

Cảnh Nghiên ngồi trên ghế xem lại máy ảnh các tấm ảnh đã chụp được, Thiền Mộng lúc này chạy tới đưa sang cho cô cây kem: "Đây, kem của cậu."

Cô ngẩng đầu nhìn thấy cây kem trước mặt sau đó đưa tay nhận lấy, nhìn cô ấy mỉm cười: "Cảm ơn cậu. Cây kem vị dâu, đúng là loại mình thích."

Thiền Mộng ngồi xuống bên cạnh, cười nói: "Tất nhiên rồi. Hôm nay cậu chụp được nhiều ảnh lắm đúng không?"

Cô há miệng cắn cây kem, cảm nhận vị lạnh và vị dâu được hòa tan trong miệng. Cô gật đầu: "Cũng tạm tạm. Mà chuyện hôm qua cậu không sao chứ?"

Cô ấy nghe vậy lắc đầu: "Không sao, mình vẫn ổn. Lúc đó có hơi sợ một chút nhưng mà khoảng một lúc sau mình đã ổn hơn rồi."

Đang ngồi nói chuyện thì điện thoại của Thiền Mộng reo lên, cô ấy nhìn người gọi rồi bắt máy: "Alo, chị."

"Được rồi, em biết rồi. Lát về em sẽ ghé ngang lấy bánh kem."

"Được, tạm biệt chị."

Cúp máy cô ấy cũng nhanh chóng ăn cho xong cây kem, quay sang thấy cô đã ăn kem xong từ lâu. Cô ấy nói: "Được rồi, chúng ta về thôi. Mình còn đi lấy bánh kem cho cháu gái."

Cô cất máy ảnh vào túi, nói: "Được rồi về thôi."

Khi cô về tới nhà thì vẫn chưa thấy Từ Vũ về chỉ thấy Mặc Kha đang ở ngoài vườn chăm sóc cây cỏ. Ông nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn, thấy cô thì ông nở nụ cười: "Cô vừa mới về đó à."

Cảnh Nghiên đi tới chỗ ông: "Tôi mới về. Từ Vũ anh ấy vẫn chưa về sao?"

Mặc Kha lắc đầu, cầm lấy khăn đang vắt trên cổ lau mồ hôi trên trán: "Nãy cậu chủ gọi nói tối nay sẽ về trễ. Giờ cũng không còn sớm nữa, cô Nghiên đã đói bụng chưa? Tôi kêu người chuẩn bị cơm tối."

"Vậy làm phiền chú rồi. Cháu về phòng trước đây."

"Được được, khi nào đồ ăn xong xuôi sẽ gọi cô xuống."

Cô cảm ơn ông rồi xoay người đi vào trong nhà, ông thì dọn dẹp lại đồ đạc mình đang để rồi cũng theo sau vào trong.

Buổi tối ở bên trong phòng, Cảnh Nghiên ngồi trước bàn làm việc tập trung sửa ảnh. Sau khi sửa xong cô vươn vai nhìn đồng hồ thì đã thấy 10 giờ tối. Cô bước xuống ghế đi tới cửa sổ kéo rèm ra nhìn thì vẫn chưa thấy xe của anh đâu.

Bây giờ cũng đã muộn mà anh còn chưa về trong lòng cô có hơi lo lắng. Cô cầm điện thoại lên lưỡng lự có nên gọi cho anh không. Cứ như thế cô đứng đó hơn mười phút sau đó quyết định gọi điện thì tin nhắn của anh gửi tới.

Từ Vũ: [ Em lát nữa nhớ ngủ sớm. Tôi hôm nay bận việc nên về khá trễ, em đừng lo lắng. ]

Nhìn thấy tin nhắn này của anh lòng cô cũng đã yên tâm hơn phần nào. Cô nhắn tin trả lời lại: [ Được, tôi biết rồi. Anh làm việc nhớ chú ý sức khỏe đừng để bản thân mệt quá. ]

Cô tắt điện thoại rồi kéo rèm cửa sổ lại tắt đèn, đi tới giường nằm xuống đắp chăn rồi bật đèn ngủ lên. Cô nhắm mắt lại, có vẻ hôm nay khá mệt nên cô cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Từ Vũ ở công ty đang làm việc khi nhìn thấy tin nhắn của cô thì khóe môi cong lên. Anh thấy mọi người đều đang chú ý đến mình thì hắng giọng: "Tập trung họp."