Tình Đầu Là Chồng Tôi

Chương 17



Cảnh Nghiên nghe anh nói vậy thì trong lòng càng tò mò hơn, cũng không biết anh sẽ chở cô đến quán nào. Một lát sau y như lời anh nói, quán này đúng là đối với cô và anh khá quen thuộc.

Quán này nằm gần trường đại học của Từ Vũ, lúc trước cô hay sang dẫn anh đi ăn ở đây vì anh có thói quen hay bỏ bữa dẫn đến đau dạ dày nên cô lúc đó càng giám sát việc ăn uống của anh hơn. Tuy cô ở Thượng Hải lâu nhưng cũng ít khi đến đây ăn.

Hai người mở cửa xe bước xuống nhìn vào bên trong quán cũng khá đông khách, đa số đều là sinh viên. Anh quay sang nhìn cô đứng bên cạnh: "Có phải quán này đối với chúng ta đều quen thuộc không?"

Cô gật đầu nhìn quán trước mắt: "Đúng vậy, rất quen thuộc."

"Chúng ta vào trong thôi."

Anh nói rồi nắm lấy tay cô dẫn vào trong một cách tự nhiên như là thói quen của anh khi đến đây trong sự ngơ ngác của cô. Vừa bước vào đã thấy bà chủ đang trở về bếp, bà ấy thấy hai người thì dừng lại kinh ngạc, nở nụ cười: "Là Từ Vũ và Cảnh Nghiên phải không? Lâu rồi mới thấy hai đứa đến cùng nhau đấy, dì chỉ toàn thấy Từ Vũ đến đây ăn một mình. Dì còn tưởng là hai đứa giận dỗi hoặc chia tay rồi. Cũng may là dì nghĩ nhiều thôi."

Anh nghe vậy thì quay sang nhìn cô nở nụ cười dịu dàng: "Hai đứa bọn con tình cảm rất tốt, con yêu cô ấy không hết sao lại có thể giận dỗi và chia tay. Vừa rồi bọn con cũng đã đăng ký kết hôn rồi."

Bà nghe vậy thì kinh ngạc: "Hai đứa kết hôn rồi sao? Chúc mừng hai đứa, làm dì cũng vui lây."

Cô nghe vậy thì vẻ mặt cứng đờ một chút nhưng sau đó khôi phục lại vẻ mặt rất nhanh. Cô mỉm cười nắm lại tay anh: "Chào dì, lâu rồi mới gặp lại. Còn tưởng là dì đã quên hai đứa con rồi."

Bà nghe vậy thì xua tay, cười nói: "Làm sao mà quên được. Hai đứa lúc đó hôm nào cũng đến đây ăn, tình cảm cũng rất tốt còn nói nhiều chuyện với dì. Bây giờ hai đứa đã kết hôn làm dì cũng vui lây."

Anh nhìn bà cười nói: "Hai đứa bọn con vào bên trong trước đây, giờ này chắc cô ấy cũng đã đói bụng rồi. Món ăn thì vẫn như cũ."

Bà gật đầu chỉ vào bên trong: "Được rồi hai đứa cứ vào trong đó ngồi chờ dì chút. Lát sẽ có món ăn ngay."

"Cảm ơn dì."

Anh nói rồi nắm tay cô dẫn vào bên trong đi tới một bàn trống ở góc khuất ngồi xuống, cô thì ngồi đối diện anh. Anh cầm bình nước lên rót cho cô một ly sau đó là bản thân cũng một ly.

Cảnh Nghiên cầm ly nước lên uống một ngụm, nhìn anh đang ngồi đối diện hỏi: "Anh lúc trước thường đến đây một mình sao?"

Từ Vũ nghe cô hỏi vậy thì ngẩng đầu nhìn cô sau đó gật đầu: "Đúng vậy, từ lúc không có em bên cạnh những buổi làm về muộn thì tôi hay đến đây ăn một mình. Còn em thì sao, có hay đến đây ăn không?"

Cô lắc đầu đặt ly nước lên bàn: "Rất ít, cũng không còn nhớ nữa."

Anh nghe vậy thì cũng không nói gì thêm chỉ yên lặng nhìn cô như thế. Cô bị anh nhìn chằm chằm như vậy thì có chút ngượng, đang định lên tiếng kêu anh đừng nhìn thì bà chủ lúc này bưng đồ ăn tới. Cô thấy anh cũng đã thu hồi tầm mắt giúp bà chủ đặt đồ ăn lên bàn một tay.

Trước khi rời khỏi bà chủ còn nói với hai người: "Có mấy món mới được thêm vào gần đây, dì có đem ra cho hai đứa luôn. Hai đứa cứ dùng đi, những món đó dì không lấy tiền."

Cô nhìn bóng lưng bà sau đó nói: "Đã lâu đến vậy rồi nhưng dì ấy vẫn còn nhiệt tình với chúng ta quá."

Anh cầm đũa lên gắp đồ ăn bỏ vào chén cô: "Dì ấy từng nói xem chúng ta như con cháu trong nhà nên khi đến ăn thì dì ấy rất vui. Không biết lâu như vậy em chưa ăn lại những món dì nấu, bây giờ ăn thì còn nhớ hương vị trước đây không?"

Nghe câu hỏi của anh thì động tác cầm đũa của cô bỗng khựng lại, một lát sau cô cười cười nói: "Tất nhiên là nhớ chứ. Anh cũng mau ăn đi kẻo đồ ăn nguội mất."

"Được."

Cô cầm đũa lên gắp đồ ăn bỏ vào miệng, hương vị này vẫn giống trước đây khi cô ăn không thay đổi khiến cho cô cảm thấy hoài niệm.

Anh nhìn cô ăn ngon miệng như vậy thì hỏi: "Mùi vị thế nào? Em có thấy thay đổi gì so với trước đây không?"

Cô nghe vậy thì lắc đầu nhìn anh: "Không có, vẫn giống mùi vị trước đây mà tôi với anh thường hay ăn."

Anh nghe vậy thì cong môi nhìn cô, nói: "Hương vị không thay đổi, tình cảm tôi dành cho em từ trước đến giờ vẫn vậy chưa từng thay đổi."

Cô nghe câu nói này của anh thì rũ mi, tay cầm chặt đôi đũa cũng không nói gì. Trong lòng cô lại cảm thấy bản thân không xứng đáng với tình cảm của anh dành cho cô vì dù gì người nói lời chia tay trước là cô.

Cô im lặng một lúc sau đó nhẹ nhàng nói: "Nhưng tôi lại không xứng với tình cảm anh trao."

Nói rồi cô tiếp tục ngồi ăn còn anh nghe cô nói xong thì cũng chỉ yên lặng nhìn cô, không nói gì. Bây giờ hai người vẫn có khoảng cách rất lớn, anh cảm nhận được điều đó.

Ăn xong anh chở cô về tòa soạn còn bản thân lái xe về lại công ty. Đi vào tòa soạn, tới bàn làm việc ngồi xuống. Cô còn đang suy nghĩ những câu lúc nãy anh nói thì trước mặt xuất hiện một hộp sữa chua, cô ngẩng đầu nhìn thì thấy người đưa cho cô chính là Thiền Mộng.

Cô đưa tay nhận lấy hộp sữa chua: "Cảm ơn cậu."

Thiền Mộng ngồi xuống cạnh cô, lắc đầu: "Không có gì. Mà cậu trưa nay hẹn hò với chồng cậu sao rồi?"

Cô nghe thế thì gương mặt ửng đỏ lên, cầm lấy ống hút cắm vào hộp nhìn cô ấy nói: "Làm gì mà hẹn hò chứ chỉ là anh ấy hẹn mình đi ăn cơm thôi."

Thiền Mộng nghe vậy thì xùy một tiếng sau đó nói: "Cứ xem cậu chối được bao lâu. Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy thôi."

Cô nhìn hộp sữa chua trên tay rồi cứ vân vê nó một lúc, sau đó cô cầm lấy điện thoại lên gửi một tin nhắn cho Khản Đình: [ Tối nay đi ăn tôm hùm đất không? Ở quán cũ. ]

Rất nhanh Khản Đình đã trả lời lại: [ Ok, tối mình sang chỗ làm rước cậu. ]

Buổi tối sau khi làm xong công việc, Cảnh Nghiên nhanh chóng sắp xếp đồ đạc rồi cầm túi xách đứng dậy rời khỏi văn phòng đưa tay tắt đèn và khóa cửa lại. Lúc cô từ trong tòa soạn bước ra đã nhìn thấy chiếc xe màu trắng của Khản Đình đang đậu phía trước.

Cô nhanh chóng đi tới mở cửa ghế phụ ra ngồi vào, quay sang nhìn cô ấy hỏi: "Cậu đợi mình có lâu không? Mình do còn chút công việc nên giờ làm mới xong."

Khản Đình nghe vậy thì cười nói: "Bọn mình thân nhau như vậy còn khách sáo làm gì. Mình cũng chỉ vừa đến thôi, cậu mau thắt dây an toàn vào đi rồi mình đi ăn."

Cô lúc này mới phát hiện ra mình chưa thắt dây an toàn, cô nhanh chóng thắt lại. Lúc này cô ấy mới khởi động xe lái đi.

Lát sau hai người đến quán mà hai người hay ăn, đó là một quán nằm trong con hẻm nhỏ nên họ phải đậu xe ở ngoài rồi mới đi bộ vào bên trong được. Quán này khá là đông khách, lúc họ đến cũng đã có nhiều người.

Hai người đi vào bàn ngồi rồi gọi hai phần tôm hùm đất. Cảnh Nghiên nhận lấy hai chai nước ngọt từ nhân viên phục vụ, cô khui một chai đưa cho cô ấy sau đó khui cho bản thân một chai.

Cô cầm chai nước ngọt lên uống một ngụm, nhìn cô ấy hỏi: "Từ lúc cậu công tác về đến giờ, công việc của cậu như nào?"

Khản Đình nhìn cô nói: "Vẫn tốt, dạo này mình ở suốt trong phòng vẽ tranh sắp mốc meo tới nơi rồi. Với lại lớp học của mình cũng rất tốt, các em học sinh đều rất ngoan. Còn cậu thì sao?"

"Công việc của mình hiện tại vẫn ổn. Chỉ là hôm nay mình có đi ăn riêng với Từ Vũ, anh ấy hình như còn tình cảm với mình."

Khản Đình uống vài ngụm nước ngọt rồi đặt chai xuống nhìn cô: "Điều đó tất nhiên rồi nếu không còn tình cảm thì anh ấy tại sao lại phải đề nghị kết hôn với cậu. Thế cậu trả lời như thế nào?"

"Mình nói mình không xứng với tình cảm đó của anh ấy."

Vừa nói dứt lời thì Khản Đình đã nói cho cô một tràng dài: "Cậu bị ngốc à, cậu sao lại có suy nghĩ không xứng với Từ Vũ? Lúc đó chia tay cũng đâu phải là do cậu muốn, là do mẹ cậu ép cậu phải làm như vậy. Cậu lúc đó không mạnh mẽ đấu tranh với tình yêu của mình thì lần này không được bỏ lỡ nữa. Tình cảm của hai người bọn mình ở bên cạnh đều nhìn thấy nên các cậu cũng đừng dày vò nhau như vậy, người đau buồn không phải là hai người sao."

Nghe những lời này của Khản Đình thì cô khá sững sờ sau đó gật đầu: "Được rồi, lời của cậu mình sẽ nghe và suy nghĩ thêm."

Nghe cô nói vậy thì Khản Đình cũng biết cô đã nghe những lời đó rồi. Khản Đình gật đầu đồng ý: "Được được, cậu cứ suy nghĩ đi."

Lúc này nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên cho hai người, Khản Đình nói: "Được rồi, mau ăn thôi. Mình lâu rồi không ăn tôm hùm đất, còn định cuối tuần này rủ cậu đi ăn đây."

Cô nhìn thấy vẻ mặt đó của cô ấy thì bật cười: "Được rồi, cậu mau ăn đi. Nước miếng sắp chảy ra hết rồi kìa."

Hai người ăn uống no say xong thì rời khỏi quán, hai người cũng không định đi về ngay mà lại có ý định đi dạo cho tiêu thực. Cảnh Nghiên vừa đi vừa nhìn phong cảnh phía trước, quay sang nhìn cô ấy đang đi bên cạnh rồi hỏi: "Cậu với Bàng Nhuệ sao rồi? Từ hôm gặp mặt đó hai người có gặp nhau lần nào nữa không?"

Nhắc đến Bàng Nhuệ thì vẻ mặt của Khản Đình thoáng khựng lại, sau đó lắc đầu nở nụ cười trừ: "Không có, bọn mình không có gặp lại. Dạo này mình ở nhà hoặc đến chỗ phòng vẽ thôi. Với lại anh ấy và mình, hai người như hai thế giới khác nhau vậy dù có làm cách nào cũng không với tới."

Cô nghe thế thì biết Khản Đình vẫn còn tình cảm rất nhiều với Bàng Nhuệ, cô nói với cô ấy: "Được rồi, cậu đừng suy nghĩ nhiều. Cậu bây giờ đã là một họa sĩ nổi tiếng sao lại có thể không xứng với anh ấy được. Với lại cậu là một cô gái tốt, lương thiện nên chắc chắn xứng với anh ấy thôi. Cho dù không phải là Bàng Nhuệ thì cũng sẽ là nhiều người khác xứng với cậu."

Khản Đình nghe cô nói vậy thì bị chọc cười, đưa tay khoác vai cô: "Được rồi, cậu đừng nói nữa. Cậu còn nói nữa thì đuôi mình sẽ vểnh lên cao lắm đó."

Hai người cứ vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ như vậy trên suốt đoạn đường trong đêm.