Tình Đầu Là Chồng Tôi

Chương 34



Bây giờ cũng chỉ còn ba người bọn họ, Cảnh Nghiên cầm ly hồng trà lên uống, Thiền Mộng và Khản Đình đều nhìn cô trong ánh mắt họ đều chứa sự lo lắng. Thiền Mộng nhìn cô rồi hỏi: “Lần này của chúng ta coi như thất bại rồi cũng không biết còn cơ hội lần sau để gặp bà ấy không.”

Cô đặt ly hồng trà lên bàn nhìn sang Khản Đình: “Lần này cậu giúp mình như vậy nhưng mà lại thất bại rồi. Mối quan hệ giữa cậu và cô Mika bây giờ cũng do bọn mình mà lại để ấn tượng không tốt trong lòng của cô ấy. Mình xin lỗi.”

Thiền Mộng cũng quay sang nhìn cô ấy ngồi bên cạnh: “Đúng đó, lần này bọn mình lại hại cậu rồi.”

Khản Đình nhìn hai người rồi nở nụ cười, nói: “Không có sao đâu, các cậu cũng đừng có cảm thấy có lỗi với mình. Bây giờ đã thất bại lần này rồi, liệu các cậu làm sao để gặp lại Mika đây?”

Cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra lướt một vòng trên mạng rồi nói: “Mình có cách để gặp bà ấy rồi. Thứ ba tuần sau có một buổi triển lãm ảnh chụp ở Thượng Hải, tôi đoán lúc ấy Mika cũng sẽ đến xem. Tôi tin sẽ gặp được Mika trong buổi triển lãm đó.”

Thiền Mộng nghe vậy thì gật đầu: “Vậy mong rằng lần tới sẽ gặp lại bà ấy thôi.”

Khản Đình đặt dĩa bánh ngọt sang cho hai người: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Mau ăn chút đồ ngọt đi, tâm trạng sẽ tốt lên một chút.”

Cô mỉm cười nhìn cô ấy: “Cảm ơn cậu.”

Khản Đình nghe vậy thì giả vờ tức giận với cô: “Đã bảo là đừng có khách sáo với mình. Quen biết nhau bao lâu nay mà cậu cứ khách sáo như vậy, sẽ rất xa lạ đó.”

“Được rồi được rồi, ăn thôi. Không cảm ơn nữa.”

Kể từ hôm đó hai người cũng có đến khách sạn chỗ Mika ở vài lần nhưng đều không gặp được, hai người cũng chỉ đánh cược vào buổi triển lãm thứ ba tuần sau mà thôi.

Sáng sớm ngày cuối tuần, bên trong căn phòng có hai người đang ôm nhau đắp chăn ngủ say. Tiếng đồng hồ báo thức reo lên, Từ Vũ đưa tay mò mẫm tắt tiếng chuông đồng hồ. Anh quay sang mở mắt ra nhìn thì thấy đã 6 giờ sáng rồi, anh cúi xuống nhìn Cảnh Nghiên vẫn đang nằm trong vòng tay ôm anh ngủ say. Một tuần qua anh cũng biết cô mệt mỏi về chuyện của tòa soạn, nay hiếm lắm được nghỉ cuối tuần nên ngủ say như vậy nhưng lát nữa hai người phải về nhà cô nên anh đành kêu cô dậy.

Anh đưa tay vén mái tóc của cô, gọi: “Cảnh Nghiên, Cảnh Nghiên mau dậy thôi em. Chúng ta phải sửa soạn rồi còn về nhà em nữa.”

Cảnh Nghiên đang ngủ say nghe tiếng anh gọi thì mắt nhắm mắt mở nhìn anh, giọng nói vẫn còn ngái ngủ hỏi anh: “Đã mấy giờ rồi?”

Anh nhìn vẻ mặt của cô như vậy thì buồn cười, đưa tay nhéo mũi cô: “Đã hơn 6 giờ rồi, em còn không mau dậy nữa thì chúng ta sẽ xuất phát muộn đấy.”

Cô nghe anh nói vậy thì lúc này mới tỉnh táo hơn chút, anh cúi xuống hôn lên trán cô rồi nói: “Đã tỉnh táo chưa?”

Cô gật đầu, chống tay ngồi dậy: “Em tỉnh táo rồi nhưng vẫn còn buồn ngủ lắm.”

Anh nghe vậy thì phì cười ngồi dậy theo cô, đưa tay chỉnh lại mái tóc rối của cô rồi nói: “Một lát nữa lên xe em có thể ngủ tiếp.”

Cô vươn vai vài cái cho tỉnh ngủ rồi quay sang hôn một cái lên môi anh, sau đó bước xuống giường đi vào phòng tắm. Anh nhanh chóng bước xuống đi theo cô vào trong phòng tắm, cô đưa bàn chải đã được để kem đánh răng lên sang cho anh. Anh nhận lấy đi tới hôn lên má cô rồi cả hai cùng nhau đánh răng.

Một lát sau hai người cũng đánh răng thay đồ xong, bước xuống nhà đi vào phòng ăn ngồi xuống ghế. Bữa ăn sáng cũng đã được người giúp việc mang lên, cô cầm đôi đũa lên rồi gắp mì ăn. Anh thì cầm ly cà phê lên uống một ngụm rồi mới ăn sáng.

Mặc Kha lúc này đi tới trên tay còn cầm mấy túi quà, cô nhìn qua cũng biết đây là những món anh sẽ mua tặng đem đến nhà cô. Mặc Kha đặt lên bàn, nhìn anh nói: “Cậu chủ, những thứ mà cậu căn dặn tôi mua, tôi đã mua đủ hết rồi.”

Anh ngẩng đầu nhìn ông, gật đầu hài lòng: “Được rồi, chú làm tốt lắm. Cảm ơn chú.”

Mặc Kha nghe vậy thì nhanh chóng nói: “Không có gì đâu cậu chủ. Vậy cậu chủ với cô Nghiên cứ tiếp tục dùng bữa, tôi đi làm việc tiếp đây.”

Mặc Kha nói rồi xoay người đi xuống bếp, cô mới nhìn anh ngồi đối diện, nói: “Anh không cần mua quà như thế đâu, ba mẹ em chắc chắn sẽ cảm thấy đắt quá không dám nhận đâu.”

Khỏi cần nói cô nhìn qua cũng biết những món này rất đắt tiền, nếu để cho ba mẹ cô biết giá của nó chắc chắn sẽ không nhận. Anh nhìn sang cô, cong môi nói: “Nên mới nhờ Từ phu nhân đây giúp anh một việc, chính là đừng để cho ba mẹ biết giá thật của những món này. Từ phu nhân có thể giúp anh được không?”

Cô nghe anh gọi ba tiếng Từ phu nhân thì mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn anh nói: “Gì mà Từ phu nhân chứ? Kêu sến thế không biết, giúp anh là được rồi mà.”

Anh bật cười nhìn cô: “Em không là Từ phu nhân của anh thì ai mới là Từ phu nhân của anh được.”

“Không nói nữa, anh mau ăn đi sắp muộn rồi.”

Anh cũng không chọc cô nữa, cũng tập trung ăn sáng. Lát sau hai người cũng ăn xong, cùng nhau đi ra xe đã được để ở ngoài. Mặc Kha thì đi theo phía sau trên tay còn cầm túi quà lúc nãy. Anh mở cốp xe ra cho ông để túi quà vào rồi đóng lại.

Mặc Kha đi đến chỗ hai người rồi nói: “Vậy cô cậu đi cẩn thận, chú ý an toàn.”

Anh nhìn ông gật đầu: “Tôi biết rồi, phiền chú trông nhà giúp tôi.”

Anh nói rồi mở cửa ghế phụ ra, cô tạm biệt Mặc Kha rồi vào xe ngồi. Anh đóng cửa xe lại đi vòng qua ghế lái ngồi vào. Mặc Kha chạy ra ngoài trước mở cổng, anh lúc này mới khởi động xe lái đi.

Trên đường đi, Cảnh Nghiên nhìn phong cảnh bên đường một lúc rồi cũng thấy buồn ngủ. Anh ngồi bên cạnh thấy vậy, phía trước là đèn đỏ thì anh dừng xe lại, chồm người ra ghế sau lấy chăn đắp lên người cô. Anh hạ ghế xe cô xuống để cô nằm thoải mái hơn, anh hôn lên trán cô nói: “Em tranh thủ ngủ đi, đường đến đó cũng phải mất thêm khoảng thời gian dài nữa.”

Cô kéo chăn lên đắp nhìn anh, nói: “Vậy em ngủ một lát, khi nào đến thì gọi em dậy.”

“Được.” Anh đồng ý với cô rồi ngồi thẳng dậy, đèn cũng chuyển sang xanh anh lái xe đi. Cô thì nhắm mắt lại cũng do mệt quá lát sau ngủ thiếp đi nhanh chóng.

Tầm hơn hai tiếng sau thì cũng đã đến trấn Hà đến trước nhà cô. Anh quay sang thấy cô còn đang ngủ say như này thì cũng không nỡ đánh thức. Anh tháo dây an toàn ra, chồm người sang cúi xuống hôn lên đôi môi cô. Cô cảm nhận được môi mình có chút ngứa ngứa nên mở mắt ra nhìn thì thấy gương mặt anh đang kề sát mình, cảm giác lúc nãy cô cũng biết là gì rồi. Anh đang hôn môi cô.

Anh thấy cô đã tỉnh thì đưa tay ra sau gáy cô giữ chặt rồi cắn mút đôi môi của cô. Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, cũng đáp lại nụ hôn của anh. Anh nhân cơ hội đưa lưỡi vào khoang miệng cô chiếm lấy những mật ngọt rồi quấn lấy lưỡi cô. Bầu không khí bên ngoài khá lạnh nhưng bên trong xe bây giờ lại nóng lên.

Hôn một lúc thì anh buông tha cho đôi môi cô, đưa tay vén mái tóc cô lại nói: “Được rồi, đã tới nhà em rồi. Chúng ta mau vào thôi.”

Cô vì nụ hôn lúc nãy mà đôi môi còn sưng đỏ, nhìn vào cũng biết là đã xảy ra chuyện gì. Cô chỉnh trang lại rồi cùng anh mở cửa xe bước xuống rồi nắm tay nhau đi vào nhà.

Vào bên trong nhà, hai người ở huyền quan thay giày thì nghe thấy tiếng bước chân chạy ra sau đó là giọng nói của Cảnh Dương: “Chị hai về rồi, còn có anh rể nữa.”

Cảnh Nghiên đi lại ôm lấy cậu lên, hôn vào má của cậu rồi hỏi: “Em ở nhà có nhớ anh chị không?”

Cảnh Dương ôm lấy cổ cô, gật đầu: “Dạ có, ba mẹ ngày nào cũng nhắc đến chị.”

Từ Vũ đi tới đưa tay xoa đầu cậu, cười nói: “Anh có đem quà về cho em. Một lát nữa anh tặng em.”

Cảnh Dương nghe vậy thì hớn hở vui vẻ: “Cảm ơn anh rể.”

Nghe cậu gọi anh là anh rể thì khóe môi anh lại giương cao hơn, trên gương mặt tràn đầy sự vui vẻ. Tiếng động của ba người không hề nhỏ khiến cho Cảnh Tùng từ trong phòng khách bước ra, nhìn hai người rồi hỏi: “Hai đứa về rồi đó à?”

Cô gật đầu chào ông: “Bọn con mới về thôi.”

“Được rồi, mấy đứa vào đây đi.”

Ba người đi vào bên trong phòng khách thấy trên bàn đang để những quân cờ, chắc là lúc nãy ông ngồi sắp xếp chúng lại. Mọi người ngồi xuống ghế sofa, cô để cho Cảnh Dương ngồi lên đùi mình. Cô nhìn qua một lượt rồi hỏi: “Mẹ con đang ở phòng bếp hả ba?”

Cảnh Tùng gật đầu, cầm bình trà rót ra ly rồi đưa đến trước mặt hai người: “Bà ấy đang ở trong bếp nấu mấy món mà các con thích. Biết hôm nay các con về nên bà ấy vui lắm, sáng sớm đã thức dậy sớm ra chợ mua đồ ăn rồi.”

Cảnh Dương ngẩng đầu nhìn cô rồi nói: “Mẹ còn làm món thịt kho tàu nữa đó chị, siêu ngon.”

Cô đặt Cảnh Dương ngồi xuống ghế, xoa đầu cậu: “Nghe em nói mà bụng chị đã kêu lên rồi đây.”

Cảnh Tùng nhìn anh rồi nói: “Từ Vũ, con thử uống trà mới này đi. Trà này ba được một người bạn tặng, nghe bảo rất thơm và ngon.”

Từ Vũ cầm ly trà lên uống một ngụm, nhìn ông: “Dạ ba, trà này đúng như bạn ba nói rất thơm. Khi uống vào thì vị có chút đắng sau đó lại ngọt ngay. Nếu sau này ba muốn uống thì cứ đưa tên trà đưa cho con, con sẽ mua giúp rồi đem về cho ba.”

Ông nghe vậy thì nở nụ cười, cầm ly trà lên uống một ngụm rồi gật đầu: “Được được, vậy có gì ba muốn uống sẽ nhờ con mua giúp.”

Cảnh Nghiên thấy hai người nói chuyện vui vẻ như vậy thì đứng dậy nói: “Vậy ba với anh ở đây nói chuyện, con vào bếp xem phụ giúp được cho mẹ cái gì không.”

Cảnh Tùng nghe vậy thì khoác tay: “Được rồi, con cứ đi đi.”

Từ Vũ quay sang nhìn cô dặn dò: “Em nhớ cẩn thận một chút.”

“Được, em biết rồi mà.” Cô nói rồi xoay người rời khỏi phòng khách.