Tình Đầu Là Chồng Tôi

Chương 9



Tuy hai người đã kết hôn sống chung trong một căn nhà nhưng mấy ngày nay Cảnh Nghiên rất ít khi chạm mặt với Từ Vũ. Lúc dùng bữa sáng cũng không thấy đâu, hỏi mới biết là anh đã đi làm từ sớm tới tối muộn mới về. Cho nên số lần cô gặp mặt anh có thể đếm trên đầu ngón tay.

Hôm nay cũng như thường lệ, cô đã thức từ sớm để chuẩn bị đi làm. Tiếng chuông điện thoại reo lên, cô đang sửa sang lại quần áo nghe thấy tiếng chuông thì đi tới cầm điện thoại lên cũng không nhìn người gọi mà bắt máy: "Alo."

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của một cô gái: "Alo, Cảnh Nghiên."

Nghe thấy giọng nói này thì cô nhanh chóng nói: "Khản Đình, cậu đi công tác sao mà không gọi điện về cho mình một cuộc vậy."

Cô gái tên là Khản Đình nghe vậy thì nói: "Mình cũng muốn gọi cho cậu lắm nhưng khi sang đây mình bận, lu bu công việc quá. Với lại điện thoại mình bị hư hôm nay mới mua được điện thoại gọi cho cậu đây."

Cô nghe được lý do của cô ấy nói thì thở phào, cô nói: "Vậy khi nào cậu về nước?"

"Mình đang chuẩn bị ra sân bay đây. Tối nay tầm 6 giờ cậu nhớ ra sân bay đón mình nha."

Cô cũng đồng ý: "Được được, vậy tối nay mình sẽ ra đón cậu. Mình cũng có chuyện muốn thông báo với cậu."

"Oke, vậy mình cúp máy đây. Tối gặp lại cậu sau."

"Tạm biệt."

Cúp máy cô để điện thoại vào túi xách sau đó mở cửa phòng ra ngoài. Lúc đi ngang qua phòng anh cô không tự chủ được mà đưa mắt nhìn sang nhưng căn phòng đó vẫn không hề mở ra.

Cô đi xuống thì thấy Mặc Kha đã dọn đồ ăn sáng lên bàn, cũng như mọi hôm ông cũng chỉ dọn một phần ăn lên bàn. Cô đi tới kéo ghế ngồi xuống, nhìn ông nói: "Chú Mặc buổi sáng tốt lành."

Mặc Kha cũng gật đầu chào hỏi cô: "Cô Nghiên buổi sáng tốt lành. Bữa sáng đã được chuẩn bị xong, cô cứ dùng đi."

"Được, làm phiền chú rồi."

Dùng xong bữa sáng thì cô đi xe buýt tới tòa soạn. Bước vào văn phòng thì thấy mọi người đang trò chuyện, họ thấy cô vào thì đều lên tiếng chào hỏi. Cô cũng gật đầu chào hỏi lại rồi trở về bàn làm việc của mình ngồi xuống.

Thiền Mộng lúc này cũng mới tới, cô ấy ngồi xuống cạnh cô nói: "Buổi sáng tốt lành."

Cô đưa hộp sữa chua sang cho cô ấy: "Của cậu, buổi sáng tốt lành."

Thiền Mộng nhận lấy hộp sữa chua, cười vui vẻ: "Cảm ơn cậu nhiều. Mà cậu biết chuyện gì chưa?"

Cô lắc đầu mở máy tính lên, hỏi: "Chuyện gì?"

Thiền Mộng đang định nói thì Khiểm Hà từ bên ngoài bước vào văn phòng, cô ấy nhìn cô rồi gọi: "Cảnh Nghiên, cô theo tôi vào văn phòng một lát."

Nói rồi cô ấy đi vào bên trong văn phòng làm việc riêng, Cảnh Nghiên cũng không hiểu cô ấy gọi cô có việc gì. Cô đứng dậy đi theo sau vào trong văn phòng.

Bên trong văn phòng, Khiểm Hà đang ngồi trước bàn làm việc còn cô thì đứng đối diện cô ấy cách một khoảng. Cô nhìn cô ấy hỏi: "Tổng biên tập gọi tôi vào có chuyện gì sao?"

Khiểm Hà nhìn cô rồi nói: "Tô Ảnh hôm trước đã được nhiếp ảnh gia khác chụp ảnh nhưng cô ấy phản hồi lại với tôi bảo không hài lòng ảnh chụp. Cô ấy quyết định chọn mấy tấm ảnh cô chụp để đăng bài. Tôi muốn thông báo về chuyện này với cô."

Cô nghe vậy thì hơi bất ngờ, cô cứ tưởng Tô Ảnh sẽ chọn ảnh của nhiếp ảnh gia khác để cho tòa soạn đăng bài nhưng không nghĩ rằng cô ấy chọn tấm ảnh của cô. Cô gật đầu: "Tôi đã hiểu rồi Tổng biên tập."

Khiểm Hà nhìn cô, nói: "Cũng không còn chuyện gì khác nữa. Cô cứ ra ngoài trước đi."

"Vậy tôi xin phép ra ngoài để làm việc."

Buổi tối ở sân bay, Cảnh Nghiên nhanh chóng chạy tới đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm cô bạn của mình. Do là lúc chiều cô bận chỉnh sửa lại ảnh nên đến muộn một chút.

Đang ngó nhìn xung quanh thì cô nghe thấy giọng nói: "Cảnh Nghiên, mình đang ở đây này."

Cô quay lại thì thấy Khản Đình đang đứng cách chỗ cô không xa, cô ấy có mái tóc dài ngắn ngang vai nhưng hôm nay được buộc đuôi ngựa, nhìn khá năng động. Cô ấy có gương mặt khá mũm mĩm và nụ cười rất duyên, bạn bè xung quanh đều thích nụ cười của cô ấy.

Khản Đình kéo vali nhanh chóng chạy lại ôm lấy cô: "Trời ơi Cảnh Nghiên, mình nhớ cậu chết đi được."

Cô bật cười ôm lấy cô ấy: "Rồi rồi mình cũng nhớ đâu. Qua đó công tác mà chẳng gọi cho mình cuộc nào làm mình lo lắng chết mất."

Khản Đình buông cô ra, ôm cánh tay cô làm nũng: "Mình xin lỗi mà. Hôm nay đi ăn mình sẽ bao."

Cô nhận lấy vali từ tay cô ấy, nói: "Chắc cậu cũng đói lắm rồi, chúng ta đi ăn gì đi. Cậu muốn ăn gì?"

Cô ấy sáng mắt nhìn cô, cô nhìn là hiểu ý ngay. Cả hai đều đồng thanh nói: "Thịt nướng. Quán cũ."

Cả hai nói xong đều bật cười, cô ôm lấy cánh tay cô ấy nói: "Được rồi đi thôi. Trước hết sang nhà cậu cất vali đã rồi đi ăn."

"Được, nhất trí."

Hai người về nhà của Khản Đình để cất vali sau đó cả hai xuất phát đến quán thịt nướng mà họ hay ăn. Khoảng nửa tiếng sau họ đã có mặt ở trong quán, quán mà bọn cô hay ghé là một quán gần trường học cấp ba lúc trước hai người từng học. Quán này nằm ở trong một con hẻm nhỏ nhưng lại khá đông khách, lúc bọn cô đến là thấy gần hết bàn.

Đồ ăn rất nhanh được bà chủ đem lên, bà chủ đặt đồ ăn lên bàn rồi nói: "Đồ nướng của hai đứa đây. Nhớ ăn nhiều vào đấy, Cảnh Nghiên với Khản Đình dì thấy dạo này hai đứa gầy đi xuống rồi. Ở đây có mấy miếng thịt ngon lắm, nhớ ăn nhiều vào."

Cảnh Nghiên nhìn bà ấy, nói: "Dạ cảm ơn dì. Hai đứa bọn con sẽ cố gắng ăn hết."

"Được được, vậy dì đi đây. Có cần thêm gì thì gọi dì."

"Dạ được."

Bà ấy đi rồi thì Khản Đình mới cầm lấy chai rượu trái cây lên mở ra rồi đưa cho cô một chai, sau đó tự mở cho bản thân một chai. Hai người chạm chai rượu với nhau rồi uống một ngụm, Khản Đình đặt chai rượu lên bàn nhìn cô nướng thịt rồi hỏi: "Lúc sáng mình gọi cậu, cậu nói có chuyện muốn thông báo với mình. Là chuyện gì vậy?"

Cô gắp miếng thịt đã nướng chín bỏ vào chén của cô ấy, cô cầm chai rượu lên uống một ngụm, nhìn cô ấy rồi nói: "Mình kết hôn rồi."

Khản Đình nghe vậy thì ngơ ngác nhìn cô, phải mất một lúc sau cô ấy mới hỏi: "Cậu...cậu kết hôn rồi? Khi nào? Với ai? Người đó như thế nào? Đối xử với cậu tốt không?"

Nghe những câu hỏi dồn dập của cô ấy, cô chỉ cười trừ rồi nói: "Mình mới kết hôn mấy bữa nay thôi. Người kết hôn với mình, mình nghĩ cậu có biết đó."

"Là ai thế?"

"Là Từ Vũ."

Cô vừa dứt lời thì đã nghe Khản Đình hỏi: "Thật sự? Mối tình đầu của cậu?"

Cô gật đầu rồi kể hết mọi chuyện cho cô ấy nghe. Khản Đình nghe xong thì uống một hơi gần hết nửa chai rượu, cô ấy nhìn cô nói: "Nếu cậu kết hôn với Từ Vũ thì mình hoàn toàn yên tâm, bởi vì lúc đó hai cậu quen nhau mình thấy cậu ấy rất yêu thương cậu. Mình tin bây giờ cậu ấy cũng thế, sẽ không làm cậu buồn, mang lại hạnh phúc cho cậu. Chuyện năm đó khiến hai người chia tay, cậu ấy không rõ nhưng mình là người bên cạnh cậu rõ nhất. Mình mong hai cậu sẽ thật sự quay lại với nhau."

Khản Đình và cô là bạn học cấp ba cũng là bạn thân với nhau. Việc năm đó khiến cô chia tay với Từ Vũ, cô ấy ở bên cạnh biết rất rõ và cũng chứng kiến mọi chuyện.

Cảnh Nghiên thu hồi tầm mắt, gắp thịt bỏ vào chén: "Được rồi, mình biết rồi. Thịt chín rồi, mau ăn thôi."

Cả hai cũng không ai nói với nhau về vấn đề này nữa, họ đều vui vẻ nói những chuyện gần đây. Lúc họ ăn xong thì trên bàn cũng đã để đầy chai rượu rỗng, cả hai cũng đã ngà say.

Khản Đình đi tới đỡ cô hỏi: "Cậu còn đi được không đó? Hay để mình dìu cậu đi."

Cảnh Nghiên xua tay rời khỏi sự dìu dắt của cô ấy, cúi xuống tháo đôi giày đang mang ra rồi giẫm đôi chân trần lên đất. Cô quay sang cười nói: "Mình vẫn còn đi được này, không cần cậu dìu đâu."

Ở trong xe, Từ Vũ ngồi ở ghế sau còn Thệ Vĩ thì đang ngồi ở ghế trước lái xe. Mấy hôm nay anh khá bận về dự án mới nên việc đi sớm về muộn cũng thường xuyên hơn. Anh hôm nay kết thúc công việc sớm nên về nhà sớm một chút.

Đang trên đường về thì anh nhìn thấy từ xa một bóng dáng quen thuộc, tay cầm đôi giày đang vừa đi vừa cười nói vui vẻ với cô gái bên cạnh. Anh nói: "Dừng xe."

Thệ Vĩ nghe vậy thì nhanh chóng dừng xe lại, anh lúc này mới mở cửa bước xuống xe đi lại gần thì nhìn thấy Cảnh Nghiên vừa đi vừa hát. Anh cũng không nghe rõ cô đang hát cái gì, anh đến gần gọi cô: "Cảnh Nghiên."

Cảnh Nghiên đang hát hăng say nghe có người gọi thì ngơ ngác quay lại nhìn anh. Cô nở một nụ cười ngốc nghếch rồi đưa tay chỉ anh, quay sang nói với người bên cạnh: "Khản Đình, đây là Từ Vũ, chồng mình đấy. Người mà mình nói lúc nãy với cậu."

Khản Đình thì thật sự chưa say mấy, chỉ là choáng váng mà thôi. Khi anh xuất hiện là cô ấy đã nhận ra, cô ấy nhìn anh mỉm cười: "Xin chào, đã lâu không gặp."

Anh cũng gật đầu chào hỏi: "Đã lâu không gặp."

Khản Đình nhìn Cảnh Nghiên đã say đang đứng bên cạnh, cô nói: "Cậu ấy say rồi, anh đưa cậu ấy về trước đi."

Từ Vũ đưa tay ôm eo Cảnh Nghiên để tránh cho cô bị té. Anh nhìn cô ấy hỏi: "Cô cũng đã say rồi, có cần tôi cho quá gian một đoạn không?"

Khản Đình nghe vậy thì lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, tôi tự bắt taxi về được. Anh nhớ chăm sóc tốt cho cậu ấy đấy. Tôi đi trước đây."

Nói rồi Khản Đình đi tới bắt một chiếc xe taxi rồi rời đi. Anh thấy cô ấy đã rời khỏi thì thu hồi tầm mắt cúi xuống nhìn cô đang ngọ nguậy trong lòng anh, anh nói: "Được rồi, chúng ta về nhà thôi."