Tình Đầu Là Oan Gia

Chương 86



Bên kia khi mẹ Chung được Thế Hạo thông báo cô sẻ đến chơi thì cực kì vui vẻ sai người chuẩn bị thêm vài món nữa.

Ba Chung vừa từ bên ngoài về thấy vợ đột nhiên vui vẻ thì không khỏi tò mò "Bà sao vậy? Mới thấy bộ trang sức đẹp định đi mua đấy à?" ngoài việc này ra ba Chung chẳng còn lý do nào làm vợ mình vui vẻ như thế cả.

"Tiểu Nghi nhi sắp đến đây chơi nên tâm trạng tui đang rất tốt" mẹ Chung vừa nói vừa vui vẻ.

"Thằng nhóc đó lừa được người đến à?" Ba Chung vô cùng kinh ngạc.

Mẹ Chung nghe chồng mình nói thì cau mai "Ông sao lại nói là lừa, như thế chẳng khác nào nói con mình là đồ lưu manh. Ông đó sau này nói chuyện đàng hoàng cho tôi, con trai chúng ta là đàng mời con bé đến chơi đấy có hiểu không hả?"

Bình thường nhìn thấy ba Chung mặt lạnh như tiền còn mẹ Chung thì ít nói khi ở cạnh ông, thì dể khiến người ta hiểu lầm rằng trong nhà này mẹ Chung không có quyền lên tiếng.

Nhưng mà hoàng cảnh thì hoàng toàn ngược lại, ba Chung mặt lạnh như tiền chính là đang muốn khống chế tốt bản thân không nói bậy trước mặt mẹ Chung còn mẹ Chung ít nói trước mặt ba Chung vì sợ rằng bản thân sẻ nhịn không được mà mở miệng mắng người.

Nếu không có người ngoài thì không sau còn nếu mà có người ngoài bên cạnh bảo đảm ba Chung mặt mũi gì đó đều sẻ bị bay sạch.

Ba Chung thấy vợ mình nói thế thì im lặng ông cũng cảm thấy nói con trai như vậy quả thật cũng hơi nặng cho nó, nếu nó là lưu manh thì ông chính là đại lưu manh rồi.

"Chút nữa con bé đến nhớ nói thêm vài câu dễ nghe chút. Còn nhớ chuyện mấy hôm trước con trai nói với chúng ta hay không?" Mẹ Chung lạnh giọng mà lên tiếng nhắc nhở chồng mình.

Ba Chung khi nghe mẹ Chung nói thì gật đầu như búa bổ, cái gì chứ chuyện đó ông không thể quên được nó thật sự quá mức tưởng tượng lúc trước ông dù có nằm mơ cũng không thể mơ ra việc như vậy.

"Ông mà lỡ dọa con bé chạy mất thì cẩn thận tôi đấy" nói xong mẹ Chung còn cố ý hừ lạnh một tiếng, dường như lời đe dọa tương tự được nói ra nhiều lần nên mẹ Chung nói rất quen miệng.

Còn ba Chung thì rùng mình một cái sau đó gật đầu đã hiểu, trèn ơi ông cảm thấy tiểu nha đầu đó sao có thể bị ông dọa sợ được cơ chứ hên sui ông còn bị dọa ngược lại cũng không chừng ấy chứ.

Bên kia xe của hai người đã đi vào cổng, mẹ Chung vừa thấy xe chạy vào liền quan sát chỉnh chu lại bộ dáng của mình chuẩn bị đi ra ngoài đón người. Trước khi đi bà còn không quên liếc nhìn chồng mình một cái, sau đó lập tức treo trên miệng một nụ cười muốn bao nhiêu từ ái cũng đều có cả.

"Tiểu Nghi đến chơi đấy à" Lúc cô vừa bước ra khỏi xe mẹ Chung liền lên tiếng.

Cô nghe tiếng liền ngẫn đầu mĩm cười mà chào hỏi "Dạ thưa dì con mới đến"

Bên cạnh Thế Hạo cũng bước ra lên tiếng "Con mới về"

Nghe con trai ở bên cạnh lên tiếng mẹ Chung ngay cả liếc mắt một cái cũng chẳng thèm mà luôn chăm chú vào cô.

"Ây dôzz, đến mà không báo với dì một tiếng mới đi học xong mà đến đây chắc con mệt lắm nhỉ, mau mau vào nhà thôi" Vừa nói bà vừa bước nên nắm lấy tay cô kéo vào nhà.

Còn đứa con trai Thế Hạo bị xem là vô hình đang cậm cụi mang balo của cô đi phía sau bộ dáng hệt như người giúp việc của cô.

Trong nhà ba Chung đang ngồi sẳng trên sofa đợi người, cô vừa vào liền lên tiếng "Cháu chào chú"

Ba Chung nghe thế liền hơi gật đầu, thái độ vẫn lãnh đạm như củ nhưng lại lên tiếng quan tâm cô "Mới học về chắc hơi mệt, mau đến đây ngồi xuống đi"

Nghe thế cô liền ngoan ngoãn dạ một tiếng, mẹ Chung cũng nhanh kéo cô ngồi xuống một bên.

"Tiểu Nghi mau uống nước, trời nắng nóng thế này chắc mệt lắm" vừa nói mẹ Chung vừa đưa cho cô cóc nước.

Nhận lấy cóc nước cô liền cảm nhân được cái lạnh truyền đến hai lòng bàn tay của chính mình, đây rõ ràng là cô tình chuẩn bị xem ra không phải là bất ngờ vì cô đến mà gõ ràng đã biết trước.

Nghĩ đến đây cô liền liếc mắt nhìn Chung Thế Hạo ngồi đối diện, hắn thấy ánh mắt của cô nhưng cố làm lơ đi còn cố ý đão mắt nhìn đi chổ khác nữa chứ.

Thấy như vậy cô không thể làm gì khác, rõ ràng cô đã bảo không cần phải báo trước nhưng vẫn cố chấp báo tin về.

Giờ nghĩ lại cô mới để ý hình như lúc vừa xuống xe mẹ Chung đã ra đón, ban đầu cô còn cho rằng mẹ Chung muốn ra đón con trai mình nhưng đến thái độ làm ngơ của bà thì đây nào phải đón con trai đâu, cố tính đi đón cô thì đúng hơn.

Mẹ Chung thấy ánh mắt cô luôn hướng về con trai nhà mình liền cảm thấy hình như đây không phải cái nhìn thông thường cộng thêm ánh mắt làm lơ mà nhìn xung quanh của con trai bà thì bà biết hình như con trai bà đắc tội người ta rồi.