Tình Đầu Quốc Dân Omega Luôn Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 94



Cánh cửa rộng lớn che khuất đi bóng dáng của hai người, như đang muốn giấu họ đi vậy.

Không có gì phải giải thích hay trưng cầu, đôi môi của Ngụy Khinh Ngữ cứ thế nhẹ nhàng chạm lên cánh môi Quý Tiêu, cắn nhẹ lên phần đỉnh môi ửng đỏ.

Cánh tay nàng thiếu nữ vốn đang đặt ngang giữa hai người lúc này được nàng nhẹ nhàng khoác lên bờ vai của Quý Tiêu, hành động tuy càn rỡ nhưng lại có chút khẩn trương.

Hương bạc hà tươi mát lan tỏa trong miệng Quý Tiêu, đầu lưỡi non mềm chạm nhẹ vào răng cô, mang theo men rượu kích thích.

Đầu óc Quý Tiêu lập tức trở nên trống rỗng, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

Ngược lại Ngụy Khinh Ngữ càng hôn lại càng mê đắm, dường như nàng đang muốn đem tất thảy sự mềm mại thuộc về Omega truyền đến bao quanh thân thể Quý Tiêu.

Quý Tiêu chậm rãi thu hồi tầm mắt, cánh tay mới vừa rồi còn không biết phải đặt đâu bây giờ lại vô cùng thong thả ôm lấy vòng eo thon của Ngụy Khinh Ngữ.

Gió nhè nhẹ lướt qua gương mặt hai người, tin tức tố hương bạc hà quấn quýt trêu ghẹo từng chút khiến cho ham muốn chiếm hữu ẩn sâu bên trong một Alpha dần dần thức tỉnh.

Quý Tiêu nhẹ nhàng ôm lấy eo Ngụy Khinh Ngữ, ôm nàng bước lùi về phía sau hai ba bước, đến khi bước đến chỗ cái cột sau cánh cửa, cô lập tức lấy lại quyền chủ động của bản thân.

Hương Brandy đào âm thầm sản sinh giữa hai người, Quý Tiêu nhìn gò má ửng đỏ của nàng thiếu nữ trước mặt, sau đó đáp lại nàng bằng nụ hôn dịu dàng và tinh tế lên cánh môi căng mọng kia.

Sự lưu luyến chân tình âm thầm quanh quẩn trong màn đêm yên tĩnh không bóng người này, rõ ràng không có động tác xâm nhập sâu thêm nào, chỉ lướt qua rồi dừng lại trên cánh môi, thế mà trong ngày đông gió lạnh này, hai thiếu nữ lại say mê đến không biết lối về.

Không biết là đã trải qua bao lâu, hai đôi môi căng mọng ửng đỏ mới nhẹ nhàng tách ra theo hơi thở nặng nề.

Ngụy Khinh Ngữ ôm lấy cổ Quý Tiêu, cảm thấy đêm nay có lẽ là do nàng đã uống quá nhiều nên mới có thể đột ngột hôn lấy cô ấy ngay tại đây như thế này.

Mà Quý Tiêu cảm thấy bản thân nhất định cũng điên rồi nên mới có thể không một lý do mà đón lấy nụ hôn của Ngụy Khinh Ngữ, sau đó lại còn nhiệt tình đáp lại nàng.

Đúng lúc này, cửa hiên phía sau hai người truyền đến tiếng kèn xe dồn dập.

Xe của Ngụy Khinh Ngữ đậu ở hiên nhà chắn đường xe phía sau, Ngụy Khinh Ngữ nhìn thấy cảnh đó, không thể không mở lời nói với Quý Tiêu: "Tôi phải đi rồi."

"Ừm." Quý Tiêu khẽ gật đầu.

Cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ ở gần trong gang tấc, một giây sau khi nàng quay người rời khỏi, cô đã ôm lấy thắt lưng kéo nàng trở lại một lần nữa.

Ngụy Khinh Ngữ vừa có chút khó hiểu vừa có chút chờ mong nhìn Quý Tiêu, còn chưa kịp chờ nàng mở miệng thì một ngón tay mềm mại đã đặt lên cánh môi nàng.

Ngón tay cô xoa nhẹ lên cánh môi nàng thiếu nữ, bờ môi vừa bị hôn đến lem màu son dưới sự điều chỉnh của ngón tay Quý Tiêu đã được thoa đều lại, hành động vừa nghiêm túc lại có chút mập mờ.

Cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ đã khôi phục lại dáng vẻ khéo léo ban đầu, chậm rãi buông tay xuống, dặn dò: "Về đến nhà thì nhắn tin cho tôi."

"Ừm." Ngụy Khinh Ngữ gật gật đầu, nhấc váy lên đi đến bên chiếc xe đang chờ sẵn.

Lần này nàng thật sự đã ngồi vào chiếc xe mà Quý Tiêu thấy lạ mắt kia.

Tạ Dũng ở phía sau giúp Ngụy Khinh Ngữ mở cửa xe, Quý Tiêu nhìn thiếu nữ biến mất phía sau cánh cửa, cửa kính đen mờ không nhìn rõ được mặt nàng, nhưng cô cảm giác được Ngụy Khinh Ngữ ở phía sau cửa cũng đang hướng mắt về mình.

Quý Tiêu nhìn xe khởi động máy, vẫy vẫy tay với Ngụy Khinh Ngữ.

Cô len lén nắm lấy ngón tay vừa mới xoa lên môi Ngụy Khinh Ngữ, cẩn thận mân mê như một kẻ biến thái mê luyến nữ chính.

Ngay đêm đầu tiên Ngụy Khinh Ngữ đến tuổi trưởng thành, hai người các nàng không hề nói với nhau điều gì, lại như đã nói rất nhiều.

"Nhìn xem, tình yêu thanh xuân thật tốt đẹp biết bao."

Ngay ngã rẽ cách đó không xa có một chiếc xe Roll-Royce đang đậu, bóng dáng màu vàng như ánh lên hàn quang dưới ánh trăng.

Quý Thanh Vân ngồi trong xe nhìn Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ đang tạm biệt nhau dưới cửa hiên phía xa, khóe miệng cong lên ý cười gian trá.

Ông ta nhìn về dòng xe phía trước đã được lưu thông, lại nhìn bàn tay vẫy chào vừa buông xuống của Quý Tiêu, gõ gõ lên cái bệ bên tay, ý nói xe có thể chạy qua chỗ rẽ, "Đi thôi, đến đón Tiêu Tiêu của chúng ta về nhà."



Tiết trời cuối thu vô cùng trong lành, lá cây xanh vàng phủ kín con đường nhỏ bên ngoài cửa sổ. Học sinh đôi lứa đã bỏ đi bộ đồng phục đang vui đùa trong vườn trường, kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc, cánh cửa đại học cũng lặng yên mà đến.

Trong thư viện đại học A vô cùng yên tĩnh, trong tiệm cà phê ở lầu một ngoại trừ thanh âm bút mực sột soạt còn cả tiếng thảo luận của các hội nhóm.

Mà trong những thanh âm đó còn có hai giọng nói đến từ Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ.

Trên chiếc máy tính bảng được đặt trên bàn viết chằng chịt các ký tự giống nhau, Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ đang thảo luận kế hoạch thu về quyền lợi của Mạn Thanh.

Tuy rằng sau khi Ngụy Khinh Ngữ đủ tuổi đã có thể tiếp nhận lại không ít thứ thuộc về nàng, cũng trở thành tổng giám đốc hiện tại của Mạn Thanh, nhưng trên thực tế phần lớn quyền hạn vẫn đang do người mang chức vị chủ tịch là Quý Thanh Vân nắm giữ.

Có vài lần Trần Lâm Ký muốn nhúng tay vào cũng đều không thể làm gì được, tình cảnh của Ngụy Khinh Ngữ cũng không mấy lạc quan, có vẻ như nếu chỉ có mình họ thì không thể quyết định được gì.

Kỳ thực Quý Tiêu cũng không mấy bất ngờ với hiện trạng bây giờ, trong nguyên tác giai đoạn này của Ngụy Khinh Ngữ cũng là thời kỳ gian nan nhất.

Trong đại hội cổ đông quý bốn, Quý Thanh Vân đề xuất ý kiến sáp nhập Mạn Thanh và Tiêu Vân lại để cùng hoạt động kinh doanh. Theo cốt truyện thì đây là lần đả kích chí mạng trên con đường sự nghiệp của Ngụy Khinh Ngữ, đồng thời bởi vì tình cảm của nàng và nam chính khi đó còn chưa đủ bền vững nên đã khiến nam chính phát sinh hiểu lầm với nàng.

Quý Tiêu nhớ lúc đó khi đọc đến đây cô cũng đã khóc.

Hận không thể đạp tên nam chính chó chết không hiểu cho tâm tình của Ngụy Khinh Ngữ kia xuống đất để đập cho một trận.

"Thế nào, đã tính ra chưa?"

Trong lúc đang suy nghĩ thì trên đỉnh đầu Quý Tiêu truyền đến thanh âm của một chàng trai.

Là một đối tác không thể thiếu ở giai đoạn này, tất nhiên Tấn Nam Phong cũng tham gia thảo luận với Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ.

Cậu ta mang ba ly cà phê vừa mới pha xong đứng trước bàn của Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ, đặc biệt thuần thục đưa cà phê đến trước mặt hai người, cũng nói với Quý Tiêu: "Đường của cậu đây, lấy cho cậu ba viên."

Quý Tiêu không thích cà phê quá đắng, Ngụy Khinh Ngữ biết điều đó, còn Tấn Nam Phong qua mấy ngày tiếp xúc cũng đã biết.

Quý Tiêu không cảm nhận được chút đối đãi khác biệt mà Tấn Nam Phong dành cho mình, cô gắp viên đường lên, tươi cười nói với cậu ta: "Cảm ơn."

Tấn Nam Phong nhìn nụ cười của Quý Tiêu, vừa kéo ghế ngồi xuống vừa bình tĩnh đáp lời: "Không có gì."

Ngụy Khinh Ngữ giương mắt nhìn Tấn Nam Phong ngồi ở đối diện, đôi mắt vốn đang thanh lãnh chợt trầm xuống vài phần.

Nàng đẩy máy tính bảng của mình đến trước mặt Tấn Nam Phong, còn bản thân thì vờ như không có việc gì kéo ghế lại gần Quý Tiêu, sau đó nói: "Tính xong rồi, mấy tháng này chú Quý âm thầm ra tay điên cuồng thu mua cổ phần của công ty, hơn nữa tuần trước ông Đinh đã chuyển giao cho ông ta 11%, hiện tại cổ phần của ông ta ở Mạn Thanh đã lên đến 31% rồi."

"Tôi nhớ cậu chỉ mới nắm được 34% cổ phần, vậy thì ông ta đã biến thành cổ đông lớn có quyền kiểm soát tương đối rồi." Quý Tiêu nói xong thì cau mày.

Vốn dĩ còn có một cổ đông khác có quyền kiểm soát tương đối lớn đối với Mạn Thanh, không phải Quý Thanh Vân, mà là ông Đinh.

Nhưng chỉ trong vòng một tuần, trong lúc mọi người không ngờ đến, ông Đinh lại đột ngột tuyên bố muốn chuyển giao 11% cổ phần của ông ở Mạn Thanh sang cho Quý Thanh Vân, hơn nữa còn nhanh chóng hoàn thành xong thủ tục chuyển giao. Đừng nói là Quý Tiêu, đến Trần Lâm Ký cũng bị đánh cho trở tay không kịp.

"Các đại cổ đông tổng cộng có bảy người, trong đó hai người về phe với tôi, hai người theo phe Quý Thanh Vân. Nếu như muốn bác bỏ đề án đó thì có lẽ phải nhờ đến sự giúp đỡ của ông Đinh một lần nữa rồi." Ngụy Khinh Ngữ nói.

Tuy ông Đinh đã tặng cho Quý Thanh Vân một phần cổ phần của mình, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, ông ta vẫn còn nắm giữ 19% cổ phần công ty, vẫn là một cổ đông lớn của Mạn Thanh.

"Chỉ qua một hành động của ông Đinh vào tuần trước đã thấy ông ấy tỏ ý muốn đứng về phía chú Quý rồi, không dễ thuyết phục đâu." Tấn Nam Phong nói.

"Không dễ cũng phải làm. Tôi không thể ngồi yên nhìn ba tôi chiếm luôn Mạn Thanh được, qua Quốc Khánh chính là đại hội cổ đông quý ba rồi." Quý Tiêu nói.

Thông qua mấy ngày thi thoảng đi theo Quý Thanh Vân ra vào công ty, cuối cùng Quý Tiêu cũng hiểu rõ vì sao nhà bọn họ thoạt nhìn thì thanh thế to lớn đến vậy thế mà lại có thể đổ sập ngay lập tức.

–––––– Ngay từ khi vừa bắt đầu, thứ Quý Thanh Vân nhắm đến không phải là những di sản khác của Ngụy Lâm Đông, mà chính là Mạn Thanh.

Sau khi Quý Thanh Vân tiếp nhận di sản giúp Ngụy Khinh Ngữ, Tiêu Vân giống như một con đỉa hút máu bám vào trên người Mạn Thanh vậy.

Đầu tiên Quý Thanh Vân bí mật hút máu đưa về bên mình, sau đó lợi dụng biến nó thành hạng mục của ông ta. Cuối cùng Mạn Thanh sẽ sụp đổ, mà Tiêu Vân của ông ta sẽ thay thế Mạn Thanh, trở thành vị trí số một không thể lay chuyển.

Quý Tiêu biết đây là điềm báo cho thấy Quý Thanh Vân chuẩn bị hủy diệt Mạn Thanh, chỉ là cô thật không ngờ, tình tiết này trong nguyên tác vốn phải đến khi qua năm mới thì mới phát sinh, thế mà lại xảy ra trước tận ba tháng.

Ngụy Khinh Ngữ gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành: "Ừm, Quý Tiêu nói đúng, chúng ta phải đến thăm hỏi chỗ ông Đinh một chuyến."

Tấn Nam Phong cau mày lại: "Nhưng từ tuần trước sau khi ông Đinh tặng cổ phần cho chú Quý, ba tôi muốn đến thăm ông ấy cũng đều không gặp được người."

"Tôi biết ông ấy đi đâu." Giọng Quý Tiêu đặc biệt chắc chắn, Ngụy Khinh Ngữ và Tấn Nam Phong gần như cùng lúc lên tiếng: "Ở đâu?"

Quý Tiêu nhanh chóng mở máy tính bảng của cô lên, một tấm bản đồ xuất hiện trước mặt bọn họ: "Tôi nghe tài xế của ba tôi nói, lúc đó anh ta đã đưa ông ấy về biệt phủ tư nhân ở ngoại ô núi Nam Giao, đó là nơi ông Đinh dưỡng già, ngoại trừ người thân cận thì người khác tuyệt đối sẽ không biết."

Ngụy Khinh Ngữ cẩn thận nhìn điểm đỏ hiện lên trên bản đồ, dường như có chút ấn tượng: "Chỗ này, hồi nhỏ chúng ta có từng đi qua."

Lời vừa dứt, Ngụy Khinh Ngữ lại nhớ đến vấn đề của Quý Tiêu trong tiệc tối ở Lễ Tạ Ơn lần đó, vội sửa lại: "Tôi không phải..."

Quý Tiêu đặt tay lên mu bàn tay Ngụy Khinh Ngữ, ngắt lời của nàng: "Tôi biết."

Tấn Nam Phong ngồi một bên nhìn tay Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ đang đặt chồng lên nhau, không khỏi ho nhẹ một tiếng.

Cậu vừa sao chép bản đồ của Quý Tiêu thành một bản riêng, vừa nói: "Đã như vậy thì lần này chúng ta nhất định phải hành động bí mật, không cần dẫn theo nhiều người đi cùng, tốt nhất là không dẫn theo ai hết. Hai cậu cũng không nên mang theo người hay vật dụng gì bên người để tránh gây ra chút kinh động nào cho người bên chú Quý."

"Việc xuất hành sẽ do tôi phụ trách, tối nay tôi sẽ gửi bản kế hoạch cho hai người, vừa hay mai là ngày nghỉ, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát."

"Được." Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ cùng đồng thanh.

Nắng thu ấm áp giúp vị cà phê bớt đi vị đắng, ba người chuẩn bị xuất phát, cùng đợi ngày mai khởi hành.



Sáng sớm mặt trời còn chưa ló dạng, xe của Tấn Nam Phong đã chạy đến dưới lầu nhà Quý Tiêu.

Sau khi nhận được tin nhắn của Tấn Nam Phong, Quý Tiêu cũng tiện đó đi xuống lầu, trong tay còn mang theo ba phần bữa sáng do dì Ngô làm.

Cảnh vật bên ngoài cửa xe từ từ chuyển động, Quý Tiêu nhìn phong cảnh bên cạnh phản chiếu góc nghiêng của Ngụy Khinh Ngữ.

Hôm nay nàng cột tóc đuôi ngựa trông rất hoạt bát, gương mặt nhỏ nhắn thoáng lộ ra ngoài. Chỉ là khi có ánh nắng yếu ớt chiếu vào, khuôn mặt vốn trông cực kỳ phấn chấn lại có phần ảm đạm khi làn mi nổi bật khẽ rũ xuống.

Quý Tiêu cảm thấy Ngụy Khinh Ngữ có hơi mệt mỏi, khẽ hỏi dò: "Có phải đêm qua lại thức khuya rồi không?"

Ngụy Khinh Ngữ đang chậm rãi nhai bánh sandwich do dì Ngô làm, thành thật gật đầu: "Đêm qua tôi tìm được địa chỉ nhà của ông Đinh ở trong nhà, nơi đó là rừng núi, xe không thể chạy lên được, sợ là chúng ta phải đi bộ đến đó."

Tấn Nam Phong đã sớm có chuẩn bị: "Không cần lo lắng việc đó, tôi đã cho người chuẩn bị xe máy ở đó rồi."

Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy thì khẽ gật đầu, "Vậy là tốt rồi."

Quý Tiêu nhìn dáng vẻ không có tinh thần của Ngụy Khinh Ngữ, vỗ nhẹ lên vai nàng: "Được rồi, Nam Phong có thể suy nghĩ chu toàn mọi thứ, cậu cũng đừng lo lắng, nghỉ ngơi một lát, chút nữa còn phải chạy xe máy lên."

Ngụy Khinh Ngữ nghe Quý Tiêu nói vậy, vốn dĩ vừa rồi trầm lặng ngồi cùng Tấn Nam Phong trong xe này cũng không cảm thấy gì, bây giờ đột nhiên lại có chút buồn ngủ.

Nàng cất bánh sandwich mới ăn vài miếng vào túi, sau đó không chút khó chịu nào chậm rãi nằm lên đùi Quý Tiêu.

Tấn Nam Phong lái xe rất vững, Ngụy Khinh Ngữ gối lên đùi Quý Tiêu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hơi thở đều đặn mang theo vài phần ấm áp nhẹ nhàng không một tiếng động truyền đến, từ từ dừng lại trên đùi Quý Tiêu.

Sự mờ ám quen thuộc lại hư ảo này làm Quý Tiêu không khỏi nhớ đến hơi thở họ đã trao nhau sau khi kết thúc bữa tiệc sinh nhật nửa năm trước của Ngụy Khinh Ngữ.

Có lẽ là do sự việc về Mạn Thanh quá mức cấp bách, nên không có ai vạch trần sự mập mờ quẩn quanh giữa hai người, cũng không có ai lựa chọn rời đi trong sự bối rối.

Quý Tiêu nhìn nàng thiếu nữ nằm ngủ trên đùi mình, cảm nhận được sự ỷ lại của nàng đối với mình. Cô ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, khóe môi hơi hơi cong lên.

–---------------

【Tác giả có lời muốn nói】:

Bồ câu: Xin hỏi vị chồng trước một chút, cậu có cảm giác gì khi thấy người vợ nguyên phối của mình gối đầu lên đùi người mình thích thầm?

Tấn Nam Phong: *Lạc tay lái*

Beta: Nhấn phím F để giải cíu nam chính!!!

–---------------

Editor: Chang.

Beta: Hạ Yên.