Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 45: Che giấu



Bởi vì lòng mặc cảm tội lỗi, cái chết của ba mẹ Hứa Giản chính là tảng đá lớn trong lòng anh, cho nên những năm qua Khương Lâm Tà vẫn không có dũng khí đối mặt với Hứa Giản, ngày hôm nay đánh bậy đánh bạ nói hết sự thật ra, trái lại khiến anh thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Giản còn đang tiêu hoá chuyện Khương Lâm Tà nói, thấy anh ta khom lưng chín mươi độ với mình làm sợ hết hồn, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, duỗi tay đỡ Khương Lâm Tà, dừng một chút rồi yên lặng rút về.

Nửa ngày, Hứa Giản thở dài: "Chuyện năm đó giám đốc Khương anh cũng là người bị hại, anh không cần cảm thấy có lỗi với tôi."

Hứa Giản biết, Khương Lâm Tà không cần chịu bất cứ trách nhiệm gì trong việc này, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, cha cậu tự nguyện lao đến.

Khương Lâm Tà nghe vậy ngẩng đầu nhìn cậu:

"Em không hận anh?"

Hứa Giản lắc lắc đầu: "Cám ơn anh nói cho tôi sự thật năm đó."

Nhưng nghe Khương Lâm Tà nói xong, cuối cùng Hứa Giản cũng đã rõ ràng tại sao năm đó chưa ai biết đến mình, mới vừa trúng truyến vào trường đại học nghệ thuật, bước vào khuôn viên trường, người của Đắc Cổ đã chủ động tìm tới trường học nói muốn ký hợp đồng với cậu.

Lúc đó Hứa Giản nghĩ mình gặp tên lừa đảo, sau đó mọi người xung quanh bao gồm cả cậu, đều cảm thấy chiếc bánh ngọt từ trên trời rớt xuống ngay đầu Hứa Giản.

Bây giờ nghĩ lại, cậu có thể ký với Đắc Cổ, chắc cũng là Khương Lâm Tà bày mưu tính kế.

Tần Trầm ở bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng nhìn Khương Lâm Tà và Hứa Giản anh tới tôi đi, đột nhiên mở miệng:

"Nếu ba mẹ cậu ấy cứu anh, tại sao anh còn muốn chấm dứt hợp đồng với cậu ấy?"

Theo Tần Trầm thấy, ba mẹ Hứa Giản có ơn rất lớn đối với Khương Lâm Tà, phàm là người có lương tâm, cũng sẽ không ngại con trai ân nhân cứu mạng mình không có giá trị thương mại mà chấm dứt hợp đồng với người ta.

Huống chi sau đó Tần Trầm đi điều tra, những năm quan đừng nói Đắc Cổ nâng Hứa Giản, thậm chí một tài nguyên đàng hoàng cũng không cho cậu, thỉnh thoảng diễn một vai nhỏ đến nỗi giới thiệu cuối phim cũng không có tên cậu.

Nếu không, với điều kiện của Hứa Giản, làm sao cậu lại bết bát đến thế?

Mà điều khiến Tần Trầm không nghĩ ra nhất chính là, nếu Khương Lâm Tà không muốn nâng đỡ Hứa Giản, vậy ký với cậu làm gì?

Nghe Tần Trầm nói, Khương Lâm Tà quay đầu nhìn hắn: "Hả?"

Chấm dứt hợp đồng?

Hứa Giản nghe vậy lại sững sờ, nụ cười có chút lúng túng giảng hoà:

"Không phải, chấm dứt hợp đồng là vấn đề của bản thân tôi, trong vòng năm, sáu năm cũng không tí bọt nước, không có giá trị thương mại, chấm dứt hợp đồng là chuyện sớm hay muộn, không liên quan đến giám đốc Khương..."

Phải tách riêng công việc và tình cảm cá nhân, Hứa Giản không cảm thấy Khương Lâm Tà công tư rõ ràng có cái gì không đúng.

"Không phải..." Khương Lâm Tà không nhịn được ngắt lời Hứa Giản chưa nói xong, hỏi:

"Không phải em đề xuất chấm dứt hợp đồng sao? Không phải là em nói tình nguyện về nhà trồng trọt, cũng không muốn tiếp tục ở công ty chờ đợi sao?"

Đến lúc hợp đồng năm năm của Hứa Giản hết hạn, Khương Lâm Tà đã sớm sắp xếp người đến nói chuyện gia hạn hợp đồng với cậu, kết quả cấp dưới báo lại nói là Hứa Giản không muốn gia hạn thêm, muốn về nhà trồng trọt.

Những năm qua Khương Lâm Tà vẫn luôn để ý tới tình hình của Hứa Giản, đương nhiên biết cậu có không ít bất động sản đứng tên mình, không cần lo cơm ăn áo mặc như cậu không muốn lãng phí thời gian trong ngành giải trí này cũng bình thường.

Nhưng đến cùng Khương Lâm Tà vẫn chưa quên ước mơ làm diễn viên của Hứa Giản, vì vậy lại để cho cấp dưới đi khuyên bảo, cho dù ở lại thêm một năm cũng được.

Sau đó mới có năm thứ sáu mà Hứa Giản cho là 'Chủ nghĩa nhân đạo'.

Năm thứ sáu còn hơn một tháng nữa, người đại diện của Hứa Giản đến truyền lời, nói Hứa Giản không ở lại được nữa.

Hái dưa xanh không ngọt, nếu Hứa Giản nói phải đi hai ba lần, Khương Lâm Tà cũng không tiện trói người lại công ty, nên đồng ý.

Mặc dù đúng là mở Đắc Cổ ra vì Hứa Giản, nhưng Khương Lâm Tà không muốn để cho Đắc Cổ biến thành gông xiềng của cậu.

Nghe Khương Lâm Tà nhắc lại chuyện chấm dứt hợp đồng, Hứa Giản bối rối, nhìn anh:

"Nhưng mà tôi chưa nói muốn chấm dứt hợp đồng, năm ngoái vừa đến hạn hợp đồng năm năm, tôi nhận được thông báo chấm dứt hợp đồng, cuối cùng chị Thượng còn nói chị ấy cho tôi thêm một năm..."

Chị Thượng chính là người đại diện của Hứa Giản trước đây, dưới tay ngoại trừ Hứa Giản ra, còn dẫn dắt vài nghệ sĩ khác.

Khương Lâm Tà nghe cũng giật mình: "Em nhận được thông báo chấm dứt hợp đồng?"

Hứa Giản gật đầu: "Đúng vậy."

Nhìn hai người đang nhìn nhau, Tần Trầm ngay lập tức nghĩ đến chuyện Hứa Giản với hắn khi Hà Gia và Âu Khánh nhìn thấy cậu cứ là lạ, vì vậy nói:

"Hẳn là có người phá rối ở giữa, thông báo tin tức giả."

Lúc này Khương Lâm Tà cũng rõ ràng vấn đề ở chỗ nào, sắc mặt khó coi:

"Ai mà to gan vậy?"

Khương Lâm Tà không ngờ ngay dưới mí mắt mình mà còn có người dám dối trên gạt dưới, thế mà anh ta vẫn luôn chẳng hay biết gì.

Người đầu tiên anh nghĩ đến chính là người đại diện khi đó của Hứa Giản, nhưng nghĩ lại thì nhớ ra cô ta chỉ là một người đại diện cỏn con, sẽ không có gan cố ý vặn vẹo lời của anh.

Tần Trầm: "Tôi đây cũng không biết, thế nhưng lần này giám đốc Khương quay về, nên chỉnh đốn công ty của anh một chút."

"Nhưng mà tôi rất tò mò." Tần Trầm nhìn về phía Khương Lâm Tà: "Tại sao anh không tự mình đến gặp Hứa Giản rồi nói cho cậu ấy biết?"

Thời gian sáu năm, nếu Khương Lâm Tà đi gặp Hứa Giản một lần, cũng sẽ không có người lợi dụng sơ hở này.

Hứa Giản cũng rất tò mò, thời gian sáu năm không ngắn, rõ ràng Khương Lâm Tà có rất nhiều cơ hội tự nói với mình sự thật năm đó.

Thế nhưng đối phương không có.

Khương Lâm Tà thở dài: "Ban đầu là không biết nên đối mặt thế nào, sau đó..."

Nói tới chỗ này Khương Lâm Tà dừng lại, Hứa Giản không nhịn được hỏi tiếp: "Sau đó thế nào?"

Khương Lâm Tà bất đắc dĩ liếc nhìn Hứa Giản:

"Sau đó đến khi cuối cùng anh cũng lấy dũng khí đến kí túc xá nhân viên tìm em, đúng lúc nghe thấy em ở bên trong mắng to, nói nhìn thấy họ Khương đã buồn nôn, cả đời cũng không muốn thấy anh, em bảo anh làm sao gặp em được."

Mặt Hứa Giản viết đầy dấu chấm hỏi: "Tôi nói vậy bao giờ?"

Cái tội này cậu cũng không gánh được, thời điểm còn ở công ty Hứa Giản chỉ biết ông chủ công ty tên là Khương Lâm Tà, còn lại hoàn toàn không biết, tại sao lại mắng anh ta trong ký túc xá?

Khương Lâm Tà không chút do dự đáp: "Ba năm trước."

Khương Lâm Tà cũng nhớ mãi, khi đó anh ta do dự rất lâu cuối cùng quyết định đi tìm Hứa Giản, cửa cũng còn chưa kịp gõ, đã nghe thấy bên trong có tiếng Hứa Giản phẫn nộ tới cực điểm.

Nghe đến hai chữ 'buồn nôn', lòng dũng cảm của Khương Lâm Tà trong nháy mắt không còn một mống, chán ngán thất vọng rời đi.

Hứa Giản cau mày: "Ba năm trước?"

Vất vả tìm tòi trong đầu một phen, cuối cùng Hứa Giản thử thăm dò mở miệng hỏi:

"Anh nói, có phải là chuyện xảy ra vào tháng tư ba năm trước không?"

Khương Lâm Tà nhìn cậu: "Rốt cuộc em cũng nhớ ra?"

Đối với chuyện Hứa Giản hoàn toàn quên mất đã mắng anh, từ vừa nãy đến bây giờ Khương Lâm Tà vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Hứa Giản cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga:

"Không phải tôi mắng anh, là chị Thượng bỗng nhiên tìm tôi, nói có một cơ hội thử vai, nhưng chị ấy muốn kiểm tra năng lực tôi, cho tôi vài đoạn thoại để tôi đọc, tôi chỉ đọc theo giấy thôi."

Tại sao Hứa Giản lại nhớ được chuyện ngày đó rõ ràng như thế, bởi vì bốn câu thoại đó, chị Thượng liên tục nói cậu đọc gần một tiếng đồng hồ, khàn cả họng.

Kết quả nói cơ hội thử vai cuối cùng cũng không thành, Hứa Giản vì vậy mà còn buồn bực hơn nửa ngày, vẫn là Trần Đậu Đậu kéo cậu đi ra ngoài ăn một bữa mới nguôi ngoai.

Khương Lâm Tà không ngờ sự thật lại thành ra như vậy, nhìn Hứa Giản một lúc không biết nên nói cái gì.

Qua một hồi lâu, Khương Lâm Tà mới từ từ mở miệng: "Vậy... đều là hiểu lầm?"

Hứa Giản há miệng vừa định trả lời, Tần Trầm bên cạnh cậu lên tiếng:

"Ngay cả cái họ cũng giống nhau, nếu nói là hiểu lầm trùng hợp, tôi càng tin rằng có người cố ý sắp đặt, để Hứa Giản diễn cảnh này."

Mà khán giả, tự nhiên chính là Khương Lâm Tà.

Khương Lâm Tà vốn là người có tính chậm chạp, bây giờ nghe Tần Trầm nói chỉ cảm thấy lên cơn giận dữ, cắn răng:

"Người này, tốt nhất đừng để cho tôi tra được hắn là ai."

Tần Trầm nhìn Hứa Giản và Khương Lâm Tà, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Khương Lâm Tà:

"Chúng ta cũng đừng hỏi từng chút một như nặn kem đánh răng, giám đốc Khương tôi rất tò mò, nếu anh ký với Hứa Giản, tại sao không cho cậu ấy tài nguyên và cơ hội để tiếp xúc?"

Lần này là Khương Lâm Tà cảm thấy oan ức, anh đảo mắt hỏi Hứa Giản:

"Anh đưa tài nguyên cho em, tại sao em không muốn?"

Khương Lâm Tà mở công ty chính là vì Hứa Giản, trước khi Hứa Giản còn chưa thi đậu trường nghệ thuật, anh đã lập ra kế hoạch phát triển cho Hứa Giản trong ba năm tới.

Điều hành một công ty giải trí, Khương Lâm Tà hiểu rất rõ hệ thống bài võ trong ngành giải trí này, anh biết không thể vừa bắt đầu đã nâng Hứa Giản lên quá cao, nếu không rất có thể nâng không nổi tiếng chưa nói, còn có khả năng trực tiếp phủng sát, nên từng bước từng bước từ từ đi.

Mà lần đầu tiên để người mới tiếp xúc màn ảnh, tài nguyên cũng không thể quá kém, cho nên cân nhắc xong, Khương Lâm Tà để Hứa Giản làm nam chính cho MV ca khúc mới của một nữ ca sĩ thực lực.

Bước đầu tiên thuận lợi, Hứa Giản đã đi, cũng diễn, phản hồi khá ổn.

Nhưng bước thứ hai của kế hoạch không thành công, Hứa Giản không muốn diễn vai nam ba trong phim học đường đi, đồng thời những tài nguyên Khương Lâm Tà chuẩn bị cho cậu sau đó đều bị cậu từ chối.

Hứa Giản sống hai mươi bốn năm, ngày hôm nay có thể là ngày cậu hoang mang nhiều lần nhất:

"Anh cho tôi tài nguyên khi nào?"

Khương Lâm Tà vừa nghe Hứa Giản nói, ngay lập tức hiểu ra ——

Bị người khác nẫng tay trên.

Giờ đây Khương Lâm Tà nhíu mày đến mức có thể kẹp chết một con ruồi:

"Năm đó em chưa lấy được kịch bản 'Năm tháng xanh thẳm' sao?"

Lần này Hứa Giản không lắc đầu, trái lại sững sờ: "Anh đưa kịch bản đó cho tôi?"

Tần Trầm cũng nhìn hắn: "Năm tháng xanh thẳm? Cậu diễn?"

Lúc Tần Trầm lên mạng tìm kiếm tư liệu cũ về Hứa Giản, cũng không có tin tức cậu tham gia bộ phim này.

Hứa Giản: "Không có."

Khương Lâm Tà: "Em nhận được? Vậy tại sao em từ chối?"

Lúc đó không phải trong tay Khương Lâm Tà không có kịch bản nam chính, mà "Năm tháng xanh thẳm" là kịch bản anh có thể tìm thấy, phù hợp nhất với Hứa Giản vào thời điểm đó.

Vẻ mặt Hứa Giản có chút phức tạp, do dự mấy giây sau nói:

"Tôi không biết đây là anh cho tôi, bởi vì lúc đó chị Thượng nói với ta, công ty có lãnh đạo coi trọng tôi, muốn bao nuôi tôi..."

Khi nói đến hai chữ 'bao nuôi', Hứa Giản đột nhiên nhớ lại 'giám đốc Đỗ', theo bản năng nói nhỏ lại, còn cẩn thận liếc nhìn Tần Trầm bên cạnh.

Cậu sợ Tần Trầm suy nghĩ nhiều.

Thế nhưng Hứa Giản nhận ra khi Tần Trầm nghe thấy từ 'bao nuôi' này, cũng không có vẻ mặt đặc biệt gì.

Trong lúc nhất thời Hứa Giản không biết nên vui hay buồn.

Tần Trầm tựa như có cảm giác quay đầu, đối diện ánh mắt của Hứa Giản còn chưa kịp thu lại, thoáng nhướn mày, ánh mắt dò hỏi:

"Sao vậy?"

Hứa Giản lặng lẽ lắc đầu một cái, ý là ——

Không có gì.

Nhưng Khương Lâm Tà nghe Hứa Giản nói, hai hàng lông mày nhướn rất cao:

"Cái gì cơ? Bao nuôi??"

Hứa Giản gật đầu.

Lúc đó Hứa Giản tin tưởng hết mực lời chị Thượng nói, có vài người gia nhập công ty cùng lúc với cậu, nhưng chỉ có cậu vừa vào công ty đã có thể quay MV, quay MV xong lập tức lại có kịch bản nam ba phim học đường cho cậu...

Phải biết thời điểm cậu quay MV, những người gia nhập công ty cùng lúc với cậu vẫn còn đang trên lớp đào tạo, còn chưa chính thức cho lộ diện.

Trước khi gia nhập công ty, anh đã từng nghe sự hỗn tạp trong giới giải trí, chỉ là cậu không ngờ chuyện quy tắc ngầm, đã vậy còn đến lượt cậu sớm như vậy.

Chị Thượng cũng nói như vậy, chắc chắn Hứa Giản không thể nhận vai nữa, cho nên lúc đó cậu đã từ chối thẳng thừng.

Nhưng từ sau khi từ chối vai nam ba, sau đó Hứa Giản rất ít nhận được tài nguyên.

Cậu vẫn cho là vì mình từ chối quy tắc ngầm, bị lãnh đạo công ty nhằm vào trả thù, lại không ngờ rằng có nội tình khác.