Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 51: Câu hồn



Trước đây Hứa Giản quay một quảng cáo thức ăn cho mèo, nhận được rất nhiều lời khen ngợi, hãng quảng cáo phản hồi rằng lượng tiêu thụ rất tốt, sau đó cố ý gửi một chút thức ăn cho mèo và đồ dùng cho mèo đến Tần Trầm.

Hứa Giản nhờ vào quảng cáo này thu hoạch được không ít fan, sau đó khá nhiều mối hợp tác tìm tới cửa, đều bị Tần Trầm từ chối.

Thế nhưng lần này, Tần Trầm cảm thấy được có thể nhận.

Lần này là một phần mềm, muốn login một gói biểu tượng cảm xúc độc quyền của Sữa Tươi.

Giới trẻ hiện nay bất kể là nói chuyện gì cũng rất thích sử dụng biểu tượng cảm xúc, trong đó có con vật dễ thương, bé con dễ thương và biểu tượng vui nhộn là được yêu thích nhất.

Nhân viên phát triển phần mềm trong lúc vô tình nhìn thấy weibo Sữa Tươi, cảm thấy vẻ ngoài của cậu rất đáng yêu, trong video quảng cáo thức ăn cho mèo cũng rất phối hợp, thêm vào là bản thân mèo cỉa Tần Trầm đã nổi tiếng sẵn, cho nên tìm tới cửa.

Tin nhắn riêng cuối cùng nói cụ thể điều kiện và những chi tiết nhỏ trong hợp tác, đã gửi đến trang chủ hộp thư.

Tần Trầm đứng dậy cầm máy tính bảng mở hộp thư ra xem, quả nhiên có một email chưa đọc.

Chụp gói biểu tượng cảm xúc tốt hơn quay quảng cáo thức ăn cho mèo rất nhiều, trang đính kèm trong email nói, nếu như đồng ý hợp tác, chỉ cần Tần Trầm gửi hai mươi tư tấm hình của Sữa Tươi với biểu cảm và hành động khác nhau trong quá khứ là được, thời điểm đó người bên họ sẽ chèn chữ đặc biệt.

Biểu cảm của mèo không được phong phú, cho nên dùng chuyển động để bù lại, cụ thể như thế nào, chờ đến khi đó rồi nói chuyện.

Tần Trầm cảm thấy cái này rất thích hợp với Hứa Giản, chỉ cần chụp ảnh rồi gửi qua là xong, thậm chí không cần đến studio.

Hơn nữa Hứa Giản có thể nghe hiểu tiếng người, chụp ảnh cũng rất đơn giản.

Thế nhưng dù sao cũng là công việc của Hứa Giản, Tần Trầm trả lời đối phương rằng suy nghĩ thêm một chút, dự định chờ ngày mai Hứa Giản tỉnh dậy rồi hỏi ý kiến của cậu.

Sau khi trả lời email, Tần Trầm cẩn thận dịch Hứa Giản ngủ say vào bên trong giường, sau đó tự mình lên giường ngủ sát bên cậu.

Lò sưởi hình mèo, chỉ có một chiếc duy nhất.

......

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Trầm bị đồng hồ báo thức đánh thức, Hứa Giản cũng thò đầu mèo lông xù từ trong chăn ra.

Tần Trầm nói một tiếng chào buổi sáng, sau đó đứng dậy rửa mặt, Hứa Giản duỗi thẳng bốn chân trong chăn, vận động giãn gân cốt sau một đêm say giấc rồi cũng nhảy xuống giường, lắc lư theo phía sau Tần Trầm đi vào phòng tắm.

Tay phải Tần Trầm đánh răng, tay trái cầm bàn chải đánh răng cho mèo con của Hứa Giản, bên trên đã nặn kem đánh răng dành cho mèo.

Cúi đầu nhìn lướt qua Hứa Giản nhảy lên bồn rửa tay, tay trái Tần Trầm cầm bàn chải đánh răng mèo yên lặng đưa cho cậu.

Hứa Giản uống một ngụm nước trong cốc bên cạnh, nhổ ra rồi quen cửa quen nẻo ngậm lấy bàn chải đánh răng trong tay Tần Trầm, sau đó ——

Lắc đầu trái phải.

Trong phòng tắm, Tần Trầm đứng, Hứa Giản ngồi trên bồn rửa tay, một tay Tần Trầm đánh răng của mình, một tay giúp con mèo nào đó cố định bàn chải đánh răng.

Nhìn Hứa Giản ngậm lấy bàn chải đánh răng lắc đầu quẫy đuôi, Tần Trầm nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, lên tiếng nhắc nhở:

"Cậu từ từ thôi, đừng liên tục chọc vào miệng."

Hứa Giản sốc mí mắt liếc nhìn hắn, từ trong cổ họng 'hừm hừ' hai tiếng xem như đáp lại.

Mới đầu dùng bàn chải đánh răng mèo vì chưa kịp thích ứng, miệng Hứa Giản đúng là bị tự mình chọc đau hai lần, nhưng mà bây giờ cậu đã có thể sử dụng bàn chải đánh răng mèo một cách rất nhuần nhuyễn.

Ngay cả mấy chiếc răng nanh dài cũng có thể chà sạch sành sanh, quả thực trắng đến mức phản quang!

Lúc rửa mặt Tần Trầm sợ Hứa Giản dùng móng vuốt rửa không được sạch, vì vậy dùng nước ấm làm ướt khăn xong, tự mình lau mặt giúp cậu.

Tần Trầm rửa rất kỹ càng, thậm chí ria mép mèo thật dài của Hứa Giản cũng được hắn lau từng sợi một.

Nếu không phải động tác của đối phương rất nhẹ, Hứa Giản cũng nghi ngờ hắn muốn nhổ ria mép của mình.

Mấy phút sau, Tần Trầm và mèo đều rửa mặt xong xuôi, Tần Trầm đỡ khung cửa cúi đầu nhìn Hứa Giản:

"Cậu đi trước."

Nhưng mà Hứa Giản nhảy xuống bồn rửa tay lại không nhúc nhích, ngửa đầu xem hắn, sau đó giơ móng vuốt chỉ chỉ ngoài cửa, ý là:

Anh đi ra ngoài trước.

Tần Trầm: "?"

Hứa Giản đợi một lúc thì thấy Tần Trầm không rõ ý của mình, vì vậy thở dài trong lòng, quay người nhấc một chân chỉ chỉ bồn cầu.

Hứa Giản đã biểu hiện rõ ràng đến vậy, Tần Trầm thấy vậy rốt cuộc mới phản ứng, mèo này là kêu mình đi ra ngoài trước, cậu muốn đi vệ sinh.

Khi đi ra ngoài, Hứa Giản quay lưng về phía Tần Trầm, từ trên thân mũm mĩm của cậu, Tần Trầm nhìn thấu từng tia bất đắc dĩ và xấu hổ.

Chu đáo đóng cửa thay Hứa Giản, Tần Trầm đột nhiên nhớ tới chuyện hợp tác gói biểu tượng cảm xúc, vì vậy nói qua cánh cửa:

"Đúng rồi, có công việc tìm cậu."

Hứa Giản ngồi xổm trên bồn cầu bị tiếng của Tần chợt vang lên làm sợ hết hồn, suýt chút nữa trượt chân ngã vào trong bồn cầu.

Cuống quít giữ thăng bằng, lòng Hứa Giản vẫn còn sợ hãi kêu meo hai tiếng với ngoài cửa.

Hứa Giản: Nghe đây, anh nói đi.

Được đáp lại, Tần Trầm nói lại email nhận được tối hôm qua cho cậu:

"... Dù sao cũng chỉ là chụp cậu hai mươi tư tấm ảnh để làm gói biểu tượng cảm xúc, cần động tác hoặc biểu cảm tĩnh, quy tắc cũ, nếu cậu đồng ý thì meo một tiếng, không đồng ý thì hai tiếng."

Hứa Giản vừa nghe thù lao hậu hĩnh, lập tức há miệng: "Meo ~ "

Bây giờ cậu không dùng đến thẻ ngân hàng ban đầu của mình, chỉ là khi thiếu tiền.

Hứa Giản trả lời nằm trong dự liệu của Tần Trầm:

"Được, vậy tôi nhận giúp cậu, chờ bên kia gửi yêu cầu qua, chúng ta tìm thời gian để chụp hình."

Hứa Giản meo một tiếng thể hiện mình không ý kiến.

Bữa sáng là bánh bao súp do Tiểu Nam mua, Tần Trầm thấy ria mép Hứa Giản dính đầy súp, nghĩ thầm ——

Xong, toi công rửa mặt vừa nãy.

......

Hà Gia bị loại, tất cả phân cảnh nam ba quay xong trước đó phải làm lại, phần lớn kế hoạch quay phim của các diễn viên đều phải điều chỉnh, cho nên tối hôm qua khi Tần Trầm ôm mèo đang ngủ say, tổ đạo diễn thức đêm làm lại lịch quay hoàn toàn mới.

Phim hiện đại không giống phim cổ trang, cổ trang phải thử trang điểm thử trang phục diễn để điều chỉnh tạo hình, ngay cả tóc giả và khăn trùm đầu của diễn viên cũng phải làm riêng trước.

Nhưng phim hiện đại thì đơn giản nhiều hơn, thay quần áo và trang điểm xong, tạo kiểu tóc là xong việc.

Thậm chí khi không đủ kinh phí, còn có diễn viên sẽ trực tiếp mặc đồ riêng của mình để quay, làm tổ đạo cụ bớt đi một phần kinh phí khá lớn.

Cho nên từ lúc Thẩm Tịch thay thế Hà Gia vào đoàn đến khi xác định tạo hình, thời gian toàn bộ quá trình không tới hai tiếng đồng hồ.

Theo lời chuyên viên trang điểm và thợ làm tóc nói, chính là —— thầy Thẩm rất đẹp trai, kiểu tóc nào cũng đẹp.

Biết Thẩm Tịch đã đến, lúc Tần Trầm đến phim lại không thấy người.

Tiểu Nam ở bên cạnh ngầm hiểu giải thích, Thẩm Tịch đang trong quá trình gấp rút, phải quay bù các phẩn cảnh trước đó, cho nên thay quần áo xong đã bị đạo diễn lôi đi.

Thẩm Tịch đến phim trường sớm hơn Tần Trầm, khi xe Tần Trầm vừa đến, thì xe Thẩm Tịch mới vừa lái đi.

Nghe Tiểu Nam nói, Tần Trầm vẫn không phản ứng gì, ngược lại là Hứa Giản bên cạnh hắn ỉu xìu ngó nghiêng meo một tiếng.

Không thể thấy Thẩm Tịch, trong lòng Hứa Giản thất vọng.

Thẩm Tịch là diễn viên hiếm hoi mà Hứa Giản yêu thích nhất, đồng thời cũng là thần tượng của Trần Đậu Đậu.

Thực ra ban đầu Hứa Giản không có cảm tình với Thẩm Tịch, nhưng hồi trước khi cậu diễn ngẫu hứng với Trần Đậu Đậu, Trần Đậu Đậu luôn chọn phim Thẩm Tịch đóng.

Lâu dần, Hứa Giản cũng bị kỹ năng diễn xuất của Thẩm Tịch chinh phục, đặt đối phương vào trong mục 'diễn viên yêu thích'.

Vốn dĩ Hứa Giản nghĩ nếu có thể nhìn thấy Thẩm Tịch, nói không chừng còn có thể xin chữ ký viết tay cho Trần Đậu Đậu và mình.

Kỹ năng diễn xuất của Thẩm Tịch đa dạng, có thể hoá thân những nhân vật có tính cách và thân phận khác nhau, tính thích nghi cực mạnh, đạo diễn từng hợp tác với y đều khen y tiềm năng vô hạn.

Tần Trầm tự nhiên để ý tới cảm xúc Hứa Giản thay đổi, vươn tay gãi gãi cằm mèo, trong lòng vừa nghĩ mèo này sắp mập đến nỗi không thấy cái cổ, vừa hỏi:

"Sao vậy?"

Tiểu Nam còn tưởng rằng Tần Trầm đang nói chuyện với mình, một mặt mờ mịt:

"Hả? Không sao."

Một người một mèo đồng thời giương mắt nhìn nàng, cuối cùng vẫn là Tần Trầm mở miệng:

"Không phải hỏi em."

Tiểu Nam sững sờ, thuận theo mắt của hắn nhìn lại, cuối cùng rơi vào trên người Hứa Giản.

Tiểu Nam: "..."

Ngài đang hỏi cảm xúc của mèo?

Xin lỗi, là em quá tưởng bở mức, làm phiền rồi.

Ngay cả Phan Mẫn bên cạnh cũng dùng ánh mắt 'không chịu được' nhìn Tần Trầm:

"Có phải gần đây cậu nựng mèo đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi không?"

Tần Trầm giương mắt nhìn cô, không trả lời mà hỏi lại:

"Chị thấy em không bình thường lắm hả?"

Tiểu Nam và Phan Mẫn đồng thời gật đầu, trăm miệng một lời:

"Chỗ nào cũng không bình thường."

Chỉ là Tiểu Nam hơi sợ, nói nhỏ hơn, nhưng Phan Mẫn không có gì phải sợ, giọng nói gần như áp đảo giọng Tiểu Nam.

Tần Trầm bất đắc dĩ, mấp máy môi còn chưa nói, Phan Mẫn lại nói:

"Cậu xem cậu bây giờ đi, ở phim trường ngoại trừ quay phim với đi vệ sinh, thì lúc nào cũng ôm mèo, còn thường hay lầm bầm lầu bầu nói với Sữa Tươi, thấy thế nào cũng không bình thường."

Tiểu Nam ở bên cạnh yếu thế bổ sung:

"Biết anh Trầm là người cuồng lông thì thấy rất bình thường, không biết còn tưởng Sữa Tươi là tiểu yêu tinh nào tái thế, câu hồn anh đi đó."

May mà sau khi dựng nước không thể thành tinh*, nếu không chị Phan cũng phải đi tố giác tiểu yêu tinh Sữa Tươi câu hồn anh Trầm.

*Từ thông dụng trên Internet ban đầu có nghĩa là "động vật không được phép tu luyện thành tinh". Nó thường được dùng để trêu chọc động vật dễ thương và thông minh, và chúng thường có những hành động giống như con người, nói rằng chúng có vẻ đã thành tinh.

Nghe lời của hai người, Tần Trầm cúi đầu nhìn Hứa Giản, trái tim Hứa • Tiểu yêu tinh • Sữa Tươi • Giản thót lên, đôi mắt mèo tràn đầy vô tội.

Đuôi Hứa Giản điên cuồng lắc lư: Tôi không phải, tôi không có, đừng nói lung tung!

Ai câu hồn Tần Trầm? Tôi là con mèo đứng đắn.

Cậu biến thành mèo, cũng đâu phải biến thành hồ ly, còn câu hồn nữa chứ.

Nói quá lời, nói quá lời.

Đọc hiểu sợ hãi trong mắt Hứa Giản, Tần Trầm không nhịn được nhếch khóe miệng, nắm đệm thịt mềm mịn của đối phương hỏi:

"Làm quá vậy?"

Nhìn nụ cười có thể nhất chìm người khác trên mặt Tần Trầm, Tiểu Nam và Phan Mẫn liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấu vẻ bất lực trên mặt đối phương ——

Xem đi, lại bắt đầu.

Chậc, cười đến mức này, không biết còn tưởng trong lồng ngực của hắn ôm không phải con mèo, mà là vợ mình đấy.

Mà Hứa 'tiểu yêu tinh' nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Tần Trầm, trong lòng rất nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề:

Bây giờ rốt cuộc là ai câu hồn ai chứ?

......

Thẩm Tịch quay ngoại cảnh một ngày, mãi đến tận khi chạng vạng mới trở về, lúc y trở lại, Tần Trầm còn đang quay phim.

Tiểu Nam cầm áo khác và ly nước của Tần Trầm đứng chờ bên cạnh, Hứa Giản nửa ngồi nửa quỳ trên ghế bên cạnh, với cơ thể tròn trịa của mình, Mèo ta gần như chiếm trọn cái ghế.

Hứa Giản không chớp mắt nhìn chằm chằm Tần Trầm, đang nhìn đến mê mẩn, thì chợt cảm giác bầu không khí xung quanh có hơi không đúng:

Tiếng thì thầm thảo luận ban đầu không còn, yên tĩnh đến lạ.

Hứa Giản xoay cái cổ linh hoạt của mình, thì phát hiện Thẩm Tịch không biết đứng phía sau cậu từ bao giờ, đang chăm chú xem Tần Trầm quay phim cách đó không xa.

Bỗng nhiên nhìn thấy Thẩm Tịch, Hứa Giản sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng đứng dậy khỏi ghế, có chút nóng lòng nhìn y.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị thì thấy diễn viên mình thích, Hứa Giản cũng giống như những người bình thường khác, đầu óc trống rỗng vài giây.

Hứa Giản nghĩ, bây giờ cậu nên đi xin chữ kí, hay là chụp ảnh chung?

Hoặc là nói, cậu nên nhường ghế cho thần tượng của Trần Đậu Đậu trước rồi hẵng nói?

Còn không đợi Hứa Giản đưa ra quyết định, Tiểu Nam bên cạnh cũng chú ý tới Thẩm Tịch, nhanh chóng chào hỏi:

"Chào thầy Thẩm."

Thẩm Tịch vốn nhìn về phía Tần Trầm quay đầu nhìn Tiểu Nam, dừng một chút rồi hỏi:

"Cô là trợ lý của Tần Trầm?"

Tiểu Nam gật đầu, cuối cùng còn không biết đang nghĩ gì, chỉ tay Hứa Giản trên ghế, nói:

"Đây là mèo của anh Trầm, tên Sữa Tươi."

Bỗng nhiên bị cue, Hứa Giản cứng đờ cả người, từ từ ngẩng đầu, nghiêng cổ:

"Meo?"