Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 53: Mèo sợ



Tần Trầm cố ý dùng lông đuôi mèo quét qua chóp mũi Hứa Giản, Hứa Giản bị hắn làm vừa ngứa lại còn muốn hắt xì, cơ thể bị gối ôm đè lên điên cuồng vặn vẹo muốn thoát khỏi áp chế của đối phương.

Vừa trốn, Hứa Giản vừa kêu meo meo, còn vấn đề Tần Trầm hỏi vừa nãy, cậu căn bản không kịp trả lời.

Cũng may Tần Trầm cũng biết có chừng có mực, nếu thật sự trêu mèo này xù lông, cuối cùng phí hết tâm tư dỗ cậu cũng là mình.

Tần Trầm buông gối ra, thừa dịp Hứa Giản vươn mình thì vuốt đuôi cậu hai cái.

Hứa Giản bị vuốt đuôi mèo như cảm thấy có một dòng điện từ đuôi trực tiếp bay lên đỉnh đầu cậu, làm cho da đầu cậu muốn nổ tung, mới vừa đứng lên thì run chân thiếu chút nữa ngã nhào trên ghế sô pha.

Sau khi run run rẩy rẩy đứng vững, Hứa Giản hất lông tránh sang góc ghế sô pha, sau khi xác nhận trực tiếp mình đã an toàn, mới một mặt đề phòng dùng ánh mắt —— vừa nãy anh phát điên à —— nhìn Tần Trầm.

Đối diện ánh mắt lên án đáng thương của Hứa Giản, Tần Trầm ngẫm lại trong lòng có vẻ lúc nãy mình hơi quá đáng.

Thế nhưng nhớ lại dáng vẻ Hứa Giản dịu ngoan nằm úp sấp trên đùi Thẩm Tịch khi sáng, Tần Trầm liền cảm thấy mình không sai, ánh mắt nhìn Hứa Giản ngay lập tức biến thành cây ngay không sợ chết đứng.

Một người một mèo trầm mặc nhìn nhau một lúc, cuối cùng vẫn là Hứa Giản không chịu nổi ánh mắt Tần Trầm, thử thăm dò vươn cổ một cái:

"Meo?"

Tần Trầm dừng hành động từ nãy, bây giờ Hứa Giản vẫn còn thấy ngứa mũi, meo một tiếng rồi nhấc thịt đệm cà cà mũi của mình.

Bị dáng vẻ Hứa Giản cẩn thận từng li từng tí một làm nhũn tim, nhưng Tần Trầm lấy kỹ năng diễn xuất của ảnh đế ra sừng sộ lên:

"Tôi đối với cậu không tốt sao? Mới đó mà cậu đã có mới nới cũ rồi? Trên đùi Thẩm Tịch thoải mái hơn không?"

Đối mặt với Tần Trầm chất vấn ba câu liên tiếp, tuy đầu óc Hứa Giản vẫn mơ hồ, nhưng bản năng cho cậu biết nhanh chóng lắc đầu, ý là:

Không phải!!

Thấy Hứa Giản lắc đầu, sắc mặt Tần Trầm dễ nhìn hơn hẳn, hắn lấy notebook tới cho Hứa Giản đánh chữ, mở miệng nói:

"Có việc hỏi cậu, tôi hỏi cậu đáp."

Sợ Tần Trầm 'Phát rồ' một lần nữa, nghe hắn nói vậy Hứa Giản lập tức đặt hai chân trước lên trên bàn phím, sau đó vẻ mặt thành thật quay đầu nhìn hắn:

"Meo ~ "

Hứa Giản: Anh hỏi đi!

Tần Trầm không nhịn được cười, nhận ra bây giờ không phải lúc để cười, nhanh chóng mím môi, nghiêm túc hỏi:

"Trước đây cậu quen biết Thẩm Tịch?"

Hứa Giản cũng không cần đánh chữ, trực tiếp lắc đầu, ý là —— không quen biết.

Tần Trầm cau mày lại: "Vậy sao hôm nay cậu lại để cho hắn ôm?"

Hứa Giản nghẹo đầu: "Meo?"

Vấn đề gì đây?

Hứa Giản nhấc móng vuốt chọc bàn phím: [Thần tượng.]

Tần Trầm nhướn mày, hiểu ý cậu: "Hắn là thần tượng của cậu?"

Hứa Giản gật đầu: "Meo."

Im lặng vài giây, Tần Trầm mới hỏi: "Cậu thích kiểu người như Thẩm Tịch?"

Hứa Giản vừa thầm nghĩ kiểu Thẩm Tịch là kiểu nào, vừa đánh chữ:

[Kỹ năng diễn xuất của hắn rất tốt.]

Bởi vì đánh chữ khá mất sức, cho nên Hứa Giản tóm tắt bỏ câu sau —— người cũng đẹp trai.

Tần Trầm nhìn sáu chữ 'Kỹ năng diễn xuất rất tốt' trên màn hình không lên tiếng, mà Hứa Giản thừa dịp hỏi ngược lại:

[Chỉ vì cái này?]

Hứa Giản: Vừa nãy anh cũng vì chút chuyện nhỏ này mà quấy tôi?

Tần Trầm hiểu Hứa Giản có ý gì, tiện tay quăng nồi: "Chị Phan cũng nói cậu muốn leo tường."

Hứa Giản: "Meo??"

Cái từ 'leo tường' này có thể dùng vậy à?

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Hứa Giản, Tần Trầm không yên lòng lại hỏi một lần:

"Cậu và Thẩm Tịch không có quan hệ gì khác? Vậy hắn tìm cậu làm gì? Còn có lời muốn đích thân nói cho cậu."

Vuốt mèo Hứa Giản đặt trên bàn phím dừng một chút, sau đó chọc bàn phím:

[Vì giám đốc Khương chăng?]

"Có thể." Tần Trầm gật đầu, nửa đùa nửa thật nói: "Cũng không thể là hắn đến trả ơn được."

Hứa Giản bất đắc dĩ nhìn Tần Trầm: "..."

Thế giới nào có nhiều ơn phải trả đến vậy?

......

Mặc dù Hứa Giản đã giải thích rõ ràng mình không hề có ý định muốn leo tường, sân sau và nóc nhà Tần Trầm đều tạm thời an toàn, nhưng Tần Trầm cuối cùng vẫn nghiêm mặt, nói cậu không nên để cho người khác ôm tùy tiện.

Nguyên văn của Tần Trầm là làm mèo phải dè dặt, nhìn thấy thần tượng liền nhào tới giống kiểu gì.

Hứa Giản nghe vậy nghĩ thầm —— tôi cũng đâu để những người khác ôm, ai không dè dặt?

Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tần Trầm, Hứa Giản sáng suốt không hỏi ra miệng.

Hứa Giản luôn cảm thấy hôm nay Tần Trầm quá mức tích cực, mơ hồ có chỗ nào không đúng, nhưng cậu nghĩ đi nghĩ lại:

Một người cuồng lông và động vật ghét bỏ, nhất định Tần Trầm không hy vọng mèo của mình đi dính người khác, đoán chừng là lo lắng khó khăn lắm mới có mèo lại chạy theo người khác?

Nghĩ tới đây, Hứa Giản ngay lập tức hiểu Tần Trầm, ai còn không có dục vọng chiếm hữu chứ?

"Đúng rồi."

Tần Trầm nhìn Hứa Giản thần thần rõ ràng, nhớ tới một chuyện:

"Cậu còn nhớ biểu tượng cảm xúc mà tôi nói với cậu sáng nay chứ? Bên kia gửi yêu cầu tới, tôi cho cậu xem một chút."

Hành động của đối phương rất nhanh, sáng sớm Tần Trầm mới đồng ý, chưa tới giữa trưa đã gửi hợp đồng và yêu cầu sang, hiển nhiên là đã chuẩn bị từ trước.

Hợp đồng thì Tần Trầm để luật sư xem qua nên không thành vấn đề, còn yêu cầu...

Đại khái là biết không thể miễn cưỡng một con mèo, cho nên yêu cầu của đối phương cũng rất đơn giản:

Cố gắng chụp những hành động khác nhau, có thể chụp mèo dùng chân che mặt, cúi đầu liếm lông, mở to mắt long lanh nhìn vào ống kính, càng nhiều càng tốt.

Tần Trầm đưa ipad cho Hứa Giản xem yêu cầu của đối phương, sau đó hỏi:

"Những động tác này đối với cậu mà nói không khó đâu."

Hứa Giản nhìn kỹ một lần, phát hiện không có mấy kiểu động tác độ khó cao như 'Mimi nhảy lộn nhào về phía sau' mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu với Tần Trầm:

"Meo meo."

Hoàn toàn không thành vấn đề.

Tóm tắt yêu cầu của đối phương một chút, không phải là muốn cậu tỏ ra đáng yêu thôi sao? Chuyện nhỏ.

Làm mèo mấy tháng, Hứa Giản đã học hỏi được bản chất làm nũng bán manh của Mimi.

Hứa Giản chưa từng nghĩ có một ngày mình vậy mà có thể dựa vào bán manh để sống.

Nếu Hứa Giản không thành vấn đề, Tần Trầm nhìn quanh bốn phía, mở miệng nói:

"Đối phương không yêu cầu background, chụp ngay trong phòng đi."

Tất nhiên Hứa Giản không ý kiến, thế nhưng khi Tần Trầm lấy máy ảnh SLR, nghiêm túc trước cậu, không hiểu sao cậu có chút ngượng ngùng.

Nhưng Tần Trầm rất nhanh chóng nhập vai nhiếp ảnh gia, nói với Hứa Giản:

"Trước tiên là lăn trên ghế sô pha."

Hứa Giản: "..."

Cảm giác xấu hổ bất thình lình là chuyện gì xảy ra!

Dù cảm thấy mất thể diện, nhưng việc này là mình tự kêu meo meo đồng ý, tính chuyên nghiệp của diễn viên không cho phép Hứa Giản rút lui, cho nên cậu nghe lời lăn một vòng trên ghế sô pha mềm mại.

Lúc lăn Hứa Giản còn cố tình chú ý một chút, không để cho mình điểm sương.

Tần nhiếp ảnh gia lại không hài lòng biểu hiện vừa nãy của Hứa người mẫu:

"Lúc nãy bốn chân cậu quá cứng đờ, làm lại."

Hứa người mẫu lại lăn một vòng.

Nhiếp ảnh gia: "Đè đuôi rồi, trở lại."

Người mẫu mèo lại lăn một vòng.

Nhiếp ảnh gia: "Cái gối đằng sau cậu quá bắt mắt, kéo nó ra."

Người mẫu mèo nghe lời đứng dậy, dùng đầu đẩy gối sang bên cạnh, sau đó cậu lại lăn một vòng, nghĩ thầm:

Lần này ổn rồi chứ?

Nhiếp ảnh gia còn chưa thoả mãn, lắc đầu: "Vẫn chưa được, che mặt của cậu."

Người mẫu mèo...

Người mẫu mèo không làm, đứng lên gào meo meo một trận với nhiếp ảnh gia:

Ngài yêu cầu quá cao đối với một con mèo!

Hứa Giản nghi ngờ Tần Trầm cố ý, nhưng cậu không có chứng cứ.

Nhưng không biết Tần Trầm là thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu, dáng vẻ nghiêm túc làm viê:

"Sao vậy?"

Hứa Giản: "..."

Đối mặt với ánh mắt đàng hoàng trịnh trọng của Tần Trầm, Hứa Giản mới vừa rồi còn kiêu ngạo hung hăng ngay lập tức kinh sợ, đầu ỉu xìu oan ức lăn một vòng trên ghế sô pha:

"Meo ~ "

Ý là: Không có gì, ngài tiếp tục.

Chính là không có khí chất như vậy.

Hai mươi tư tấm ảnh, Hứa Giản vốn nghĩ rằng mình rất dễ dàng chụp xong, nhiều nhất nửa tiếng đồng hồ là có thể giải quyết.

Nhưng người tính không bằng trời tính, cậu ngờ Tần Trầm đối với công tác lại bới lông tìm vết đến vậy, một động tác đơn giản như nhấc hai cái chân trước đòi ôm nhìn ống kính, Tần Trầm chụp tới chụp lui không dưới hai mươi lần.

Một tấm muốn ôm, chụp đến mức hốn cái chân của Hứa Giản như nhũn ra —— hai cái chân sau đứng đến mỏi, hai cái chân trước thì giơ đến tê rần.

Chớ nói chi là còn có cái gì mà 'Thò nửa đầu mèo từ sau ghế sô pha ra', 'Nhấc đệm thịt đặt lên tim nhắm mắt há mồm', 'Dùng đôi mắt ướt nhẹp nhìn ống kính bán manh'...

Nếu không phải biết tính cách của Tần Trầm, Hứa Giản nhất định sẽ cho là đối phương nhân cơ hội trả đũa chuyện cậu để Thẩm Tịch ôm lúc sáng.

Cuối cùng chụp xong toàn bộ đã là chuyện hai tiếng sau.

Người mẫu mệt đến nỗi gục trên ghế sô pha, từ mèo biến thành bánh mèo, nhưng nhiếp ảnh gia lại đang tràn đầy phấn khởi mở ảnh chụp vừa nãy.

Nhìn gò má Tần Trầm, Hứa Giản nghĩ sống không còn gì luyến tiếc.

Từ suốt quá trình chụp hình lúc nãy, Hứa Giản hoàn toàn nhận thức được Tần Trầm làm việc rất có trách nhiệm và tích cực.

Người này, ngay cả góc và hướng đuôi cậu phất cũng phải điều chỉnh hết lần này đến lần khác!

Quả thực là phát điên!

Thái độ Tần Trầm làm việc bới lông tìm vết, Hứa Giản nghĩ thầm khó trách hắn còn trẻ như vậy mà đã là song kim ảnh đế.

Đáng sợ.

Chọn hai mươi tư tấm trong mấy trăm tấm gửi cho đối tác, còn lại bất kể là chụp mờ hay chụp hỏng, Tần Trầm giữ lại tất cả.

Quay đầu nhìn Hứa Giản nằm úp sấp ở trên ghế sô pha, bị mình dằn vặt thê thảm, Tần Trầm vươn tay xoa xoa đầu mèo:

"Giỏi quá, ngày mai tôi sẽ mua thứ gì đó ngon ngon cho cậu."

Hứa Giản mệt đến mức không còn sức nói chuyện, phờ phạc sốc mí mắt nhìn Tần Trầm, ý tứ trong mắt là ——

Đừng nghịch, mệt rồi.

Cân nhắc việc Hứa Giản khổ cực tăng ca làm người mẫu kiếm tiền nuôi gia đình cả buổi tối, Tần Trầm gọi điện thoại để khách sạn đưa bữa ăn khuya tới thưởng cho cậu.

Hứa Giản cũng không khách sáo với Tần Trầm, ăn đến độ bụng tròn vo, cuối cùng hài lòng xoa bụng nằm trên ghế sô pha.

Đợi nhân viên đến dọn khay thức ăn đi, Tần Trầm quay về thì thấy Mèo đại gia Hứa Giản gần như co ro nằm trên ghế sô pha xem mèo và chuột, lúc đi ngang qua thuận miệng nói:

"Tối ăn nhiều như vậy, cậu không vận động một chút à? Cẩn thận mập thêm."

Mặc dù mèo mập thì cảm giác ôm càng dễ chịu hơn, nhưng Tần Trầm cũng lo lắng chiếu theo xu thế tiếp tục phát triển chiều ngang bây giờ, sớm muộn gì Hứa Giản cũng sẽ tròn như một quả bóng.

Cũng không phải hắn cảm thấy tròn như quả bóng không dễ nhìn, chỉ là lo mũm mỉm quá sẽ ảnh hưởng sức khoẻ của Hứa Giản.

Mập quá độ cũng không tốt.

Động tác vỗ bụng của Hứa Giản ngừng lại, sau đó bỗng nhiên quay đầu nhìn Tần Trầm, bất mãn há miệng: "Meo —— "

Tôi không mập!

Hứa Giản cảm thấy ai quên mất trên người cậu có một bộ lông dài mà nói cậu mập, đều là đùa giỡn lưu manh!

Vừa nãy Tần Trầm cũng ăn bữa khuya cùng Hứa Giản, lúc này đang chống đẩy tiêu hóa calo bên cạnh.

Đang chống đẩy, Tần Trầm vẫn dễ dàng hỏi Hứa Giản:

"Cậu có muốn cùng vận động không?"

Hứa Giản nghe xong nghĩ thầm: Cùng vận động? Vận động làm sao?

Anh còn hi vọng một con mèo sẽ chống đẩy, hay là thế nào?

Thế nhưng nghĩ đến đây, Hứa Giản đột nhiên nhớ tới trước kia trong nhà Tần Trầm ở thành phố Nam Phong, một người một mèo vận động thế nào trong phòng thể hình ——

Tần Trầm chống đẩy, mình nằm úp sấp trên lưng hắn.

Sit-up, mỗi lần Tần Trầm ngồi dậy đều sẽ hôn cậu...

Mặc dù tất cả những thứ này đều xảy ra trong khi Tần Trầm không biết mình là người, thế nhưng hiện tại nhớ lại, mặt mèo Hứa Giản vẫn đỏ lên:

Bây giờ suy nghĩ một chút, quả thực cảm giác xấu hổ tăng cao!!