Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 78: Đau lòng



Hứa Giản với tâm thái người già không đồng ý lời Tần Trầm nói: "Cái gì mà người già, tôi đây gọi là lạc quan tích cực."

Tần Trầm quyết định không thảo luận vấn đề này với cậu: "Chuyện hot search, cậu định trả lời thế nào?"

Cắn một miếng bánh mì, Hứa Giản trợn tròn mắt: "Còn phải trả lời?"

"..."

"..."

Mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng Tần Trầm thua trận trước: "Bất kể nói thế nào, Cố Tri cảm ơn cậu trên weibo, cậu phải trả lời một chút chứ?"

Hứa Giản nghĩ cũng phải: "Vậy tôi đi chuyển tiếp nha?"

"Có thể." Tần Trầm gật đầu, lại hỏi: "Cậu định đăng kiểu gì?"

Hứa Giản cau mày: "Không biết."

Cậu và Cố Tri đều không nói câu nào, nói đúng ra vẫn là người xa lạ, cậu cũng không rõ nói thế nào mới được.

Còn không đợi Hứa Giản nghĩ kỹ, Phan Mẫn gọi điện thoại tới.

Vừa nhấc máy, Phan Mẫn đi thẳng vào vấn đề:

"Thấy hot search chưa? Lát nữa cậu chuyển tiếp weibo Cố Tri, chị đã gửi status cho cậu rồi."

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Giản cong cong mắt, rất vui vẻ: "Chị Phan nói có nội dung rồi, không cần chúng ta suy nghĩ."

Hứa Giản vừa dứt lời, tin nhắn của Phan Mẫn liền gửi tới, cậu cụp mắt xem, hai câu rất đơn giản, ý chính là:

Vô tình nhìn thấy, hôm qua không đưa tận tay cho cô vì thời gian hạn hẹp, tìm được là tốt rồi, việc nhỏ không cần cám ơn.

Sau khi chuyển tiếp theo lời của Phan Mẫn xong, Hứa Giản phát hiện trong một đêm, fan của mình tăng lên vài ngàn, bài đăng tại hiện trường tối hôm qua, thậm chí có hơn 100 bình luận.

Một bài đăng của Hứa Giản chưa bao giờ có được quá nhiều bình luận như vậy, kinh ngạc, mở khu bình luận xem, phát hiện rất nhiều người là fan Tần Trầm:

[Ting?, có thông báo anh Trầm nhấn like, chúc anh giai khoẻ mạnh!]

[Anh với anh Trầm có quan hệ gì ạ? Quan hệ có vẻ tốt.]

[Ăn dưa, chủ post lên hot search.]

[Xem chứng nhận, hoá ra là nghệ sĩ thuộc Nhạc Ngu, chẳng trách có thể ngồi cùng anh Trầm.]

[Ha ha cảm ơn anh giai đã nhặt được nhẫn của con gái Cố nhà chúng tôi, ở hiền gặp lành!]

[Gương mặt này, xuất sắc, anh đẹp trai, yêu yêu.]

[Xem hình trong liên hoan quan tối hôm qua, mị thừa nhận mị ghen tỵ, tối hôm qua anh Trầm ôn nhu quá chừng!]

[Chỉ có một mình tui để ý tới tay của chủ post rất đẹp thôi à? Cuồng tay cực thỏa mãn.]

[Tần Trầm theo dõi chủ post, tìm hiểu một chút cũng không có tác phẩm gì, chủ post là người mới? Tuyệt.]

[Nhan sắc anh giai ưu việt quá đi, với mặt mũi này, nhan cẩu* lập tức chú ý.]

颜狗: Chỉ người thường hay để ý vẻ bề ngoài của người khác.

[Là người mới gần đây Nhạc Ngu chuẩn bị nâng đó à? Kéo Tần Trầm vào, cọ nhiệt hút máu không cần quá rõ ràng.]

[...]

Hơn 100 bình luận, có khen cũng có nghi vấn, nhưng trong đó bình luận vừa phải có thiện ý và hóng hớt chiếm đa số, nghi vấn chỉ có vẻn vẹn mấy cái.

Hứa Giản thoát khỏi trang bình luận rồi mở weibo Tần Trầm ra, phát hiện tối hôm qua hắn thật sự nhấn like cho mình.

Liếc nhìn Tần Trầm bên cạnh, Hứa Giản cũng âm thầm nhấn like hai lần cho hắn, sau đó mới lặng lẽ theo dõi hắn.

Hiện tại mọi người đều biết cậu là diễn viên của Nhạc Ngu, cậu là người mới, theo dõi tiền bối Tần Trầm là phải, không cần âm thầm meo meo.

Với tên của Tần Trầm, từ khoá # Tần Trầm Hứa Giản # còn có thêm vài tên nữa, Phan Mẫn nói chờ sau một vài tiếng nữa lưu lượng lớn hơn, hẳn còn có thể tăng lên vài tên, nói Hứa Giản không cần phải để ý đến.

Sau khi ăn sáng xong, Tần Trầm và Hứa Giản xuống lầu đi dạo, thuận tiện đi siêu thị mua ít đồ.

Sáng sớm, dưới lầu tiểu khu có rất nhiều người dắt chó đi dạo thể dục buổi sáng, hai người đi chưa được mấy bước thì nhìn thấy một cái bóng người quen thuộc và một trận chó sủa đằng xa.

Hứa Giản nheo mắt nhìn kỹ một chút, xác định đó là con husky lúc mình vừa mới tới, cãi nhau với mình —— Pudding.

Chắc là chủ nhân Pudding xuống lầu dắt chó đi dạo.

Tần Trầm cũng chú ý tới Pudding xa xa, vui vẻ, quay đầu nhìn Hứa Giản, cố ý hỏi:

"Người quen cũ, muốn đến chào hỏi nó không?"

Trước kia bị Pudding doạ sợ đến mức ôm Tần Trầm, cảnh tượng tháo chạy lao về phía hắn rõ ràng trước mắt, Hứa Giản thở dài thườn thượt:

"Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh."

Thấy cậu một mặt không đành lòng nhìn thẳng, Tần Trầm hỏi: "Lúc đó cậu sợ à?"

Tần Trầm cũng nhớ tới cảnh tượng lúc đó Hứa Giản sợ đến nỗi xù lông trốn trong lồng ngực của mình, một mèo một chó cãi nhau.

Ngay khi nói đến đây, Hứa Giản lên tinh thần, căm phẫn sục sôi:

"Anh không biết đó, thực ra ban đầu tôi không sợ chó, thế nhưng trước khi gặp được anh, tôi không phải không chỗ ở sao, tôi tỉnh dậy chỉ có một hộp giấy rách, đêm trước khi đến đây, nửa đêm tôi thức giấc phát hiện sáu con mắt xanh lá trừng trừng nhìn chằm chằm tôi..."

"... Ba con chó hoang trời ạ, lúc đó tôi đổ cả mồ hôi lạnh, anh có biết cảm giác rợn cả tóc gáy không? Tôi đã cho tôi bị chúng nó cắn chết..."

Hứa Giản kể cho Tần Trầm về một đêm kinh hồn kia, chuyện cũng qua lâu như vậy rồi, lúc nói tới ba con chó điên, cậu vẫn vừa tức giận vừa sợ hãi.

Nếu tối ngày hôm ấy cậu nhảy lên tường không thành công, ngày hôm nay cậu không thể đứng trước mặt Tần Trầm.

Chuyện lúc trước Hứa Giản chưa từng đề cập với Tần Trầm, mặc dù Tần Trầm đoán được mấy ngày cậu lang thang cũng không tốt đẹp, nhưng không ngờ lại nguy hiểm thê thảm đến thế.

Chỉ nghe Hứa Giản miêu tả như vậy, Tần Trầm liền cảm thấy đau xót.

Nếu đêm đó người này không chạy thoát khỏi miệng chó hoang, hậu quả ấy... Tần Trầm không dám nghĩ thêm nữa.

Mấy ngày lang thang đó là những ngày Hứa Giản trải qua khổ sở nhất, hiện tại cuối cùng cũng có cơ thể nói ra, cậu tự nhiên không nhanh không chậm, càng nói càng tức, chờ sau khi nói xong một mạch giương mắt nhìn, cậu mới để ý tới ánh mắt Tần Trầm nhìn cậu không đúng.

Đối diện đôi mắt tràn đầy đau lòng thương tiếc của Tần Trầm, Hứa Giản lập tức nghẹn lại, lời muốn nói ban đầu cũng quên mất, dừng mấy giây sau đó cười cười thoải mái:

"Nhưng may mắn, nhờ vào cơ thể mạnh mẽ của tôi tránh thoát một kiếp, con chó kia ngay cả một sợi lông mèo của tôi cũng không đụng tới, tôi còn nhảy nhót tưng bừng."

Tần Trầm không lên tiếng, đối với ánh mắt của hắn, Hứa Giản khá mất tự nhiên giơ tay sờ sờ vàng tai mình:

"Anh đừng nhìn tôi như thế, không quen."

Ánh mắt Tần Trầm vừa thâm thúy vừa chăm chú, tập trung nhìn cậu như muốn hút cả người cậu vào, tim Hứa Giản đập nhanh nửa nhịp, cảm thấy mình sắp không chịu nổi.

Thậm chí cậu có ảo giác trong mắt đối phương tràn đầy thâm tình.

Ngay khi Hứa Giản bị Tần Trầm nhìn đến sợ hãi trong lòng, Tần Trầm bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Lúc đó cậu rất sợ sệt."

Tần Trầm nhận ra mình vẫn luôn mải mê mèo, chưa từng đứng ở góc độ của Hứa Giản nghĩ tới chuyện này.

Đang yên đang lành gặp phải tai nạn giao thông, tỉnh lại phát hiện mình từ người biến thành mèo, nhất định tâm lý rất mờ mịt hoang mang, bụng ăn không no không nói còn bị chó hoang đuổi theo, khó khăn lắm mới biến về người nhìn thấy hy vọng, thời gian chưa tới một ngày, lại biến trở về mèo...

May mà khả năng chịu đựng của Hứa Giản khá mạnh, đổi lại những người khác, nói không chừng đã sớm gục ngã.

Nhìn nụ cười trên mặt Hứa Giản, Tần Trầm có cảm giác rất khó chịu ——

Nếu mình có thể gặp được cậu sớm một chút, có thể biết được sự thật sớm một chút...

Hứa Giản không biết trong lòng Tần Trầm đang suy nghĩ gì, nghe hắn nói sau đó xua tay chặn lại:

"Lúc đó chắc chắn rất sợ, nhưng nói đi nói lại, nếu không phải ba con chó kia, tôi cũng sẽ không hoảng quá không lựa đường chạy đến đây sau đó gặp anh."

Hứa Giản cảm thấy kể từ khi mình chấm dứt hợp đồng với Đắc Cổ, tất cả xảy ra với mình phát đều là chuyện xấu, nhưng sau khi gặp được Tần Trầm, mọi thứ đều thay đổi.

Có thể gặp được Tần Trầm, là điều cảm thấy may mắn duy nhất sau khi biến thành mèo.

Là Tần Trầm cho cậu một chỗ dựa khi biến thành mèo, không cần lại tiếp tục lang thang.

Nếu như không phải cố ý nhắc lại, Hứa Giản cũng sắp quên mất quãng thời gian lang thang cơ cực.

Tần Trầm cũng không muốn khiến bầu không khí nặng nề như vậy, nghe Hứa Giản nói sau đó cũng cười cười:

"Bây giờ tôi rất mừng, may mà cậu không chạy đến chỗ người khác."

Pudding vẫn đang vui chơi bên kia, Tần Trầm cũng không định qua đó chào hỏi, mà là kéo Hứa Giản đi hướng khác:

"Hiếm khi rảnh rỗi, đi siêu thị xem xem bán tôm hùm đất mà cậu muốn ăn không."

Lực chú ý của Hứa Giản bị tôm hùm đất thu hút ngay lập tức, bất giác nhấc chân đi cùng hắn:

"Anh biết làm à?"

Tần Trầm lắc đầu: "Không biết."

Hứa Giản há miệng: "Tôi cũng không, mua rồi nhìn thôi sao?"

Tần Trầm cố ý đùa giỡn: "Mua rồi cậu cứ liên tục nhìn chằm chằm vào chúng nó xem, nói không chừng chúng sẽ thấy xấu hổ rồi tự nhảy vào trong nồi."

"..." Hứa Giản bị chọc phát cười, nhìn hắn: "Vậy hay là anh nhìn chằm chằm đi, anh khá là đẹp trai, chúng nó dễ xấu hổ hơn."

Tần Trầm cong khóe miệng, cười: "Chúng ta có thể cùng nhìn chằm chằm, làm ít mà hiệu quả nhiều."

Nghe hắn đàng hoàng trịnh trọng đùa giỡn, Hứa Giản lắc đầu cười, ánh mắt lướt qua, phát hiện có người đàn ông liên tục nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Chính xác mà nói, là nhìn chằm chằm Tần Trầm.

Bắt gặp ánh mắt của Hứa Giản, người đàn ông liền nhanh chóng dời tầm mắt, làm bộ ngắm phong cảnh bên cạnh.

Hứa Giản dừng một chút, quay đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Tần Trầm, lên tiếng nhắc nhở: "Anh không đeo khẩu trang."

Tần Trầm đi đến đâu cũng là vật phát sáng, Hứa Giản sợ lát nữa trong siêu thị thu hút người ta đến.

"Không sao." Tần Trầm nói: "Chúng ta chỉ đi dạo siêu thị trong tiểu khu, không có người ngoài vào."

Trong tiểu khu Tần Trầm sống chẳng những có siêu thị, còn cung cấp phục vụ giao hàng tận nơi, chỉ cần thêm tiền, thậm chí có thể tới nhà giúp chuẩn bị thức ăn, có thể nói là cực kỳ chu đáo.

Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản yên tâm, không phải đi ra ngoài tiểu khu là tốt rồi, người trong tiểu khu không giàu thì quý, chủ nhà nhìn thấy ngôi sao cũng sẽ không kích động vây xem.

......

Siêu thị trong tiểu khu thật sự có bán tôm hùm đất, to và sặc sỡ, còn sống cực kỳ tươi, Hứa Giản lấy cái rổ chọn ở đó nửa ngày.

Hứa Giản ngồi xổm chỗ đó chọn tôm hùm đất, Tần Trầm nhìn bóng người của cậu, cảm thấy cậu như vậy rất giống một con mèo ngồi xổm trước bể cá trông coi cá, còn kém phẩy phẩy cái tai lắc lắc cái đuôi.

Lấy điện thoại di động ra chụp Hứa Giản hai tấm, chụp xong xem nhẹ ánh mắt kinh ngạc của nhân viên siêu thị, Tần Trầm như không có chuyện gì xảy ra mà đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh cậu:

"Chọn xong chưa?"

Đôi mắt Hứa Giản trừng trừng nhìn chằm chằm tôm hùm đất trong bể, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên:

"Xong ngay, chờ tôi chọn thêm mấy con nhiều thịt."

Ngoại trừ tôm hùm đất ra, hai người còn mua đồ ăn vặt, nhìn khoai tây chiên và coca trong xe đẩy, Tần Trầm nhíu nhíu mày:

"Mua khoai tây chiên làm gì, không tốt cho sức khoẻ."

Sợ hắn trả khoai tây chiên lại, Hứa Giản nhanh chóng cúi người bảo vệ khoai tây chiên, dùng câu nói trước đây của cậu:

"Chỉ có người già mới cảm thấy khoai tây chiên không tốt cho sức khoẻ, người trẻ chỉ muốn khoai tây chiên với coca!"

Nhìn cậu phòng bị như vậy, Tần Trầm dở khóc dở cười: "Tôi chưa nói không cho cậu mua, mà không cần mua nhiều như vậy."

Tần Trầm nhìn lướt qua túi khoai tây chiên lớn, Hứa Giản bỏ ít nhất năm, sáu túi vào trong xe, coca còn là chai lớn nhất.

Lượng calo và đường cực cao.

Nghe hắn nói, Hứa Giản thở phào nhẹ nhõm: "Tôi sẽ không ăn hết trong một ngày."

Tần Trầm tràn đầy nghi ngờ nhìn cậu.

Dưới ánh mắt của Tần Trầm, Hứa Giản chột dạ, yên lặng bỏ lại hai túi, tội nghiệp nhìn hắn:

"Chỉ ba túi, không thể bớt thêm."

Ít hơn nữa thì không đủ ăn với coca, không có linh hồn!