Tình Địch Cứ Muốn Cùng Tôi Lập CP

Chương 18: Biến đối thủ thành người của mình



"Lão gia, tối nay thiếu gia rất kì lạ. Sau khi về nhà không chịu rửa mặt, cũng không chịu ăn cơm, đến cả nước cũng không chịu uống!"

Quản gia lo lắng đến nỗi vội vàng gọi điện thoại cho ba của Hạ Vũ Đình, người hiện đang ở nước ngoài.

Quản gia nghe lời dặn dò của người ở đầu bên kia điện thoại, cẩn thận đáp ứng: "Vâng, tôi sẽ chăm sóc thiếu gia thật tốt, xin lão gia yên tâm."

Quản gia đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn lên lầu, nhè nhẹ thở dài.

Từ sau khi thiếu gia lập đội đánh cầu lông với người khác, vui buồn lúc nào cũng hiện hết lên mặt.

Tựa như tối nay, trước khi ra khỏi cửa thì vui sướng hoan hỷ, còn đứng trước gương chỉnh sửa đầu tóc, hiếm lạ hơn là còn xịt nước hoa bạc hà.

Không ngờ tới đi tới trường một chuyến trở về, miệng cứ như bị người khác khoá vậy, nói chuyện không dám nói to, giống như là trên môi ngậm đồ gì, sợ làm rơi mất.

Quản gia lắc đầu thở dài: "Ài, chắc chắn là do tuổi mình đã quá, không theo kịp thời đại nữa, không biết được tâm tư của thiếu gia."

Hạ Vũ Đình dùng ngón tay vuốt nhẹ môi mình, anh không lỡ đánh răng rửa mặt, không lỡ ăn, đến cả nước cũng không muốn động tới.

Anh muốn lưu sự ngọt ngào mơ hồ này lâu một chút.

Như chuyện cũ của anh và Uyển Lãng Thiên, nhiều năm qua vẫn luôn cất giấu kỹ trong tim anh.

Uyển Lãng Thiên chắc chắn không nhớ, cảnh tượng lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

Hạ Vũ Đình vĩnh viễn sẽ không quên, bởi vì ngày hôm đó, anh suýt nữa cho rằng mình bị đập thành tên ngốc, lo lắng chết đi sống lại, còn bảo quản gia đưa anh đi bệnh viện chụp CT não.

Từ nhỏ Hạ Vũ Đình đã thích cầu lông, quà sinh nhật năm năm tuổi đó chính là vợt cầu lông, anh vui vẻ chạy ra sân cầu lông ở gần nhà, muốn gia nhập vào đám trẻ đó.

Cậu bé kia xấp xỉ tuổi anh, bộ dáng đáng yêu, thanh tú, nhưng khí thế vung vợt cầu lông lại rất ghê gớm.

Cậu bé đáng yêu, ấn tượng đầu tiên của Hạ Vũ Đình với Uyển Lãng Thiên chính là như vậy, là tán thưởng, là khát khao.

Lúc đó Uyển Lãng Thiên bị ông nội và ba buộc học cầu lông được hai năm, huấn luyện quá khổ, cậu ấy chỉ muốn đi nghịch bùn, dưới sự tức giận liền ném bay vợt cầu lông đi.

Cây vợt cầu lông kia đánh bừa mà trúng Hạ Vũ Đình đang vây xem ở bên sân.

Quản gia đuổi tới nơi, vừa nhìn thấy thiếu gia ném vợt cầu lông, ôm đầu ngồi xổm dưới đất, sợ tới mức lập tức bế Hạ Vũ Đình lên, chạy như bay tới bệnh viện.

Hạ Vũ Đình còn bị cưỡng chế nằm viện một đêm, đêm đó phòng bệnh màu trắng thật đáng sợ, anh sợ đến mức trốn trong chăn khóc cả đêm.

Thủ phạm là cây vợt cầu lông đập trúng đầu anh ư?

Không đầu sỏ gây tội là nam sinh vứt vợt lung tung kia.

Rõ ràng đánh cầu lông giỏi như thế, rõ ràng có một khuôn mặt đáng yêu như thế, lại có thể làm ra việc khiến người ghét như vậy.

Sau khi Hạ Vũ Đình xuất viện, lại bị ba mẹ chuyện bé xé ra to, cưỡng chế ở nhà "tĩnh dưỡng nửa tháng".

Nửa tháng sau, Hạ Vũ Đình khó khăn lắm mới khôi phục tự do, việc đầu tiên chính là đến sân cầu lông, tìm cậu bé kia "báo thù".

Toàn bộ sân cầu lông, tìm không thấy cậu bé đáng yêu giống anh kia nữa, trong lòng Hạ Vũ Đình có sự mất mát không thể giải thích được.

Hạ Vũ Đình khó khăn lắm mới thuyết phục được ba mẹ, cho anh báo danh học đánh cầu lông.

Cùng với huấn luyện viên cầu lông quen thuộc rồi, sau đó hỏi thăm mới biết được cả nhà Uyển Lãng Thiên đã chuyển đi nơi khác rồi.

Nếu như ông trời cho anh một cơ hội, để cho anh gặp lại Uyển Lãng Thiên.

Anh nhất định đem sự đau đớn khi bị vợt cầu lông đập trúng đầu trả lại gấp trăm, gấp nghìn lần!

Tên của Uyển Lãng Thiên vẫn đứng đầu trong đội cầu lông thiếu niên, anh còn đang đánh cầu lông, ở một thành phố khác không ngừng vung vợt.

Chỉ cần thấy thành tích thi đấu và tin tức của Uyển Lãng Thiên, chỉ cần tưởng tượng đến dáng vẻ anh vẫn đang chơi cầu lông, Hạ Vũ Đình liền giống được bơm máu mà liều mạng luyện tập.

Hạ Vũ Đình quyết tâm, anh phải chiến thắng Uyển Lãng Thiên trong xếp hạng thiếu niên cả nước.

Hạ Vũ Đình khổ luyện ba năm, chờ mong tới ngày quyết đấu, nhưng Uyển Lãng Thiên lại rút tới trận thi đấu khác, không đấu với Hạ Vũ Đình.

Không cùng anh chính diện thi đấu, không vấn đề gì, trên bảng điểm tổng áp chế cậu ta là được!

Hạ Vũ Đình kiên trì đợi bảng điểm toàn quốc, vẫn bị Uyển Lãng Thiên bỏ xa mấy con phố.

Uyển Lãng Thiên dựa vào thành tích ưu tú đứng đầu cuộc thi thiếu niên toàn quốc, thành học sinh được tuyển thẳng vào học viện thể thao.

Hạ Vũ Đình cũng thuận lợi thi đậu một học viện khác của trường đại học này, thành tích thi đấu cầu lông không có đủ ưu tú để được tuyển thẳng.

"Em không cam lòng, vì sao vẫn luôn thua cậu ta? Sau khi lên đại học, cậu ta là sinh viên tuyển thẳng gia nhập vào đội cầu lông, em chỉ có thể là người nghiệp dư."

Loại quan hệ không bình đẳng này, đã tra tấn Hạ Vũ Đình mười mấy năm, anh tức giận ôm đầu gối.

Anh họ Hạ Kiến Thương được mời tới ăn trưa ở bên cạnh anh, cưng chiều xoa đầu em họ: "Em trai, đối thủ này quá mạnh, em thắng không nổi đâu."

Hạ Vũ Đình nằm trên giường, nhìn trần nhà thở dài: "Cả đời này em phải cam chịu đứng sau Uyển Lãng Thiên sao?"

Không cần chạy đến trước cậu ấy, không cần bỏ cậu ấy ở phía sau.

Ngay cả tư cách cùng cậu ấy sánh vai cũng không có sao?

Hạ Kiến Thương một tay chống giường, nằm nghiêng, cười xấu xa: "Em trai ngốc của anh, không thắng nổi đối thủ, thì biến đối thủ thành người của mình thôi."

Anh họ Hạ Kiến Thương cùng chơi từ nhỏ đến lớn, là tinh anh giới kinh doanh, rất hiểu biết, nhất là việc biến kẻ địch và đối thủ cạnh tranh thành sự tồn tại có lợi cho mình.

Nói khó nghe chút, thì chính là biết dùng khuôn mặt đẹp trai kia cùng với tài ăn nói lừa chết người không đền mạng lợi dụng người khác. Truyện Quan Trường

Nghe lời của quân vương, Hạ Vũ Đình bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Không sai, biến Uyển Lãng Thiên thành người của anh, không phải là anh thắng rồi sao?

Lúc đó, Hạ Vũ Đình đã quyết định kéo Uyển Lãng Thiên lập đội đánh đôi cùng mình.

Khi đó, anh chỉ thuần tuý muốn cùng cậu ấy sóng vai, không muốn lại bị Uyển Lãng Thiên bỏ xa ở phía sau.

Không ngờ, khi anh lấy hết can đảm đi mời Uyển Lãng Thiên lập đội đánh đôi, thì huấn luyện viên lại nói với anh: "Tên tiểu tử Uyển Lãng Thiên Thiên đã rời đội chuyển ngành rồi".

Hạ Vũ Đình thở phào một hơi, may mắn là ông trời không phụ lòng người, cho anh một cơ hội tốt.

Tuy rằng không hiểu gì cả, thậm chí đến cả bây giờ còn không rõ ai là Nghiêm Tiểu Linh, sao lại thích anh, nhưng mà Uyển Lãng Thiên coi anh thành tình địch.

Giữa bọn họ, không còn là những người xa lạ không có liên hệ gì nữa rồi.

Anh thành tình địch của cậu ấy, đây không phải cũng là một cách kéo gần quan hệ, cũng là cái cớ để anh có thể tiếp cận cậu ấy sao?

Quan hệ giữa hai người họ, bắt đầu từ "tình địch", từng bước từng bước biến thành "đồng đội", biến thành "đồng đội thân thiết".