Tình Địch Cứ Muốn Cùng Tôi Lập CP

Chương 28: Bởi vì cậu nên mới rung động không ngừng



Sáng sớm, vừa ra khỏi cửa kí túc xá đã thấy Hạ Vũ Đình đứng ở ngoài.

Vừa nhìn thấy Uyển Lãng Thiên liền tươi cười như hoa, vẫy vẫy tay: "Hi, chào buổi sáng, tôi đến đón cậu đi ăn sáng."

Uyển Lãng Thiên vừa định túm lấy Tần Thanh Vân làm lá chắn, thì Tần Thanh Vân đã đẩy anh ra: "Đi mau, đi mau. Vừa hay hôm nay tôi học tiết 3, không định ăn sáng."

Tần Thanh Vân còn nháy mắt với Uyển Lãng Thiên, thì thào nói: "Đi mau đi, còn nhớ chứ, "chiến lược" mà cậu nói ngày hôm qua."

Đương nhiên là Uyển Lãng Thiên nhớ, chỉ là không chắc liệu Tần Thanh Vân có lừa anh nữa hay không.

Sự thật chứng minh, Tần Thanh Vân lại đẩy anh vào hố.

"Đã vượt qua Hạ Vũ Đình một chút, khụ khụ."

Uyển Lãng Thiên suýt nữa thì sặc sữa đậu nành.

Sáng sớm ở nhà ăn có rất nhiều người đi ra đi vào mua đồ ăn sáng mà Hạ Vũ Đình cứ muốn công khai đút đồ ăn.

"A, bánh mì chiên này rất ngon, cậu ăn thử đi."

Hạ Vũ Đình lựa chọn không nghe, kiên quyết muốn đút miếng bánh mì chiên ở trong tay vào miệng Uyển Lãng Thiên.

"Hạ Vũ Đình, cùng cậu hẹn hò ở ngoài, vừa tự chụp vừa bị chụp rồi, nên ở trong trường không cần nữa đâu nhỉ?"

Uyển Lãng Thiên kiên quyết đẩy bàn tay mà Hạ Vũ Đình muốn đút cho anh ra.

Uyển Lãng Thiên anh còn muốn mặt mũi nữa hay không? Để Hạ Vũ Đình đút ăn cho ở trước mặt nhiều người như thế này, thể hiện anh rất bánh bèo.

Cho dù hai người bọn anh muốn đóng vai người yêu, thì Uyển Lãng Thiên cũng không đồng ý diễn vai "nữ chính", anh phải diễn "nam chính", cái kiểu mà vô cùng ngầu.

"Chúng ta hẹn hò ở ngoài chỉ có ảnh chụp chung, đăng lên vòng bạn bè khoe tình cảm, ở trong trường thì không giống nữa, cả một đống người chứng kiến với người quay video, như vậy thì nó sẽ được lan truyền đến chỗ Tôn Nhất Minh nhanh hơn."

Hạ Vũ Đình nói rất đúng.

Truyền đến chỗ Tôn Nhất Minh càng sớm, thì sẽ giúp Hạ Vũ Đình thoát khỏi sự theo đuổi của Tôn Nhất Minh càng nhanh, anh lập tức có thể kết thúc công việc, không cần phải đóng vai người yêu với cậu ta nữa!

Uyển Lãng Thiên miễn cưỡng chấp nhận việc bị đút cho ăn.

Hạ Vũ Đình hài lòng nhìn anh cắn một miếng, nói "Ngon chứ", rồi lại trực tiếp đưa miếng bánh mì chiên còn lại vào miệng.

Không cần nhập tâm như vậy chớ? Đó là cái bánh anh đã cắn rồi, dính nước miếng của anh, thế mà cũng ăn được?

Nếu không phải đã từng đến nhà Hạ Vũ Đình, tận mắt chứng kiến và trải nghiệm tài lực của nhà cậu ta, thì Uyển Lãng Thiên sẽ cho rằng cậu ta không nỡ lãng phí thức ăn.

"Chụp được chưa? Đoạn vừa rồi thật sự là quá tuyệt vời!"

"Chụp rồi, chụp rồi, tớ quay được video rồi!"

Cô gái ngồi bên cạnh bọn họ hào hứng chia sẻ đoạn video ngắn, thấy Uyển Lãng Thiên trợn mắt, sợ bị anh xóa liền vội vàng giấu điện thoại đi.

"Này Hạ Vũ Đình, chúng ta chỉ là diễn mà thôi, một số việc không cần làm quá thật đúng không? Tạo dáng, khoa chân múa tay là được rồi."

Uyển Lãng Thiên có hơi lo lắng.

Chuyện anh là "bạn trai hiện tại" của Hạ Vũ Đình, Tôn Nhất Minh còn không cho là thật, nhưng cả trường đã coi là thật rồi, thì phải làm sao đây?

Sự lo lắng của Uyển Lãng Thiên là không cần thiết.

Tôn Nhất Minh đã bắc cầu với mạng lưới trường đại học của bọn họ từ lâu, từ lúc xác nhận Hạ Vũ Đình học tại trường đại học này, cậu ta liền liên hệ với bạn học cũ đã trúng tuyển vào trường đại học này, tai mắt ở khắp nơi.

Mọi động thái của Uyển Lãng Thiên và Hạ Vũ Đình, Tôn Nhất Minh đều nhận được hết rồi.

"Em họ của anh thật sự giỏi, vì để thoát khỏi tôi, cậu ta còn tìm một tên thẳng nam ngốc nghếch làm cộng sự diễn kịch lừa gạt tôi."

Tôn Nhất Minh xem video "đút ăn ở nhà ăn", uống một hớp sữa với vẻ chế nhạo.

Hạ Kiến Thương đang ăn sáng thì Tôn Nhất Minh nghênh ngang đi vào, yêu cầu người giúp việc chuẩn bị một phần bữa sáng nữa.

"Cậu phàn nàn với tôi thì có ích gì."

Hạ Kiến Thương tao nhã cắt một miếng thịt xông khói, cười khổ nhìn cậu ta: "Cậu định làm gì? Quấn mãi không buông? Vừa khóc vừa gào đòi thắt cổ?"

"Để cho bọn họ diễn, tôi không tin bọn họ có thể diễn giả thành thật."

Tôn Nhất Minh đã từng gặp Uyển Lãng Thiên, cậu ta chính là tên thẳng nam ngu ngốc.

Chưa nói đến Hạ Vũ Đình thích kiểu con trai như thế là không thể, bầu không khí giữa hai người cũng không mập mờ.

Hạ Kiến Thương đặt dao nĩa xuống, hai tay chống cằm, nhếch mép cười xấu xa: "Ồ? Sao cậu biết là người ta diễn? Lẽ nào cậu không biết buổi tối hôm đó, em họ bảo bối của tôi vì Uyển Lãng Thiên mà vắng mặt ở tiệc đại thọ của ông sao?"

Tôn Nhất Minh mở tròn mắt, đôi môi nhỏ không ngừng run rẩy.

"Ơ, không phải chứ?"

Tôn Nhất Minh dè dặt xác nhận, Hạ Kiến Thương nhún vai[1]: "Uyển Lãng Thiên là thẳng nam, không có ý nghĩ đó, nhưng em họ của tôi thì không chắc nha."

[1]:gốc là 耸耸肩,摊手: nhún vai, trải tay ra giống icon này 🤷‍♂️

Có người cho rằng là đang diễn, nhưng cũng có người bày ra tình cảm thật sự.

Sự nhắc nhở của Hạ Kiến Thương quá rõ ràng rồi, Tôn Nhất Minh đột nhiên bật dậy, định chạy ra cửa, nhưng nghĩ xong, cậu ta lại chạy quay về túm Hạ Kiến Thương dậy.

"Anh đưa tôi đến trường đại học!"

Tôn Nhất Minh muốn đích thân xác định, Hạ Vũ Đình đối với Uyển Lãng Thiên là diễn hay là thật?

Cậu ta kéo Hạ Kiến Thương, bắt anh ta phải đỗ xe ở bên đường đợi mình, là bởi vì để khi xác nhận thất tình thì có thể lập tức rời khỏi nơi này.

"Tôi đi đây, anh không được phép chạy, nhất định phải ở đây đợi tôi!"

Đây là lần thứ năm Tôn Nhất Minh mở cửa xe rồi lại đóng cửa.

Chàng trai luôn bộc trực, thẳng thắn và cố chấp trước tình cảm của bản thân, nhưng vẫn bộc lộ tính khí trẻ con và rụt rè khi thực sự phải đối mặt với sự thật tàn khốc.

Hạ Kiến Thương không còn cách nào, Tôn Nhất Minh như thế này vẫn luôn khiến anh mềm lòng.

"Được rồi, tôi thề với trời, nếu tôi mà bỏ cậu chạy, thì cả đời này tôi sẽ cô đơn đến già?"

Hạ Kiến Thương giơ tay, mỉm cười thề, cánh tay dài vươn ra sau Tôn Nhất Minh, giúp cậu mở cửa xe, cổ vũ cậu: "Đi đi, nhìn cho rõ, hỏi cho rõ rồi quay lại, tôi đợi cậu."

Tôn Nhất minh ngây người nhìn Hạ Kiến Thương, mặt đỏ bừng, quay mặt đi, lập tức xuống xe.

"Ai tin lời thề của anh chứ, anh vốn dĩ là chuẩn bị cô độc sống suốt quãng đời còn lại đi? Đi đây!"

Tôn Nhất Minh chạy xuống xe, để lại bóng lưng cho Hạ Kiến Thương, vẫy vẫy tay, giống như đang nói "tôi đi một lát rồi về ngay".

Tôn Nhất Minh đi thẳng đến nhà thi đấu cầu lông, trên đường đi, gián điệp đã gửi tung tích công khai của Uyển Lãng Thiên và Hạ Vũ Đình.

Hạ Vũ Đình và Uyển Lãng Thiên vừa luyện xong một trận, đang đi về phía phòng nghỉ.

Tôn Nhất Minh vội vàng theo sau, Hạ Vũ Đình liếc thoáng qua, trong lòng nghĩ: Cuối cùng cũng tới rồi, vậy thì để cậu tận mắt xem kịch hay.

Trong phòng nghỉ không có người khác, Uyển Lãng Thiên đang tìm thứ gì đó ở trong tủ, Hạ Vũ Đình từ phía sau tiến lại gần.

Khi Hạ Vũ Đình đưa tay đóng sập tủ đồ ở trước mắt, Uyển Lãng Thiên mới phát hiện bản thân bị ép tường rồi, ồ, không phải, lần này là tủ đựng đồ!

Uyển Lãng Thiên giơ tay đẩy cậu ta, đang định mắng thì Hạ Vũ Đình đặt ngón tay lên môi anh, ánh mắt không ngừng liếc về phía cửa.

Uyển Lãng Thiên cũng đã nhìn thấy bóng người không thể che giấu kia, nhỏ giọng hỏi: "Ai? Tôn Nhất Minh?"

"Thật là thông minh, cho nên, diễn một đoạn hay cho cậu ta xem đi?"

Hạ Vũ Đình cười gật đầu, hơi cúi người dựa vào vai Uyển Lãng Thiên, hơi thở làm cho tai anh buồn.

Diễn kịch? Kịch bản đâu? Lời kịch đâu?

Uyển Lãng Thiên còn đang mơ hồ, thì người kia đã nghiêng mặt, hôn "chụt" một tiếng lên má anh.

Hạ Vũ Đình cười tủm tỉm nhìn Uyển Lãng Thiên đờ ra, chắc chắn rằng Tôn Nhất Minh đã nhìn thấy những thứ nên thấy.

Nghe thấy tiếng Tôn Nhất Minh va đổ cái gì đó rồi chạy ra ngoài, Hạ Vũ Đình vội vàng đuổi theo sau, muốn nhân cơ hội này khiến cho Tôn Nhất Minh buông tay.

Uyển Lãng Thiên túm lấy cậu: "Tại, tại sao cậu lại hôn lên mặt tôi thật? Mượn góc có hiểu hay không? Động tác giả cũng không hiểu, thảo nào mỗi lần đều không lừa được mấy tên nhãi đấu với chúng ta."

Uyển Lãng Thiên che hai má đỏ bừng đến tận mang tai, tức giận giậm chân.

"Ha ha, vấn đề giữa những cặp đôi trẻ, không cần đổ lên việc công như đánh cầu lông này."

Hạ Vũ Đình thấy cậu đáng yêu như thế, còn cố ý chọc mặt cậu, trêu chọc cậu.

"Được rồi, tôi cũng là lần đầu tiên diễn kịch, sao có thể hiểu được mượn góc, cái thứ chuyên nghiệp này chứ? Lần sau tôi sẽ mượn góc, không ăn đậu hũ của cậu?"

Uyển Lãng Thiên nhấc chân định đá anh: "Còn có lần sau? Tốt nhất lần này lưu loát, gọn gàng mà đuổi người đi đi, lần sau đừng có trêu chọc loại đào hoa nát này nữa!"

Đem anh em tốt và cộng sự ra chắn đao, cũng không thể luôn đỡ, luôn bị đâm!

"Vậy thì cậu phải tích cực phối hợp với tôi?"

Hạ Vũ Đình giơ tay, ý muốn Uyển Lãng Thiên cùng phối hợp, chính là mười ngón tay đan nhau cho Tôn Nhất Minh đòn tấn công cuối.

"Tôn Nhất Minh, mọi chuyện đúng như những gì cậu đã thấy, vì vậy sau này đừng đến tìm tôi nữa."

Hạ Vũ Đình đưa tay lên công khai tình cảm.

Không đúng lắm, diễn xuất của Hạ Vũ Đình rất hoành tráng, mà Uyển Lãng Thiên thì thể hiện không tự nhiên.

Tôn Nhất Minh dùng ánh mắt sắc bén quan sát Uyển Lãng Thiên từ đầu tóc đến ngón chân một lượt, sau đó mỉm cười.

"À, Hạ Vũ Đình cậu đang giở trò với tôi sao? Từ nhỏ đến lớn, cậu thích phong cách, phẩm vị, sở thích gì, tôi có thể không biết sao? Cậu có thể thích cậu ta sao?"

Uyển Lãng Thiên cảm thấy bị xúc phạm nghiêm trọng, nụ cười và giọng điệu của Tôn Nhất Minh rõ ràng là đang coi thường anh, nói rằng anh không xứng.

Sự hiếu thắng của Uyển Lãng Thiên bị khiêu khích, hung dữ hất tay Hạ Vũ Đình ra, sải bước đối mặt với "tình địch".

"Thật xin lỗi, khẳng định là cậu chưa gặp được tình yêu đích thực rồi. Phong cách gì, tiêu chuẩn gì, hình tượng lý tưởng gì, sau khi gặp được người đó thì tất cả đều không còn quan trọng nữa."

Giọng của Uyển Lãng Thiên càng ngày càng cao, hít một hơi thật sâu để tăng thêm lòng dũng cảm, nói "lời thoại" then chốt cuối cùng với Tôn Nhất Minh.

"Nghe hiểu không? Bởi vì là tôi, nên Hạ Vũ Đình mới thích."

Uyển Lãng Thiên nhìn Tôn Nhất Minh từ đầu tới đuôi với ánh mắt "có qua có lại", giống như đang nói, "gu của cậu có cao, có đẹp đến đâu, Hạ Vũ Đình không thích cậu thì cũng vô ích thôi."

Hạ Vũ Đình nhẹ nhàng "quào" một tiếng, âm thầm vỗ tay, ánh mắt đầy ý cười, khóe miệng cũng nhịn không được mà nhếch lên.

Không hổ danh là người mà tôi thích nha Uyển Lãng Thiên, lời thoại này có thể nói trôi chảy mà không cần luyện trước như thế.

Uyển Lãng Thiên tâm linh tương thông với anh ư, dứt khoát nói ra tiếng lòng của anh.

Trước khi gặp Uyển Lãng Thiên, Hạ Vũ Đình cho rằng người mà mình thích, nhất định là người siêu hoàn hảo.

Cái gọi là hoàn hảo, là cần rất nhiều điều kiện cấu thành.

Ví dụ như mỗi ngày đều phải phối hợp hoàn hảo giữa kiểu tóc, trang điểm, quần áo và giày; ví dụ như khi ăn cơm nhất định ăn rất đẹp mắt, trang nhã; ví dụ như trên người lúc nào cũng có mùi hoa oải hương tự nhiên, thanh lịch.

Dáng vẻ Uyển Lãng Thiên mồ hôi nhễ nhại, tóc bết dính vào trán, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào quả cầu lông mà đối phương truyền tới; ăn cơm lúc nào cũng ăn ngấu nghiến, lại còn hay để cơm dính trên khóe miệng; chơi cầu lông, hẹn hò, làm thêm lúc nào cũng mặc bộ quần áo thoải mái cùng với đôi giày thể thao.

Hoàn toàn không phù hợp với "tiểu chuẩn hoàn mỹ" mà Hạ Vũ Đình đã từng nghĩ, nhưng anh lại rung động điên cuồng.

Hạ Vũ Đình nhìn bản thân, phát hiện tình yêu là một loại bệnh, nhưng lại là liều thuốc tốt.

Sự yêu thích của anh vời Uyển Lãng Thiên, khiến anh bị bệnh nặng, khiến anh quên đi hết nguyên tắc và lý tưởng, nhưng nó cũng chữa khỏi sự hời hợt, bài xích của anh.

Khi đứng trước người này, mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều khiến anh không ngừng rung động.

Hạ Vũ Đình mới thật sự hiểu được cái gì là "thích", đây chính là thích, anh thích Uyển Lãng Thiên.

"Các, các cậu nghiêm túc sao?"

Vành mắt Tôn Nhất Minh ửng đỏ, Uyển Lãng Thiên lùi về sau một bước, đem Hạ Vũ Đình đẩy lên trước: "Tôi giúp đến đây thôi, cậu tự mình giải quyết đi."

Vốn dĩ là cục diện rối rắm của Hạ Vũ Đình, thế mà làm như anh bắt nạt Tôn Nhất Minh vậy.

"Tôi đối với cậu ấy là nghiêm túc, bây giờ cậu tin rồi sao? Nhất Minh, tôi không thể thích cậu, không phải vì cậu không đủ tốt, mà là vì tôi chỉ thích Uyển Lãng Thiên."

Giọng nói Hạ Vũ Đình dịu dàng, cuối cùng còn nhìn Uyển Lãng Thiên với ánh mắt thâm tình.

Cả người Uyển Lãng Thiên run lên, cho cậu ta động tác tay "khâm phục", khâm phục cậu ta có thể nói ra những lời này mà mặt không đỏ, không nói lắp.

Rõ ràng là lời nói dối dùng để lừa Tôn Nhất Minh, trái tim của Uyển Lãng Thiên nhịn không được mà đập nhanh hơn, phảng phất như nghe được một lời tỏ tình sâu sắc.