Tinh Giả: Luyện Linh Đến 1000 Tầng

Chương 37



Thảo định chạy tới ôm Vân nhưng đột nhiên cô nhớ ra một điều.

Thế là cô cúi đầu hành lễ với Vân.

"Thật là trùng hợp khi gặp tỷ ở đây."

Nhìn Thảo hành lễ như thế thì Vân có chút không quen.

"Được rồi được rồi, em không cần hành lễ đâu!"

Vân lại gần và nâng tay Thảo lên, Thảo cũng thuận theo mà đứng lên.

"Vân tỷ tỷ ở đây cũng có nghĩa là tỷ cũng được cho tới bí cảnh này à?"

"Đúng vậy, tỷ phụng sự của sư phụ mà tới đây, tiền đề là để tỷ phát triển nhanh hơn!"

Vân vừa nói vừa bày ra vẻ mặt suy nghĩ, có vẻ như cô ấy đang phân vân chuyện gì đó.

"Sư phụ của tỷ là ai vậy Vân tỷ tỷ?"

Thấy Thảo băn khoăn như thế, Vân cũng đắn đo một chút rồi mới đáp lại rằng.

"Chuyện này là bí mật!"

Vân tỏ vẻ huyền bí làm Thảo cảm thấy tò mò hơn, nhưng mà cô bé cũng không gặng hỏi bởi Thảo biết rằng điều đó có vẻ như rất bất lịch sự.

"Được rồi, muội nhìn xem, bí cảnh sắp mở rồi!"

Vân chỉ tay tới hướng của bí cảnh đang dần dần mở ra màn chắn khiến cho Thảo phải chú ý.

"Sắp tới không biết rằng trong bí cảnh chúng ta có gặp nhau không nhưng chúc may mắn nhé Thảo muội!"

"Dạ, à phải rồi Vân tỷ tỷ!"

Thảo gọi Vân lại khi cô định bước tới gần cánh cổng.

"Sao thế muội?"

"Có bao nhiêu người của tông môn chúng ta tới đây thế?"

Vân nghĩ một lúc rồi trả lời.

"Nếu tính hết đệ tử chân truyền là muội với hai người khác, một số đệ tử nội và ngoại môn thì khoảng 15 người đấy!"

Lời nói của Vân khiến cho Thảo có chút bất ngờ.

"Nhiều thế! Mà khoan đã?! Sao tỷ biết rằng muội là đệ tử chân truyền vậy?!"

"Thảo muội nói đùa rồi, trong tông môn ai mà không biết muội là đệ tử chân truyền!"

Nghe lời nói của Vân thì Thảo cũng hiểu ra, có vẻ như những trưởng lão khác đã thông báo cho tông môn về những đệ tử chân truyền rồi.

"Vậy nhé, tỷ đi trước đây!"

Vân chạy nhanh tới chỗ cánh cổng, Thảo cũng bắt đầu theo sau cùng với Nguyên Hồng.

Một lát sau, bí cảnh mở ra, trước khi Thảo đi vào thì Nguyên Hồng nhắc nhở Thảo một điều.

"Khi vào bên trong thì đừng hám lợi mà cố gắng đương đầu vào nguy hiểm ngươi không đối đầu được!"

"Vâng ạ!"

Nguyên Hồng giơ tay ra và lấy trong chiếc nhẫn một ngọc bài.

"Thứ này sẽ cứu ngươi một mạng khi ngươi gặp nguy hiểm!"

Thảo giơ hay tay cầm chiếc ngọc bài Nguyên Hồng đưa cho và nói một lời cảm ơn.

"Cảm ơn sư phụ, con chắc chắn sẽ sống sót trở về!"

Nghe lời nói đó của Thảo thì Nguyên Hồng cũng an tâm hơn, cô lại đưa cho Thảo một chiếc nhẫn.

"Lấy cái này mà đựng đồ!"

"Vâng!"

"Được rồi, ngươi vào nhanh đi, những người khác cũng vào rồi!"

"Vâng ạ!"

Vừa nói, Thảo nhảy vào bên trong bí cảnh, còn Nguyên Hồng thì nhìn Thảo từ đằng sau.

"Bảo trọng!"

...----------------...

Ở bên trong bí cảnh, Thảo nhận ra rằng cô đang ở trong một khu rừng rậm, xung quanh toàn là cây cối với những thảo dược có đầy xung quanh.

Như gặp thấy bảo vật, Thảo nhanh chóng đi hái những thảo dược xung quanh và bỏ vào nhẫn trữ vật.

Rất nhanh chóng, trong vòng vài mét xung quanh đã được Thảo hái hết thảo dược, thế là cô bé bắt đầu định đi khỏi chỗ này thì cảm thấy một sinh vật đang tới gần chỗ cô bé.

Thảo định chạy đi nhưng đã quá muộn, sinh vật đó hiện ra và đó là một con yêu thú giống như con gấu, con gấu đó có móng vuốt sắt nhọn và một chiếc sừng dài trên đầu.

"Nhất giai trung phẩm!"

Mặc dù có chút bất ngờ nhưng mà cô bé vẫn an tâm một chút bởi vì nó là sinh vật Thảo vẫn đối đầu được.

"Được rồi, sẵn tiện thì mình phải thử xem thực lực của mình đến đâu!"

Cô bé rút kiếm ra, hướng mặt đối đầu với con yêu thú đó, rất nhanh chóng, con gấu đó lao vào chỗ của Thảo với tốc độ chóng mặt.

Cô bé cầm kiếm theo hướng ngang và dùng phượt nhất kích tấn công con gấu với tốc độ chóng mặt, con gấu đó đã bị thương ở vùng bụng nhưng vết cắt quá nông, vì thế mà con gấu vẫn chưa gục mà điều này lại khiến cho con gấu tức giận hơn.

Nhận ra được sự tức tối của nó, Thảo bắt đầu làm lại với việc lao vào tấn công vào những điểm chí tử của con gấu đó nhưng mà nó vẫn không hề gục xuống, bất giác, Thảo phải sử dụng minh ngọc trảm và tấn công con gấu liên tục, mặc dù chịu nhiều tổn thương nhưng mà con gấu đó lại không hề gục xuống mà cứ tiến lên, khi Thảo cảm thấy mình sắp không ổn thì kiếm của cô cắt cái sừng của con gấu xuống, sau đó thì nó ngã gục xuống.

Thảo thấy rằng nó đã chết thì ngồi bệt xuống đất và thở gấp.

Có vẻ như cô bé đã coi thường sinh vật ở nơi đây rồi, nhưng may là sừng của con gấu này là điểm yếu.

Thảo mặc dù rất chật vật bởi trận đấu đầu tiên nhưng mà cô đã biết được điểm yếu của con yêu thú này, vì thế mà lần sau đấu lại cô sẽ không rơi vào thế hạ phong lần nữa.

Khi Thảo nghỉ ngơi xong thì cô bé bắt đầu thu chiến lợi phẩm, cô mổ ngực của yêu thú và lấy ra một viên yêu đan, của con yêu thú đó.

Khi mà thu xong và định đi thì cô bé lại đá trúng cái sừng của con yêu thú đó, cô cầm lên và bóp mạnh một cái thì thấy rằng cái sừng này rất cứng, tay của Thảo sau khi bóp thì có chút ửng đỏ.

Dù không biết rằng nó cứng đến mức nào nhưng mà cô nên cất nó vào trong nhẫn trữ vật, phòng khi dùng đến.

Sau đó thì Thảo bắt đầu đi tiếp.