Tinh Hỷ

Chương 23: Chương XXIII – Hành Sự



...Chương XXIII – Hành Sự...

Tinh Vô Thiên nhìn thấy Thái Gia thái độ trên gương mặt đang dần thu liễm lại dù ánh mặt vẫn đang tràn ngập sự chống đối hướng thẳng về phía hắn. Liếc mắt nhìn Tiểu Ly như ra ám hiệu chuyện nên kết thúc tại đây, nếu còn tiếp tục kéo dài thêm gì nữa,hậu quả ắt sẽ phải trả giá đắt.

Tiểu Ly ánh mắt cũng như nhận ra ý đồ của Tinh Vô Thiên, lòng thầm nghĩ cuối cùng cũng đã xác thực Tinh Gia thật sự chính là địch gia của Phạm Gia tại Trung Lưu này vào thời điểm hiện tại, hiện tại cũng không phải lúc dây dưa chút ít lợi ích này tránh lại thêm hoạ. Chuyện cấp bách Trung Lưu xem như đã có đáp án, cũng nên quay trở lại Phạm Gia một chuyến.

“Tinh Vô Thiên, Tinh thiếu gia chủ, mặc dù Tinh Gia của người rất oai phong, nhưng sông có khúc, người có lúc. Làm người đừng ép người quá đáng, kẻo một lúc nào đó đường lui cũng không còn.”

Những lời nói tưởng chừng như có chút khí khái của một đại tiểu thư quyền quý nói ra muốn chỉnh đốn một đại công tử coi trời bằng vung này lọt vào tai Tinh Vô Thiên, vốn nghĩ sẽ không có chuyện gì lớn lao nhưng không ngờ Tinh Vô Thiên lại cười lớn nhạo bán. Sau tiếng cười cơ thể hắn khẽ động, mọi động tác đều nhanh đến mức không thể đoán trước được.

“Chíu”

Âm thanh phát ra từ khẩu súng được ống lắp giảm thanh hạ xuống thấp nhất, ước chừng chỉ còn như tiếng súng nhỏ đồ chơi của trẻ em vang lên. Cả Thái Gia lẫn Tiểu Ly đều chỉ biết sửng sờ mở to hai mắt nhìn về phía đối diện nòng súng của Tinh Vô Thiên. Nhìn Tiểu Ngạn trúng đạn vào vai phải ngã xuống đất, Tiểu Ly cùng Thái Gia cũng không hẹn mà cùng tức tốc đỡ lấy Tiểu Ngạn ngồi dậy. Nhìn dòng máu đang không ngừng chảy ra từ vai của Tiểu Ngạn dính trên tay mình, Tiểu Ly ánh mắt đỏ rực đầy căm phẫn như muốn ăn tưởi nuốt sống cả Tinh Vô Thiên ngay tức khắc.

“Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta đã né tránh yếu điểm rồi. Tinh Vô Thiên ta không thích cảnh báo ai quá ba lần. Cô đã là ngoại lệ, những gì cô đã làm chắc cũng nên hiểu rõ, đừng nói như mình rất hiểu lý lẽ. Ta nghe chỉ thấy buồn cười, buồn nôn mà thôi.”

“Dọn dẹp sạch sẽ, cho người sơ cứu. Phạm Gia hôm nay nhiều hơn một người, còn lại xử lý gọn gàng đi.”

Tinh Vô Thiên chỉ nói mấy lời với Tiểu Ly rước khi dặn dò với hầu gái rồi rời khỏi nhanh chóng không chút quay đầu trở lại. Sau khi Tinh Vô Thiên rời khỏi, một số y sĩ của Tinh Gia cũng nhanh chóng tiến vào hỗ trợ Tiểu Ngạn cầm máu. Sau khi xử lý vết thương, Tiểu Ngạn dần lấy lại ý thức, vẫn như lần trước của Thái Gia đến, bọn họ được xe hộ tống của Tinh Gia đưa về dinh thự, toàn bộ 8 tên vệ sĩ mang đi đều mang thương tích nặng, cũng may vẫn nhặt lại được cái mạng mang về.

“Thiếu gia, khi nãy có phải người đã nhân từ rồi không? Chỉ đánh trọng thương mà không giết, có phải người đã mềm lòng?”

“Ta mềm lòng hay không, cũng không đến lượt cô quản thúc. Chú ý thân phận của cô một chút, Tinh Vô Thiên ta không nhân từ với bất kì ai, ta không cần, cũng sẽ không tin tưởng bất kì một ai.”

“Thiếu gia bớt giận, thuộc hạ quá lời rồi, mong thiếu gia trách phạt.”

“Trách phạt thì không cần, chuyện cũng chẳng có đáng gì? Cô hãy về sắp xếp đồ đạc của mình, sáng mai chúng ta rời khỏi đây.”

“Đi đâu? Chỉ có hai chúng ta sao?”

“Từ lúc nào cô lại phát sinh bản tính tò mò như vậy? Lưu gia chủ muốn chúng ta đi cùng ông ấy đến Phạm Gia một chuyến, chuyện không thể chậm trễ đừng ở đó dài dòng nữa. Mau về thu xếp nhanh chóng có khi đêm nay chúng ta sẽ xuất phát.”

“Vậy thuộc hạ xin trở về trước.”

“Một ngày trước”

“Thiếu gia chủ, có thư từ Lưu Gia gửi đến.”

“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”

Tinh Vô Thiên nhìn thấy lá thư của Lưu Gia trong tay, ánh mắt có chút sáng rực như đạt được thứ mình vẫn đang chờ đợi.

“Tinh nhi, Lưu Gia đã được lựa chọn đại diện cho Ngũ Đại Nhất Lưu đến Phạm Gia dàn xếp chuyện ngoài ý muốn của họ với Ngô Gia. Đích danh thân già này của gia gia phải đến đó, con hãy thu xếp chuyện ở Trung Lưu rồi nhanh chóng trở về hộ tống gia gia một chuyến cùng Đại Thống Soái. Mục đích của con cũng sẽ ngày một tiến gần hơn. – Lưu Gia Nghiêm – Gia chủ Lưu Gia”

Đặt lá thư trên mặt bàn, gương mặt Tinh Vô Thiên hiện lên mấy phần lãnh ý cùng nhiều cảm xúc khó tả xen lẫn với nhau.

“Nhị Hoà.”

Nghe tiếng gọi của Tinh Vô Thiên, một người đàn ông thân hình to lớn vạm vỡ ước chừng khoảng hơn hai thước chậm rãi tiến vào từ bên ngoài cánh cửa.

“Vô Thiên, có chuyện gì sao?”

“Lần này, phải nhờ vào anh rồi? Chuyện quản lý nhân lực tại Trung Lưu, giao phó hết lại cho anh. Hãy cố hết sức hoàn thành, sau này anh mới có thể được nhận nhiều đề bạt hơn.”

“Vô Thiên, đừng khách sáo với ta. Người khác không nói, riêng ngươi cho dù như thế nào ta đều sẽ giúp ngươi bằng mọi giá.”

“Có câu này của anh Hoà đã tốt rồi. Còn chuyện nữa, ta muốn đích thân anh đi làm. Chuyện này tuyệt không thể sai sót.”

“Haha, ta đã đoán trước nên đã cho người âm thầm chuẩn bị rồi, chỉ đợi lệnh của Vô Thiên thôi.”

“Chuyện…quả nhiên là Nhị Hoà anh vẫn chu đáo, được rồi sau khi Vô Thiên rời khỏi Trung Lưu được thời gian ba ngày. Anh hãy cho người bắt đầu.”

“Được, còn chuyện gì nữa không?”

“Không còn chuyện gì nữa? Anh có chuyện gì sao?”

“Để sau hẳn nói, đợi khi Vô Thiên quay trở lại Trung Lưu ta sẽ nói cho ngươi nghe, haha.”