Tình Khởi

Chương 10: A Thành, xin lỗi



Yến Nam Thiên nằm trên giường, bên trên cởi trần, nửa thân trên của hắn được quấn băng gạc siết chặt, Tư Thành ngồi trên sô pha, vừa uống trà vừa hỏi, "Lần này lại là vụ làm ăn lớn nào vậy?"

Hắn đọc báo mấy ngày nay, thấy ở thành Nam lại xảy ra một vụ nổ súng, ở thành Đông xảy ra một vụ bắt cóc giết con tin, ở thành Tây có một vụ cướp lô hàng vũ khí đến từ nước ngoài, không biết cái nào mới là vụ làm ăn của nhà họ Yến.

"Thành Tây." - Yến Nam Thiên đáp.

"Cũng không bất ngờ lắm." - Tư Thành nhìn thấy vẻ chán nản của Yến Nam Thiên, liền hứng thú ngồi thẳng dậy, "Sao vậy? Cũng không phải lần đầu cậu bị thương, sao lại ủ dột như vậy?"

"Mấy lần trước là ngoại thương, lần này là thương tâm." - Yến Nam Thiên tựa đầu vào giường, thấp giọng nói.

"Lại là chuyện con gái!" - Tư Thành ghét bỏ.

"Cậu biết không, tới hôm qua tôi mới hiểu, có rất nhiều thứ của tôi là trộm được từ người khác, mạng sống này, tình cảm này, đều là lén lút trộm được." - Yến Nam Thiên rầu rĩ.

Đây không phải lần đầu tiên Tư Thành cảm thấy mình và Yến Nam Thiên đang không dùng cùng một ngôn ngữ, sẽ có đôi lúc như vậy, Yến Nam Thiên nói một câu gì đó hắn không hiểu, Tư Thành liền trực tiếp xem như hắn đang hát.

"Trộm hay tìm được cuối cùng không phải đều là của cậu sao? Sao phải lăn tăn?"

Yến Nam Thiên hiếm khi lộ ra biểu tình ghét bỏ, lạnh lùng nói với Tư Thành, "Cậu vẫn còn là một đứa con nít vắt mũi chưa sạch."

"Nếu vắt mũi sạch mà biến thành bộ dạng như cậu thì thôi tôi không ham."

-

Năm Tư Thành và Yến Nam Thiên hai mươi sáu tuổi, Tư Thành muốn đưa Yến Nam Thiên rời khỏi nhà họ Yến.

Hắn cảm thấy nhà họ Yến như một cái cây ăn thịt người, không biết lúc nào sẽ nuốt chửng Yến Nam Thiên. Tư Thành từng nói chuyện này với Dung Nhạc, mặc dù Dung Nhạc và Yến Nam Thiên chưa từng gặp mặt, nhưng Dung Nhạc biết rõ nhà họ Yến là một ao nước đục, đã vô số lần ngăn cản Tư Thành nhúng tay vào chuyện này, nhưng cuối cùng, Tư Thành vẫn là một kẻ cố chấp cứng đầu, chỉ biết làm theo ý mình.

Hắn nói chuyện này với Yến Nam Thiên, họ Yến không trả lời hắn ngay, cứ ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, sau cùng, Yến Nam Thiên nói, "Tôi không muốn đi một mình."

Cách đây hai tháng, bác sĩ đã nói Yến Nam Bình không thể cứu chữa, cho dù gắng gượng cũng chỉ được nửa năm, Yến Cố Khiêm đã buông tay với đứa con cả, ông ta đã xài thuốc ức chế kia hai lần, cơ thể sinh ra sự kháng thuốc, bác sĩ bắt đầu điều chế thuốc khác, lại cần người thử thuốc.

Lần trước thuốc kia không thể dùng cho con gái, Yến Nam Thiên tự mình uống thuốc, nên Yến Cố Khiêm không động đến Yến Hoàng, lần này không may mắn như vậy, Yến Cố Khiêm không muốn xảy ra sai sót, chỗ bác sĩ chế thuốc không một ai biết.

Yến Nam Bình đã hết giá trị lợi dụng, có thể dễ dàng rời khỏi nhà họ Yến.

Yến Hoàng thì không như vậy.

Tư Thành không hề quan tâm chuyện của người khác, thậm chí người Yến Nam Thiên thích là ai hắn cũn chưa từng hỏi, hắn chỉ nói, "Cậu muốn đưa ai theo thì đưa, tôi sẽ đến đón cậu."

-

Đêm hôm đó, Tư Thành đợi bên ngoài nhà họ Yến suốt đêm, không đợi được Yến Nam Thiên. Hắn nghĩ rằng Yến Cố Khiêm làm khó, không muốn Yến Nam Thiên thoát ra.

Đêm hôm sau, Tư Thành leo qua bức tường nhà họ Yến, muốn lẻn vào đưa Yến Nam Thiên rời đi, không ngờ lại nhìn thấy Yến Cố Khiêm và Yến Nam Thiên ngồi trong một tòa đình bên hồ, đang uống trà nói chuyện.

Cảm giác gì ấy nhỉ? Khó chịu, tức giận, căm ghét. Đến khi Tư Thành bị một phát đạn xuyên qua bụng, hắn mới biết, đó là thất vọng. Hắn muốn cứu người, nhưng người đó lại chưa từng nắm lấy sợi dây mà hắn thả xuống.

Tư Thành tỉnh lại đã là chuyện của ba ngày sau, cũng may cha hắn là Tư Niên, mặc dù hiện giờ cả hai đã không còn liên hệ, nhưng nhà họ Tư vẫn còn đó, hắn vẫn còn mang họ Tư, Yến Cố Khiêm không thể làm quá đáng, cho dù là hắn lén lút xông vào nhà họ Yến.

Yến Nam Thiên ngồi bên giường, thấy Tư Thành tỉnh lại liền hỏi, "Không sao chứ?"

Tư Thành lạnh lùng nhắm mắt lại, không muốn nhìn đến Yến Nam Thiên.

Không khí yên lặng bao trùm cả căn phòng bệnh, Tư Thành không muốn lên tiếng, Yến Nam Thiên bên cạnh lại không biết nói gì. Hơn mười phút trôi qua, cuối cùng Yến Nam Thiên cũng mở miệng nói, giọng nói của hắn rất nhỏ, dường như hòa làm một với tiếng máy thở gắn trên người Tư Thành.

"A Thành, xin lỗi." - Yến Nam Thiên đứng dậy, "Là tôi có lỗi với cậu."

"Cậu đi đi." - Tư Thành xoay người, để lại cho Yến Nam Thiên một cái gáy, "Nếu cậu đã chọn, đừng hối hận."

Đó là lần cuối cùng Tư Thành dùng tư cách bạn bè đối đãi với Yến Nam Thiên. Hắn không biết vì sao Yến Nam Thiên lại chọn ở lại nhà họ Yến, hắn đã từng cố hết sức cứu Yến Nam Thiên ra khỏi vũng bùn đó, nhưng kẻ kia không cần. Trong lòng Tư Thành có căm giận, nhưng nhiều hơn là hận sắt không thành thép, hận kẻ kia làm quân tử quá lâu, thật sự tưởng mình có thể chống đỡ cả bầu trời.

-

Vài tháng sau, Yến Nam Bình qua đời. Đêm hôm đó, chiếc điện thoại của Tư Thành đổ chuông, số điện thoại đã rất lâu không gọi đến lại xuất hiện. Tư Thành bắt máy, không lên tiếng.

"A Thành, anh cả mất rồi." - Giọng Yến Nam Thiên truyền đến, nghe như là vừa khóc xong.

"Tôi biết." - Tư Thành đốt một điếu thuốc, nhẹ nhàng nói.

Cả hai lại rơi vào im lặng, cuối cùng, là Yến Nam Thiên phá vỡ sự yên lặng đó trước, "Tôi vẫn chưa nói với cậu, người tôi thích là Yến Hoàng. Nếu ngày đó tôi rời khỏi nhà họ Yến, ông ta nhất định sẽ lôi Yến Hoàng xuống hầm thử thuốc."

Tư Thành hút một hơi thuốc, hắn nhìn làn khói mình vừa thở ra, giọng nói nhẹ bẫng, "Cho nên?"

"Cho nên tôi và Yến Hoàng, chỉ có thể cứu một người, tôi chọn em ấy." - Yến Nam Thiên nói.

Tư Thành không ngạc nhiên lắm. Ngày hôm đó khi Yến Nam Thiên chọn ở lại nhà họ Yến, Tư Thành đã lờ mờ đoán ra. Nhà họ Yến không phải là thiên đường, không có gì có thể lưu luyến Yến Nam Thiên ngoài anh cả Yến Nam Bình, nhưng Yến Cố Khiêm đã buông tha cho Yến Nam Bình, vậy thì chỉ còn một lý do duy nhất.

Dù sao cũng không phải là Yến Nam Thiên đột nhiên yêu thương cha mình, toàn tâm toàn ý muốn ở lại cứu cha.

Có ngu cũng đoán được vì sao biết rõ ở lại chỉ có thể trở thành bình chứa thuốc, lại cam tâm tình nguyện. Nếu không phải đem lòng yêu thương bình chứa thuốc đời trước, thì chỉ có bị điên.

"Yến Nam Thiên." - Tư Thành dụi thuốc, lạnh lùng nói, "Cậu yêu Yến Hoàng, cậu muốn cứu cô ấy là việc của cậu. Tôi không yêu cô ấy, cũng không nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ muốn cứu cậu, sống chết của cô ấy không liên quan đến tôi. Tôi xem cậu là anh em, hi sinh chính mình đến cứu cậu, đương nhiên không muốn nhìn cậu tiếp tục nhảy vào vũng bùn nhơ nhớp đó thêm lần nữa. Tôi là bạn cậu, không thể kéo cậu ra, cũng không thể trơ mắt nhìn cậu đi vào chỗ chết. Đây là lần cuối cùng, sau này, cậu đi đường của cậu, tôi đi đường của tôi."

Nói xong những lời đó, Tư Thành lạnh lùng gác mác.

-

Một năm sau, nhà họ Yến lại có tang, lần này là gia chủ Yến Cố Khiêm. Tư Thành đêm hôm đó trở về nhà rất sớm, ngồi khui một chai rượu, nhìn chiếc điện thoại trên bàn, đợi nó đổ chuông.

Hắn đoán không sai, lần đổ chuông này vẫn đến, số điện thoại vẫn là của Yến Nam Thiên.

"Tôi đã giết ông ta." - Giọng Yến Nam Thiên trong điện thoại run rẩy, "Tôi đã đổi thuốc, tôi đã rút ống thở của ông ta. Cho dù ông ta chỉ còn một hơi tàn, tôi cũng không muốn nhìn thấy ông ta."

Tư Thành cong ngón trỏ, gõ nhịp nhịp lên bàn, "Tôi biết."

"A Thành, có phải tôi đã biến chất không? Có phải tôi đã trở thành người nhà họ Yến?" - Yến Nam Thiên nói, "Tôi chỉ muốn cứu em ấy, năm đó anh cả không thể đưa em ấy đi, tôi phải làm được việc đó, cho dù đã muộn."

"Chọn rồi sao phải suy nghĩ?" - Tư Thành nói, "Người nhà họ Yến không chuyện ác gì không làm, cậu mới giết một người cũng dám xưng mình là người nhà họ Yến."

"Đó là cha tôi!" - Yến Nam Thiên nói.

"Cậu không xem là vậy." - Tư Thành đáp.

Đầu bên kia yên lặng một lúc lâu, sau đó Yến Nam Thiên lại nói, lần này giọng của hắn càng run hơn, "Hôm qua tôi nhìn thấy Yến Hoàng chơi với một đứa trẻ, em ấy cười rất hạnh phúc, chưa bao giờ tôi thấy em ấy hạnh phúc như vậy. A Thành, có lẽ năm đó cậu nói đúng, bây giờ tôi hơi hối hận vì đã thử chén thuốc đó cho ông ta."

Tư Thành nhớ đến câu nói của Yến Nam Thiên năm đó, nói gì mà không muốn tiếp tục huyết mạch họ Yến, không khỏi cười chế giễu.

"Lảm nhảm mãi thế? Cậu cũng không còn nhỏ, mà tôi đã bảo cậu không còn là bạn tôi rồi kia mà?"

"Dù sao nếu cậu đã chọn diễn vai quân tử, hãy diễn cho đến cùng."

Tư Thành gác máy.

-

Rất nhanh sau đó, Yến Nam Thiên quyết định gả Yến Hoàng cho Cố Trì. Tư Thành lần này nghỉ một ngày ở nhà, không đến Kỳ Ngộ nữa. Hắn nằm trên sô pha chơi game, điện thoại để ngay bên cạnh.

Yến Nam Thiên gọi đến, lần này trong giọng nói còn mang theo hơi say, "Tiệc cưới, cậu nhất định phải đến đấy!"

Tư Thành biết, họ Yến vốn muốn mượn hơi say mà nói: "Tiệc cưới của tôi, cậu phải đến đấy!"

Nhưng cuối cùng, Yến Nam Thiên dường như vẫn uống chưa đủ say, vẫn còn một tia lý trí, câu nói lừa mình dối người kia họ Yến không thể nói ra miệng được.

"Yến Nam Thiên, cậu đã bao giờ sống vì bản thân chưa?" - Tư Thành hỏi.

"Tôi không biết." - Yến Nam Thiên nấc lên một tiếng, "Tôi chỉ biết bản thân mình sống vì em ấy."

"Nhờ cậu mà tôi sợ không dám yêu ai!" - Tư Thành ghét bỏ.

Tư Thành không hiểu Yến Nam Thiên đang nghĩ gì. Bây giờ họ Yến là gia chủ Yến gia, muốn mưa được mưa muốn gió được gió, nếu như đã yêu Yến Hoàng, mà theo lời kể của kẻ kia Yến Hoàng cũng lưỡng tình tương duyệt, vậy còn khúc mắc gì mà không đến với nhau.

Tư Thành hắn nếu mà đã yêu ai, cho dù người đó không muốn, hắn cũng sẽ dùng mọi cách giữ người ta ở bên cạnh mình, giữ được người, còn sợ không chiếm được trái tim sao?

Nếu mà người kia thật sự không động lòng với mình, thì cứ để người ta đi, tuyệt đối không quỵ lụy đau khổ như Yến Nam Thiên đó, trở thành một kẻ ngốc.

"A Thành, tôi chỉ là một kẻ sắp chết." - Yến Nam Thiên nói, "Cuộc đời em ấy còn rất dài, không thể chịu khổ."

Tư Thành nằm lăn sang một bên, chán nản nói, "Lảm nhảm. Gửi thiệp đến đi, hôm đó tôi muốn nhìn cậu đau khổ tới chết."

-

Tư Thành kể xong câu chuyện xưa, bên ngoài trời đã tối đen.

Châu Khánh An ở bên cạnh yên tĩnh lắng nghe, chắp nối câu chuyện của Yến Hoàng và Tư Thành kể lại.

Năm Yến Hoàng mười tám tuổi, Tư Thành muốn đưa Yến Nam Thiên rời khỏi nhà họ Yến. Ban đầu Yến Nam Thiên muốn đưa Yến Hoàng cùng đi, cuối cùng khi biết Yến Nam Bình muốn đưa Yến Hoàng đến Thụy Sỹ, Yến Nam Thiên lùi lại một bước, thất hứa với Tư Thành, quyết định ở lại nhà họ Yến.

Bởi vì cả ba người họ không thể cùng đi, bầu trời sụp xuống vẫn cần một người chống đỡ giây phút cuối cùng. Yến Nam Thiên không thể bỏ Yến Hoàng, càng không thể để anh cả chịu khổ, nên cuối cùng hắn bước vào địa ngục.

Từ đó, hắn trở thành người thử thuốc cho Yến Cố Khiêm, cũng đồng nghĩa hắn đã buông tha cho mạng sống của mình, buông tha cho hạnh phúc của chính mình.

Buồn cười thay là Yến Hoàng vốn được giữ lại ở nhà họ Yến làm bình thử thuốc, cuối cùng chưa từng biết đến chuyện đó, chưa từng phải trải qua đau đớn khi thử thuốc.

Yến Nam Thiên vốn không phải chịu số phận đó, hết lần này đến lần khác vì muốn cứu Yến Hoàng, muốn cứu Yến Nam Bình mà chịu đựng đau đớn xé ruột gan khi thử thuốc, cuối cùng chôn cả cuộc đời ở đó, chỉ vì muốn để cho Yến Hoàng yên vui rời đi.

Người đời coi Yến Nam Thiên là quân tử, bản thân hắn xem thường chính mình, nhưng lại hành động như một quân tử thật sự.

Nhưng hắn không biết, quân tử không phải thánh nhân, quân tử cũng là con người, cũng có lòng riêng, cũng có tham lam của riêng mình.

Có lẽ giây phút Yến Nam Thiên hôn Yến Hoàng, hắn đã để bản thân buông thả, hắn đã thoát ra khỏi vai diễn của mình, hắn để tình cảm chi phối bản thân. Hắn vốn biết Yến Hoàng nên rời khỏi nhà họ Yến, tìm cho mình một bầu trời, nhưng hắn vẫn luôn mong Yến Hoàng chỉ ở dưới bầu trời là hắn, để hắn che chở cho cô ấy.

Nhưng sau cùng, đó chỉ là một giây phút đánh mất lý trí, khi tỉnh lại, hắn vẫn phải làm những việc mình nên làm. Khi trở lại làm chủ nhà họ Yến, hắn không còn gặp lại Yến Hoàng nữa, chỉ cần một lần gặp thôi, hắn sẽ không thể lý trí được. Chỉ cần nhìn thấy Yến Hoàng rơi nước mắt, hắn sẽ quên mất bổn phận của mình.

Châu Khánh An làm sao hiểu được những khúc chiết sâu xa trong đó, nhưng cô nhớ, lần trước gặp Yến Hoàng, trên tay cô ấy đeo một chuỗi ngọc lục, cô còn khen nó rất đẹp.

"Chuỗi ngọc lục mà anh kể, em từng thấy chị Yến Hoàng đeo." - Châu Khánh An nói.

Tư Thành nghe vậy liền nhíu mày, "Yến Nam Thiên chán sống rồi ư?"

Châu Khánh An còn chưa kịp trả lời, một giọng nói đã cắt ngang, "Không bằng cậu đi hỏi cậu ta đi?"

Châu Khánh An quay đầu nhìn lại, thấy Diệp Ngôn đã đứng sau lưng mình từ lúc nào, chăm chú nhìn cô.