Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 180



Đệ tử dưới tòa Huyền Thương quân tổng cộng có mười bốn người. Khiếp sợ uy nghiêm của sư tôn, nhóm thiếu niên cũng không dám lỗ mãng ở Thùy Hồng điện, lúc này mọi người ngay ngắn xếp thành hai hàng, đứng trong Thùy Hồng điện, cung kính chờ đợi.

Huyền Thương quân từ nội điện đi ra, tất cả mọi người cảm thấy trước mắt sáng ngời —— mái tóc dài màu xám khói của hắn dùng mão bạc buộc lên, áo trong vẫn trắng như tuyết, trên đai lưng khảm theo mảnh sao nhỏ màu lam đậm, lúc bước đi, lấp lánh giống như sóng ánh sáng.

Tinh quang xanh thắm, hoàn mỹ mà tô điểm dung mạo của hắn, tựa như trời đất tạo hóa bao nhiêu năm, mới ngưng kết ra một cây Quỳnh Chi. Chỉ là quá mức lạnh lùng, thần tiên từ trong mơ bước ra, lại có dung sắc vô song như thế, cũng chỉ có thể khiến kẻ khác khiếp sợ, không dám tâm sinh tà niệm.

Vì thế hắn chọn ngoại bào được dệt từ Hà tộc, cổ áo dựng đứng, che bớt cái cổ thon dài của hắn, chỉ lộ ra yết hầu như ẩn như hiện. Vốn trang phục cực kì tiết chế, lại cố tình buộc châu lạc tinh xảo ở hai vai.

Hắn bước tới chỗ ngồi trên điện, châu lạc khẽ rung, làm cho lòng người cũng rung động theo.

Phi Trì và Hàn Mặc cúi đầu đứng nghiêm trang, ngay cả một ánh nhìn cũng không dám có.

"Đệ tử chúc mừng sư tôn xuất quan." Văn Khúc tinh quân dẫn dắt sư đệ, sư muội, dùng đại lễ yết kiến hắn. Thiên giới truyền tin Huyền Thương quân bế quan ra bên ngoài, Huyền Thương quân cũng không cho là kỳ lạ. Hắn nhìn quét cả điện, tức khắc nhăn đầu mày —— Dạ Đàm không đến.

Vì sao không đến chứ? Giọng nói hắn trầm hoãn, không giận tự uy: "Đã thông báo cho tất cả mọi người rồi à?"

Văn Khúc tinh quân vội nói: "Hồi bẩm sư tôn, các sư đệ, sư muội đều đã đến đông đủ." Hắn nhìn trái ngó phải, suy nghĩ một hồi, lúc này mới hiểu được, vội vàng bổ sung nói: "Thanh Quỳ công chúa của Thiên Ba viện cũng được thông báo rồi ạ."

Hắn vừa dứt lời, cửa đại điện, Dạ Đàm hầm hừ đi vào tới, trên vai còn có Man Man đang đứng.

Ánh mắt Huyền Thương quân bị thu hút bởi nét chấm phá màu tím đó, đọng lại trên người nàng. Nàng hôm nay không trang điểm chải chuốt cho lắm, chỉ buộc một cái lông chim khổng tước ở bên hông, lại vẫn hoạt bát đáng yêu.

Nàng đi vào trong điện, không hề có chút giác ngộ đến trễ, đầu tiên là nhìn lướt qua Bích Khung đang đứng ở cuối hàng, sau đó nhanh chóng tìm chỗ ngồi cho chính mình.

Huyền Thương chậm rãi ngồi xuống, nhưng lại không nói gì trong một lúc.

Đám người Văn Khúc tinh quân chỉ tưởng là hắn lại tức giận, nhất thời không dám thở mạnh. Dạ Đàm ngược lại nhìn thấy hoa quả trên bàn trà, nàng tiện tay cầm lấy một quả, cắn một miếng, nhíu mày bỏ xuống. Hoa quả của Thùy Hồng điện quá nhạt, nàng không thích.

Huyền Thương quân thu hồi ánh mắt, lúc này mới phát hiện các đệ tử của mình đều còn quỳ.

—— thật là hồn bay phách lạc đến mức này sao?

Hắn che đậy sự thất thố, thản nhiên nói: "Đều đứng lên đi, ngồi xuống nói chuyện."

Đám người Văn Khúc tinh quân tạ ơn ngồi xuống, Huyền Thương quân khảo giáo bài học cho từng người bọn họ. Nói là khảo giáo đệ tử, nhưng mà tâm tư lại ngàn chuyển trăm hồi, làm gì có nửa điểm đặt ở trên người đệ tử đâu? Chỉ là học trò đệ tử đầy điện, hắn phải giữ cái giá của sư tôn, chung quy không thể đi tới tiếp lời với Dạ Đàm.

—— nàng lanh mồm khéo miệng như thế, sao có thể cho hắn một cái nhìn hòa nhã được chứ?

Nghĩ đến chuyện lanh mồm khéo miệng, không biết vì sao hắn lại nhớ tới nụ hôn cách Thiên Quang lăng kia. Lúc ấy, nàng đã muốn tháo đai lưng của hắn. Nếu không phải bởi vì thân mang dị hỏa...... Không! Nàng không phải muốn tháo đai lưng của mình, nàng là muốn cùng tên Thiếu Điển Lạt Mục xấu xí kia...... Nếu không có dị hỏa cản trở, vậy không chừng nàng có thể làm ra chuyện gì rồi!

Sắc mặt Huyền Thương quân càng lúc càng khó coi.

Dạ Đàm nhàn rỗi buồn chán, cũng nhìn lướt qua Huyền Thương quân. Chỉ một cái liếc mắt đảo qua, nàng tức khắc phẫn nộ trong lòng, nhỏ giọng kề tai thầm thì với Man Man.

"Tên đó, không phải bị thương sao? Nhìn qua khí sắc cũng tốt quá nhỉ!" Nàng tỏ vẻ bất bình.

Man Man nói: "Xuỵt, ngươi không cảm thấy hắn đẹp à?"

Dạ Đàm càng thêm bất bình: "Thứ duy nhất trên người hắn có thể nắm được trong tay, cũng chính là khuôn mặt đó!"