Tình Mơ Ơ Ơ

Chương 4: Mẹ ruột, em nuôi



Thứ bảy, buổi sáng sau tiết học cuối, Tô Hi bắt xe về Tô Gia.

Tô gia ở Nam Thành khu biệt thự Huân Hoa, không có xe buýt, Tô Hi chỉ có thể đi taxi.

Đến Tô gia đã gần mười một giờ, trời u ám và sắp mưa, người giúp việc bà Trương mở cửa thấy Tô Hi, mặt nặng nhếch môi: “Đại tiểu thư về à!"

Tô Hi khẽ gật đầu, thay giày rồi đi vào trong.

Bà Trương thái độ lãnh đạm: “Ông bà chủ ra ngoài, một lát nữa mới về, cô ngồi chờ.”

“Là chị đến hả? "Trên lầu vang lên một tiếng kinh ngạc, một thiếu nữ chạy xuống cầu thang, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười, rất nhanh đã đến trước mặt Tô Hi," Chị, sao giờ mới tới? Em đợi cả buổi sáng rồi. "

Tô Hi mỉm cười chào: "Tô Đồng."

Bà Trương giả lả quay qua Tô Đồng: "Tiểu thư, bánh ngọt đã xong rồi đó. tiểu thư muốn mousse việt quất hay sô cô la?"

“Lát nữa, bà đi làm việc của mình đi, tôi nói chuyện với chị đã." Tô Đồng cười ngọt ngào.

"Vâng!" Bà Trương cung kính đáp lại, trước khi rời đi liếc nhìn Tô Hi rồi quay người đi vào bếp.

Tô Đồng vừa mới làm tóc xong, trong tay cầm một chiếc kéo sắc bén, nghiêng người đưa cho Tô Hi xem: “Sáng sớm mẹ và em đi làm tóc, mẹ nhất quyết cứ đòi em thay kiểu tóc, chị thấy đẹp không?"

Tô Hi gật đầu, "Trông rất đẹp."

Tô Đồng sờ sờ phần tóc dưới tai, “Em soi gương, thấy có lọn tóc không được đẹp, tính tự cắt đi, mà không tiện tay. Chị giúp em cắt với.”."

Tô Hi liếc nhìn chiếc kéo được đưa tới rồi cầm lấy.

Hỏi: “Ở đâu?”

"Ở ngay gốc tai, em cầm, chị giúp em cắt." Tô Đồng nghiêng người, hơi nghiêng đầu, chỉ vào lọn tóc dưới tai.

Tô Hi lấy kéo và định cắt, nghe thấy một âm thanh kinh hãi thốt lên từ cửa.

"Tô Hi, mày đang làm gì vậy!"

Người phụ nữ chồm tới, cầm bó hoa tươi trên tay đập tới tấp lên người Tô Hi, xô mạnh cô ra sau, kéo Tô Đồng vào lòng, bà hốt hoảng xoay ngó nghiêng trên người Tô Đồng “Con sao không, có chảy máu không? Đau chỗ nào rồi?”

Những cánh hoa còn hơi nước vung vãi trên sàn, gai hoa hồng cào sước trên cổ Tô Hi, hơi nhức nhối, cô sững sờ một lúc khi nhìn vẻ mặt lo lắng của người phụ nữ.

Tô Chính Dung vội vàng đi tới, nói với Tô Hi: "Con không bị thương chứ?"

Trần Viễn đột nhiên quay đầu, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Tô Hi: "Cô làm gì vậy? Muốn giết Đồng Đồng?"

Trái tim cô nhói đau khi nhìn thấy sự ghê tởm như hận thù trong mắt người phụ nữ.

Tô Đồng liếc nhìn Tô Hi, vội nắm cổ tay Trần Viễn: "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con nhờ chị cắt tóc, chị ấy không làm con bị thương."

"Thì ra là vậy!" Tô Chính Dung cười, đổi mặt tức giận nói với Trần Viễn: "Cô luôn thiếu kiên nhẫn và mất bình tĩnh khi mọi chuyện không rõ ràng, áo của Tô Hi bị cô làm bẩn rồi."

Trần Viễn biết đã nghi oan Tô Hi, vẻ mặt bẽ bàng bào chữa: “Vừa vào cửa liền nhìn thấy Tô Hi cầm kéo kề trên cổ Đồng Đồng, tôi không biết là cắt tóc cho Đồng Đồng.”."

"Cô bớt lời đi!" Tô Chính Dung cau mặt, quay qua nói với Tô Đồng: "Đưa chị đi thay quần áo, quần áo của chị bị lem bẩn rồi."

"Chị, đi với em!"

Tô Đồng đi tới nắm tay cô, Tô Hi giơ ngón tay quét cánh hoa trên vai, kín đáo tránh né cái nắm tay của Đồng Đồng.

Lên phòng ngủ tầng hai, Tô Đồng tỏ vẻ biết lỗi: "Chị, em xin lỗi, không ngờ mẹ lại về vào lúc này, làm tổn thương chị."

"Không phải lỗi của em!" khuôn mặt thuần khiết của Tô Hi hé nụ cười nhạt.

Tô Đồng vào phòng tủ thay đồ lấy một chiếc áo phông trắng, đặt lên ghế sofa, "Cái này mới chưa mặc lần nào, chị thay áo đi, em đợi chị ở dưới lầu."

"Ừm."

Tô Đồng đóng cửa lại, Tô Hi nhìn chiếc áo trên sô pha.

Sắc mặt cô nhẹ lạnh, một người đang định cắt tóc, một người vừa mới về, thật vừa lúc!

Thay áo xong, Tô Hi dọc theo hành lang ra ngoài, một phòng giữa cửa khép hờ, giọng nói của Tô Chính Dung vang lên: "Sao cô có thể dùng hoa đánh Tô Hi? Cô thật quá đáng!"

Tô Hi chậm lại.

Trần Viễn vẫn cãi cố: "Làm sao tôi biết là nó cắt tóc? Nó cầm chiếc kéo ngang cổ Đồng Đồng. Lúc đó tôi rất sốc!"

Tô Chính Dung thở dài: "Cô không cảm thấy thái độ của cô đối với con có gì không ổn sao? Đừng quên Tô Hi mới là con gái ruột của chúng ta!"

Trần Viễn bào chữa: "Tôi biết. Tôi cũng muốn bù đắp cho nó khi nó về nhà ba năm trước. Làm sao tôi có thể bù đắp nếu nó nhất quyết đòi chuyển ra ngoài ở?"

"Lúc con nói muốn ra ngoài ở, cô có thật lòng giữ con lại không, Tôi biết cô yêu thương Đồng Đồng, nhưng Tô Hi đã bị nhận nhầm khi mới sinh và chịu nhiều đau khổ ở bên ngoài nhiều năm. Cô không thể đối xử tốt hơn với con sao??”

Trần Viễn vẻ như bất lực: “Tôi cũng muốn đối xử tốt hơn, nhưng hai mươi năm qua, tôi yêu thương Đồng Đồng như con gái ruột của mình, tình cảm làm sao có thể thay đổi được trong chốc lát? Hơn nữa, Đồng Đồng tài giỏi vậy, con giỏi piano, hội họa, violin, nhạy cảm và thông minh, môn gì cũng tài năng, nhìn Tô Hi như kẻ vô dụng, tôi muốn thương cũng không thương nổi! "

“Sao cô có thể nói như vậy về con gái mình?”

"Thì tôi có nói trước mặt nó đâu?" Trần Viễn phàn nàn, "Còn ông nữa, sao lại gọi nó tới? Làm hỏng cả buổi sinh nhật vui vẻ!!"

Tô Hi ánh mắt đờ đẫn, không thèm nghe nữa, mở túi xách ra, đặt hộp trang sức nỉ màu xám nhạt lên giá hoa ngoài cửa rồi đi xuống lầu.

Dưới lầu, Tô Đồng ôm một con mèo nhồi bông, thấy Tô Hi đi xuống, lập tức mỉm cười hỏi: "Chị, áo chị mặc vừa không?"

"Vừa, cảm ơn!" Tô Hi lễ phép nói.

"Mình là chị em, sao lại khách khí như vậy?" Tô Đồng ngây thơ cười.

Tô Hi cười nhạt nói: "Tôi vừa mới nhận được điện thoại, có chút việc, tôi phải đi, nhờ em nói giúp với ba."

"Việc gấp vậy, bánh kem còn chưa kịp ăn mà!" Tô Đồng lộ vẻ tiếc nuối.

“Giúp tôi nói với mẹ, đã làm phiền buổi sinh nhật này.” Tô Hi nói rồi đi về phía cửa.

Không biết từ lúc nào trời bắt đầu mưa nhẹ, mặt đất ướt đẫm.

Tô Đồng quay người lớn tiếng: "Bà Trương, chú Trần đâu? Kêu chú Trần chở chị tôi về!."

Bà Trương chạy tới, liếc nhìn trời mưa bên ngoài, đảo mắt thở dài: "Aizzaa, thật không đúng lúc. Lão Trần lái xe đi lấy bánh cho phu nhân vẫn chưa về."

"Tôi tự đi, phiền bà lấy cho tôi một chiếc ô." Tô Hi nói.

"Ồ, được thôi!" Bà Trương nhanh chóng mang một chiếc ô tới, đưa Tô Hi, không quên dặn dò: "Chiếc ô này giá mấy ngàn tệ, dùng cẩn thận nhé."

Ánh mắt Tô Hi hiện lên vẻ mỉa mai, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, mở ô bước dưới cơn mưa phùn.

Tô Hi vừa ra khỏi cửa, Tô Đồng thấy ô Trần cầm ô từ sân sau đi tới.

Bà Trương vẻ xấu hổ ái ngại: "Trí nhớ của tôi tệ thật. Lão Trần về được nửa tiếng rồi. Trời mưa thế này để tiểu thư ra ngoài thực sự là có lỗi."

Tô Đồng ôm mèo bông cười nhẹ vô hại: "Chắc tại dạo này bà Trương quá vất vả, có thời gian sẽ nói với mẹ ta tăng lương cho bà."

Bà Trương đột nhiên cười rạng rỡ: "Cảm ơn cô chủ, từ giờ tôi sẽ nghe lời cô."

Tô Đồng xoay người lên lầu, nhìn thấy hộp trang sức trên bệ hoa, cầm lấy, chưa kịp mở Tô Chính Dung và Trần Viễn vừa lúc đi ra.

Biết Tô Hi đã dời khỏi, Trần Viễn thở phào nhẹ nhõm.

Tô Chính Dung không muốn cãi nhau trong ngày sinh nhật của vợ nên đổi chủ đề, nhìn hộp trang sức trong tay Tô Đồng, cười nói: “Quà tặng mẹ?”

Trần Viễn mỉm cười giơ tay nhận lấy, sửng sốt một chút, lộ vẻ kinh ngạc: "Hiệu GK? sản phẩm vừa ra mắt vẫn đang trong thời gian khuyến mại, nghe nói mỗi mẫu chỉ có một bộ, không dễ mua, Đồng Đồng con mua tặng sinh nhật mẹ?"

Mắt Tô Đồng lướt tia kinh ngạc, mỉm cười không phủ nhận: "Chỉ cần mẹ thích là được!"

"Đồng Đồng của mẹ thật giỏi!"

Trần Viễn cảm động ôm Tô Đồng, cảm giác áy náy vì đánh Tô Hi biến mất trong phút chốc.

     

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!