Tình Mỏng Duyên Cạn

Chương 10



Hôm ấy, Nam Cung Tĩnh Như vẫn như thường lệ đi chợ từ sớm.

Cuộc sống của nàng lại trở về với sự bình yên vốn có. Nàng thong dong dạo bước qua những sạp hàng nho nhỏ, ngắm nghía để tìm những nguyên liệu cần thiết cho mấy ngày sắp tới. Phiên chợ ngày xuân vốn rất náo nhiệt, người qua kẻ lại tấp nập xen lẫn tiếng ồn ào huyên náo.

Thi thoảng còn có tiếng chào mời đon đả của những bậc hương thân phụ lão gánh trên vai những gánh hàng rong, khung cảnh tuy rất đỗi bình dị song lại làm cõi lòng Nam Cung Tĩnh Như trào dâng những cảm xúc thật vi diệu.

Sao vẫn là viễn cảnh quen thuộc ấy mà tâm trí nàng lại thấy vui hơn hẳn? Vì nàng đã được thả tự do chăng?

Cuốn kinh luân mà nàng vẫn thường đọc có chỗ ghi thế này: 'vạn pháp duy tâm tạo'!

Ngụ ý rằng vì tâm xoay chuyển cho nên mới thấy vạn vật đều xoay chuyển! Khi người ta đã vui vẻ thì nhìn vào thứ gì cũng thấy đẹp đẽ cả thôi!

Bận rộn nửa buổi, rốt cuộc Nam Cung Tĩnh Như cũng lựa được cho mình những thứ cần thiết.

Nàng khệ nệ xách chiếc giỏ nứa đã cũ, bên trong chất đầy nào rau nào quả và đặc biệt là trứng gà. Nhìn qua tuy khá đạm bạc nhưng chúng lại là thứ nuôi sống hai tỷ đệ nàng cho qua ngày đoạn tháng.

Nàng đang mông lung đi về phía trước thì bất chợt nghe tiếng vó ngựa rất gần. Có một con tuấn mã vì bị mất khống chế mà đang phi như bay đến trước mặt nàng, chủ nhân của nó không thể kiểm soát được nữa nên luôn miệng hô hoán mọi người dạt ra.

Nam Cung Tĩnh Như theo phản xạ muốn tránh qua một bên nhưng mặc nhiên vẫn bị con ngựa nhanh như lũ quét ấy va phải. Thân thể mảnh dẻ của nàng đâu thể nào chịu nổi lực tác động mạnh đến thế, nhất là khi trong tay nàng còn đang cầm một chiếc giỏ chất đầy lương thực.

Ngay khi Nam Cung Tĩnh Như bị hất văng ra xa thì có một bá tánh gần đó đã nhanh nhẹn giang tay đỡ lấy nàng và.. cả giỏ lương thực. Nàng phải công nhận, người hán tử này thực sự khéo léo.

Khi thấy nàng đứng vững vàng thì vị ấy mới buông tay.

Nam Cung Tĩnh Như nén cơn đau trước sự va quệt vừa rồi, nàng cúi đầu cảm tạ ân nhân:

- Thật may là có công tử cứu giúp!

Bằng không chắc nàng sẽ còn phải chịu nhiều khổ sở hơn!

- Cô nương có bị thương ở đâu không?

- Ta có hơi đau một chút nhưng chắc là, lát nữa sẽ khá hơn!

Y nghe xong gật gật đầu. Đó là một nam tử vẫn còn khá trẻ, ngũ quan cứ như được bao phủ bởi một lớp băng sương.

Y đội trên đầu một chiếc nón mây, trái ngược với gương mặt cứng cỏi là suối tóc mềm mại được thả dài xuống thắt lưng. Sự dịu dàng và mạnh mẽ cùng lúc hòa quyện với nhau tạo cho người ta một cảm giác thật hiếm lạ.

Vừa lúc đó, bên đường có một tiểu cô nương lanh lợi hoạt bát chạy nhanh đến, nói với y rằng:

- Vị công tử tuấn tú này, hãy mua một bó hoa thật đẹp tặng cho ý trung nhân của mình đi!

Tiểu cô nương ấy đâu có biết là mình chỉ đang hiểu lầm, nàng vô tư chỉ chỉ tay vào cái lãng nhỏ chứa đầy hoa thơm cỏ lạ của mình. Một cơn gió thoáng qua đưa theo hương hoa, nhẹ nhàng thấm vào khí quản khiến Nam Cung Tĩnh Như thấy rất dễ chịu.

Nam tử ban đầu cũng ái ngại, bất quá dưới sự chào mời nhiệt thành của tiểu cô nương kia, y đành chọn cho nàng một khóm hoa mẫu đơn trắng. Sau đó, y quay lại nói với Nam Cung Tĩnh Như lời này:

- Nếu tiểu cô nương ấy đã mời, thì nàng đừng từ chối nhé!

Vẫn với vẻ mặt băng sương, y đặt bó hoa trắng muốt vào chiếc giỏ của nàng rồi quay đầu bước đi, chìm hẳn vào dòng người tấp nập.

Trước khi nam tử rời đi, nàng thoáng trông thấy miếng bạch ngọc được dắt hờ hững bên hông người ấy, khắc đúng một chữ 'uyên'.

Liệu đó có phải là chữ uyên trong uyên ương không nhỉ? Nàng thầm nghĩ.

Khi nàng về đến nhà, Nam Cung Dược Sinh đang ngồi ở trong sân ngắm nhìn cây hạnh đang độ ra hoa. Thấy nàng về, hắn khẽ cười:

- Tỷ về rồi à?

Hắn lê hình hài gầy yếu ra phụ nàng đem cái giỏ nứa đặt vào gian phòng. Nam Cung Tĩnh Như chẳng hề cản lại, nàng cũng muốn cho hắn cơ hội vận động nhẹ nhàng, chứ cứ ngồi nhiều một chỗ thì gân cốt sẽ ngày càng suy yếu.

- Sao đệ lại ra ngoài này ngồi thế?

Nam Cung Dược Sinh đang bận rộn sắp lương thực ra bàn, thấy nàng hỏi thế thì nhẹ giọng đáp:

- Đệ muốn bắc ghế ra ngoài ngồi cho thoáng khí ấy mà, cảm thấy trong này có hơi ngột ngạt!

Nhìn thấy một khóm mẫu đơn trắng xinh thì hắn có lấy làm lạ song vẫn thản nhiên đem cắm vào bình. Không biết sao, dù là một nam nhân nhưng hắn lại rất thích ngắm cỏ cây hoa lá, mỗi lần ngắm nhìn là một lần tâm hồn cảm nhận được sự thanh thản đến kỳ diệu, quên hết tất cả mọi âu lo, về khoản yêu hoa thì hắn chẳng kém gì Thanh Y.

Sau khi cắm xong, hắn đặt bình hoa nhỏ bé lên bệ cửa để trưng bày.

- Tỷ tỷ à, tranh thủ sơ chế thức ăn đi, đệ đói lắm rồi!

Cái bụng nhỏ của hắn đã biểu tình từ lúc nào.

- Được rồi! Đệ đợi ta một lát nhé!

Nam Cung Tĩnh Như lấy chiếc trâm quấn cao tóc lên rồi bắt tay vào làm việc. Đây chính là chiếc trâm vàng mà tên đạo tặc hôm bữa đã tặng cho nàng, nàng định bụng rằng khi nào khó khăn thì sẽ bán nó đi để trang trải mọi thứ.

Nam Cung Tĩnh Như có một sức khỏe phi thường, nàng chẳng mấy khi biết mệt mỏi là gì! Lắm khi nàng còn đi làm thuê cho các phú hộ để sống qua ngày. Từ khi gặp được Thanh Y thì nàng mới có những tháng ngày thảnh thơi hơn, một cô nương với tính tình tự do phóng khoáng, luôn đem cả tâm can mà lo lắng cho nàng.

Lần nào đến thăm, Thanh Y cũng dốc hết hầu bao tặng nàng những món nữ trang quý giá. Đơn cử như chiếc vòng ngọc bích mà nàng đang đeo nơi cổ tay trắng noãn.

Trong lúc chờ cơm, Nam Cung Dược Sinh mới nhàn rỗi lật giở từng cuốn thoại bản mà chủ tớ Thanh Y mang đến cho hắn ra, nghiêm túc ngồi đọc. Càng đọc thì chân mày hắn càng nhíu lại, gương mặt thi thoảng lại trở nên phiếm hồng. Chẳng biết Thanh Y nghĩ gì mà lại luôn cho hắn xem những cuốn thoại bản kiểu này, bên trong thường miêu tả những câu chuyện hết sức diễm tình khiến người đứng đắn như hắn cũng phải ngượng đỏ mặt. Sau mấy lần đọc mà Nam Cung Dược Sinh vẫn chưa ngấm được, hắn đã nghĩ bản thân sẽ thích hợp với những cuốn thi tập hơn.

Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, nhiều lúc tay hắn cứ bất tri bất giác cầm cuốn thoại bản lên, mỗi một lần đọc là một lần tưởng tượng ra gương mặt thuần khiết, trong trẻo như sương sớm của ai kia.