Tỉnh Mộng Gặp Được Chàng

Chương 1: Biến cố



18:00

Tíc tắc.....tíc tắc.....tíc tắc...

Trong căn phòng tăm tối ấy, xung quanh được bao bọc bởi bốn bức tường. Tiếng kim đồng hồ chạy cứ đều đều vang lên, bỗng chốc tạo ra một cảm giác mờ ảo, vô định khiến con người ta khó có thể xác định được trạng thái của bản thân lúc bấy giờ. Bên trên chiếc giường ấm áp, một cô gái trùm chăn kín mít qua đầu đang phả ra những hơi thở nhẹ nhàng càng làm không gian xung quanh trở nên u buồn hơn bao giờ hết.

Rengggg....rengggg. Âm thanh của chiếc chuông báo thức vang lên, phá tan sự tĩnh lặng vốn có của căn phòng. Cô gái ngồi dậy với tay tắt nhấn tắt chuông báo thức. Sau khoảnh khắc ấy, căn phòng trở lại với sự im lặng đến đáng sợ. Xung quanh tối tăm, thân ảnh một cô gái đang vô thức nhìn vào cánh cửa kính ngay giường. Bên kia lớp kính ấy là hình ảnh xe cộ tấp nập, bận rộn sau giờ tan tầm. Ai ai cũng vội vã về nhà xum họp với gia đình. Nghĩ đến đây bỗng nước mắt An Lạc rơi đẫm trên hai gò má. Trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả, cô đơn, buồn bã, mất mát. Có lẽ đến bản thân cô cũng không thể giải thích tại sao mình lại rơi nước mắt. Có chăng lại là ký ức đau buồn ấy.

Cô tên An Lạc một cô gái sinh ra trong gia cảnh nghèo khó, cha mẹ cô làm nghề thu mua phế liệu, từ nhỏ hiểu được sự khó khăn của gia đình, cô ra sức học tập, sau tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại giỏi cô được học bổng du học thạc sĩ ba năm bên trời Tây, tưởng rằng bản thân có thể thay đổi số phận, báo hiếu cha mẹ. Thế nhưng biến cố ập đến, khi sự nghiệp gần được ổn định. Một cuộc điện thoại gọi đến, sau tiếng “alo”.

Đầu dây bên kia vọng lại, cô như chết lặng khi hay tin dữ. Cha mẹ cô qua đời sau cuộc va chạm giao thông khi đang trên đường lên thăm cô. Câu nói vừa dứt, điện thoại cũng theo đó mà văng ra xa, đầu dây bên kia vẫn đang cất tiếng gọi nhưng vô vọng.

Cả thế giới như sụp đổ ngay trước mặt.Khuôn mặt bàng hoàng, tâm trí bỗng rối loạn, cô ngồi sụp ra sàn rất lâu sau mới định thần lại và khó khăn khi cất tiếng gọi cha mẹ. Giờ đây, đôi mắt cô đỏ ngầu.

An Lạc khó khăn với tìm điện thoại bật máy gọi điện lại xác nhận địa chỉ, nơi bố mẹ cô gặp nạn. Sau khi có được địa chỉ, cô tức tốc chạy đến. Hình ảnh hai người nằm bất động trên đường lại khiến cô càng đau đớn hơn. Nghĩ đến hình ảnh hai người yêu thương cô nhất, giờ đây chỉ còn là hai cái xác lạnh lẽo đang được đắp chiếu nằm đấy, cô càng tuyệt vòng mà gào thét. Mọi người vây kín xung quanh lúc bấy giờ, ai ai cũng đều xót xa thay cho cô gái trẻ đang quỳ gối, tay nâng niu thì thể người mẹ khóc nấc lên tầng cơn.

Có lẽ giây phút tuyệt vọng nhất chính là khi thế giới không còn ai yêu thương bạn.

Khoảng một lúc lâu sau đó, vì khóc đến kiệt sức cô đã ngất đi lúc nào không hay. Đến khi tỉnh lại đã là buổi chiều tối. An Lạc nhìn xung quanh. Bên cạnh là cô ý tá, cùng với gì của cô đang trao đổi về tình trạng sức khỏe của cô.

Cô cất tiếng hỏi:

“ Đây là bệnh viện sao?”

người gì của cô đáp trả với thái độ hời hợt:

“ Không thì mày nghĩ là ở đâu”

Bao năm rồi, vẫn là cái thái độ ấy.

“ Vậy bố mẹ cháu sao rồi ạ”

“ Bố mẹ mày được đưa về nhà nội mày để an táng rồi, mau thu xếp về rồi lo đám tang cho bố mẹ mày đi. Nhà tao không dư tiền lo nhiều thế đâu”