Tình Một Đêm, Có Được Đại Thúc Sắc Lang

Chương 13



Hạ gia nổi tiếng là gia tộc nhiều đời có truyền thống hiếu học, đã qua rất nhiều đời học cao, làm quan, làm chính trị, đều là trụ cột của đất nước. Nhưng đến đời của Bộ trưởng Hạ - cũng chính là ông nội của Hạ Tuyết thì bắt đầu lụn bại.

Con trai ông không thể tiếp tục nối nghiệp của ông và đến hiện tại cháu gái của ông lại phải đi cửa sau để vào ngôi trường đại học danh tiếng. Mong ước duy nhất bây giờ của Hạ gia cũng chỉ là Hạ Tuyết có thể thuận lợi tốt nghiệp, là có thể nối tiếp truyền thống nhiều đời của gia đình. Đó là đời đời có học, con cháu Hạ gia nhất định phải học đại học.

Doãn Nghi lại nhìn người trước mắt mình đây, chỉ biết thở dài. E rằng Bộ trưởng Hạ đành thất vọng về đứa cháu này rồi.

Hạ Tuyết chính là kiểu thiên kim tiểu thư chỉ biết ăn chơi lêu lổng suốt ngày. Sáng thì shopping mua đồ đốt tiền của gia đình cùng bạn bè ăn uống, du lịch hưởng thú vui, tối đến thì lên Bar quẩy nhiệt tình.

Quả thật Bộ Trưởng Hạ mà nhìn thấy đứa cháu gái cưng của ông ở trên vũ trường quán bar nhảy như những vũ công thấp hèn thì liệu có nhồi máu cơ tim mà quy tiên luôn không.

Vốn dĩ Hạ gia trông chờ vào Hạ Tuyết là bởi Hạ Tuyết là cháu gái đích tôn của Bộ Trưởng Hạ. Mẹ của Hạ Tuyết vì sinh cô khó sinh mà qua đời, bố cô đi thêm bước nữa, sinh thêm được hai người con một trai một gái.

Tuy nói vẫn còn những người cháu khác, nhưng không hiểu sao, Bộ Trưởng Hạ lại gửi gắm hết hi vọng vào đúa cháu gái này. Có lẽ vì là cháu đích tôn nên ông luôn yêu chiều hết mực.

Nhưng cô nàng này lại là người thiếu muối, lúc nào cũng khiến giáo sư Giang phải đau đầu vì thành tích quá kém. Sắp tới làm đồ án tốt nghiệp, nhưng cô ta vẫn chưa nộp lên giáo sư Giang mặc dù đã quá hạn. Hạ Tuyết luôn hống hách vì mình có gia tộc chống lưng, nên không thèm để vào mắt những lời giáo sư giáo huấn.

Hạ Tuyết đỏ bừng mặt. Dạo gần đây chỉ vì chuyện tốt nghiệp mà ông nội và cha đã tịch thu thẻ của cô, thậm chí còn đóng băng tài khoản ứng dụng. Chỉ muốn để cô “Chú tâm học hành”, mà họ nỡ cắt hết tiền trong tài khoản của cô, thậm chí cô còn bị ông nội mắng.

Hơn nữa, bà mẹ kế còn vì vụ này mà châm chọc cô không dứt. Cái gì mà “Những thứ không đi bằng hình thức chính thống cũng chỉ là đồ bỏ mà thôi, ngóc đầu lên làm sao được.”. Thật tức chết tiểu thư ta. Chỉ là người đến sau mà dám lên mặt với cô như thế. Cả hai đứa con của bà ta cũng liên tục châm chọc cô không dứt. Thậm chí trong một buổi sum họp gia tộc, trước mặt nhiều người liền nói cô bị giáo sư Giang buộc thôi học làm ông nội và cha đều mất mặt.

Nghe Doãn Nghi nhắc đến việc tốt nghiệp lại càng khiến cho Hạ Tuyết tức giận, hậm hực giậm chân tại chỗ. Doãn Nghi không thèm để ý đến cô ả, nghĩ cũng tội nghiệp Hạ Tuyết. Mẹ cô mất sớm, cha đi bước nữa nhưng người mẹ kế này lại không mấy đối xử tốt với cô.

Trước mặt mọi người vẫn tỏ ra vẻ đoan trang, yêu thương con chồng nhưng từ những hành động của bà ta ai mà không nhìn ra bà ta cay nghiệt con chồng thế nào chứ. Rốt cuộc thì cũng chẳng có ngoại lệ nào cho cái quan hệ mẹ kế con chồng cả.

Nhưng Hạ Tuyết này liên tục công kích cô, Doãn Nghi tuy không có tâm ác hại người nhưng bản lĩnh tự vệ bản thân thì có thừa. Đã đụng đến cô, tất nhiên cô không phải mèo nhỏ chỉ biết để người ta dày xéo cũng có thể giơ vuốt cào một cái thật đau.

Bỏ Hạ Tuyết đó qua một bên, càng dính đến cô ả thì càng đau đầu mà thôi tốt nhất là tránh xa. Doãn Nghi hướng văn phòng của giáo sư Giang bước tới, hôm nay cô lại giúp giáo sư xử lí đánh giá bài tập của các sinh viên năm nhất.

Cô thầm thở dài, giáo sư thật biết tận dụng công sức của cô, từ năm hai đã giao cho cô nhiệm vụ thay ông làm một số nhiệm vụ như trợ giảng, đánh giá, thậm chí còn thay ông đi dự hội thảo về học tập. Doãn Nghi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nghe theo, ai bảo ông là viện trưởng lại còn thường xuyên nâng đỡ cô như thế, chút chuyện nhỏ này không là gì.

Chưa kể thay mặt ông làm những việc đó cũng giúp cô có nhiều kinh nghệm và các mối quan hệ hơn. Hơn hết vẫn là lòng cảm kích ân huệ mà giáo sư Giang đã cho cô.

Lấy điện thoại từ trong túi ra, Doãn Nghi suy tư một lúc. Từ sau khi cô trả lời tin nhắn anh cũng không thấy anh hồi đáp cô. Nhưng như thế cũng tốt, bây giờ lại cô đối mặt với anh thì quả thực cô không muốn chút nào. Có lẽ từ hôm nay cô và anh cũng không còn chút liền hệ gì nữa.

Dày gia bóng loáng sang trọng, bộ âu phục thẳng tắp không một nếp nhăn nào càng tôn lên khí tức bức người của anh. Nhìn thành phố phồn hoa hiện đại sáng trưng thông qua cửa sổ lớn sát đất thuộc căn phòng lớn nhất ở trên tầng cao nhất của tập đoàn Khương thị, ánh mắt anh thâm trầm đang suy tính gì đó trong đầu.

Đôi tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh của Doãn Nghi trong tay. Trên bàn một tập hồ sơ mang tên Cao Minh Thành cùng hình ảnh của hắn, dưới đất lại lác đác một số tấm ảnh đã bị xé rách. Nhìn kĩ thì đó là ảnh chụp chung của Doãn Nghi cùng Cao Minh Thành.

“Giám đốc.” Người đi vào là trợ lí Trương, trợ lí đắc lực của Khương Duật Lãng.

“Chuẩn bị xe.”

“Vâng.” Đáp lời một tiếng, trợ lí Trương liền lui ra ngoài, ở trong này thêm một chút thì hô hấp của anh liền ngừng mất. Mặc dù nói anh là trợ lí lâu năm của Khương Duật Lãng, hiểu anh đến từng hành động nhưng khí tức đó của Khương Duật Lãng không phải ai cũng chịu được.

Trong phòng, Khương Duật Lãng ngã người ra lưng ghế ánh mắt có chút ảo não. Từng ấy năm yêu đương với người khác nhưng cô vẫn luôn giữ mình. Nhớ lại vệt đỏ chói mắt trên ga trải giường đêm đó, ánh mắt anh lại thâm tình nhìn bức ảnh của Doãn Nghi.

Trong ảnh, Doãn nghi đang ôm một chú mèo con cười ngây ngô, nụ cười này của cô là điều anh muốn sơ hữu, không những thế còn là tất cả của cô. Mọi thứ thuộc về cô, tình cảm của cô anh đều muốn. Bởi cô là người xứng đáng nhất, trong lòng anh chỉ cần có cô còn những người phụ nữ khác, dù là trần chuồng đứng trước mặt anh cũng đều là bộ xương khô mà thôi.

Đêm đó, chỉ một chút khiêu khích của cô mà anh đã không thể kiểm chế nổi. Nhớ lại dáng vẻ đêm đó của cô, trong người anh lại dạo rực. Cũng chỉ có cô mới khiến anh như thế. Khương Duât lãng xoay ghế, nhìn quyển sách mang tựa đề “ Nắng cuối đường chân trời” khóe môi lại khẽ mỉm cười.

Tên tác giả là Thượng Bạc. Đưa tay khẽ vuốt cái tên đó, cuối cùng đem nó để vào kệ sách trong phòng nghỉ. Nhìn những vật chướng mắt ở trên bàn liền tiện tay ném vào thùng rác.