Tình Nào Sâu Như Tình Đầu

Chương 27: Biến thái



Từ cái em gái cậu!

Hứa Ý Nùng chỉ thiếu lườm anh một cái ngay tại đó.

Nhưng chắc vì hai người họ một cao một thấp đứng ở hành lang trông quá bắt mắt nên ánh nhìn của mọi người tập trung hết vào họ, còn châu đầu bàn tán với nhau, vô cùng sôi nổi.

Hứa Ý Nùng rất ghét cảm giác bị người ta để ý như này, cô nhẫn nhịn nhường bước sang bên, trông như muốn vạch rõ giới hạn với anh, cũng không mở mắt nhìn anh: "Nói trước bước không qua, để xem điểm thi thế nào!”

Thôi, cũng lười tính toán với anh, dù sao cô cũng sẽ rửa sạch bằng điểm thi.

Nghe vậy, Vương Kiêu Kỳ khẽ ngước mắt, thế mà lại không cãi cô, còn dựa luôn lưng lên tường hành lang nghỉ ngơi.

Vì mới vận động, ngực anh phập phồng, trông khí chất chỉ như chơi bóng nửa đường chạy qua thi một bài thôi.

Xung quanh vẫn ồn ào không dứt, anh làm như không thấy, ánh mặt trời ai ai cũng né vội, anh lại nhắm mắt hưởng thụ như đang được rửa tội từ trên xuống dưới.

Ánh nắng chiếu lên người anh, bộ đồng phục chơi bóng rất bắt mắt, hoàn toàn đối lập với làn da của anh, khiến dáng người vốn đã tỏa sáng lại càng thêm nổi bật.

Mà từng giọt mồ hôi trên trán lăn xuống theo những sợi tóc rũ xuống, có giọt rơi xuống chân, có giọt lại dán lên tai anh, như con kiến vô tư bò dọc hầu kết, chui vào đường cong bên trong áo đồng phục...

Bỗng dưng, anh cong môi, giọng điệu không lạnh không nóng, đôi mắt vẫn nhắm chặt: “Nhìn đủ chưa?”

Hứa Ý Nùng rời mắt trong tích tắc, muốn phản bác nhưng lại cắn môi không nói gì, vì đồ ngốc cũng biết giờ mà đáp lời chứng tỏ cô đang nhìn anh.

Cô thầm mắng anh đồ tự luyến rồi dứt khoát quay người đi xa.

Cô đứng ngây ra đó, không khỏi bực thầm, thỉnh thoảng lại giơ tay lên xem đồng hồ, gì vậy trời? Học sinh đến đủ rồi sao giám thị còn chưa tới?

Bỗng nhiên, cô bị một người khẽ vỗ lên vai, quay đầu lại nhìn thì hóa ra là Tào Oanh Oanh, cũng không biết cô ta đã đến bên cạnh cô từ bao giờ.

Cô ta ghé sát lại gần, thấp giọng nói với cô: ‘‘Cậu chỉ ngồi trước sau với Vương Kiêu Kỳ có không đến ba tháng.” Rồi lại liếc sang hướng nào đó: “Thân lắm à?"

Hứa Ý Nùng:...

Chẳng nhẽ tôi thân với cậu lắm à?

Hồi học cấp hai cô cũng chỉ là bạn bè bình thường với Tào Oanh Oanh, nước sông không phạm nước giếng, ít khi liên quan gì đến nhau.

Nên bây giờ tự dưng cô ta chạy tới làm như rất thân với cô, Hứa Ý Nùng có ngốc đến mấy cũng biết cô ta có ý gì.

Trong đầu cô bỗng xuất hiện khung cảnh bóng dáng ngượng ngùng và tư thế thẹn thùng ở quán trà sữa tối đó, với khi gặp Vương Kiêu Kỳ ở hiệu sách, trên xe đạp anh có treo một cốc trà sữa.

Cô lập tức phủi sạch quan hệ: “Không thân.”

“Vậy vừa nãy hai người nói gì thế?" Không ngờ Tào Oanh Oanh còn chưa dừng lại mà vẫn truy hỏi, trông biểu cảm rất ngây thơ hồn nhiên.

Người cô ta rất thơm, chắc là là mùi hương tuổi dậy thì các bạn nam rất thích, nhưng Hứa Ý Nùng ngửi chỉ thấy quá nồng, cô không khỏi nhích chân cách xa cô ta ra một chút.

May mà giáo viên đã nhanh chóng ôm tập đề tới, Hứa Ý Nùng nhân cơ hội theo sát vào phòng thi luôn, vấn đề này không giải quyết được gì.

Cô ngồi bàn đầu trong phòng thi, có thể thấy rõ từng bạn học lục tục vào phòng, Tào Oanh Oanh với Vương Kiêu Kỳ gần như đến cửa phòng thi cùng một lúc, Vương Kiêu Kỳ dừng bước nhường cô ta, cô ta khẽ cười gật đầu rồi vượt lên.

Lúc đi qua bàn Hứa Ý Nùng, có thể thấy khuôn mặt cô ta phiếm hồng, giơ tay nhấc chân đều có khí chất thục nữ.

Hơn nữa, mỗi nơi cô ta đi đến đều để lại mùi hương, lập tức tràn ngập khắp căn phòng, khiến ai cũng thoải mái, trừ Hứa Ý Nùng.

"Hắt xì...” Cô hắt xì một cái, sau đó như bị mở van không đóng lại được.

"Hắt xì...!hắt xì...!hắt xì...” Gần như mấy cái hắt xì liền nhau, cứu, bệnh viêm mũi của cô lại hành rồi.

Tiếng hắt xì cô không ngăn được đã thu hút sự chú ý của các bạn học, xui xẻo thê nào Vương Kiêu Kỳ lại ngồi ngay cạnh cô, bấy giờ đang nghiêng đầu sang hóng hớt.

Giáo viên hỏi cô có sao không, cô lắc lắc đầu bảo không sao, sẽ khỏi nhanh thôi, sau đó lại mạnh mẽ bóp mũi che miệng không cho mình hắt xì nữa.

Cứ nhịn như vậy một lát, đến khi giáo viên bắt đầu phát đề, cô không còn cảm giác buồn hắt xì nữa.

Cô thở phào một hơi, cảm ơn trời đất.

Thi tuyển lớp chạy nước rút luôn coi trọng môn tự nhiên, nên môn thi đầu tiên chính là môn Toán.

Có thể nói, trong phòng thi này tụ tập đủ học sinh mũi nhọn của toàn thành phố, mọi người vừa nhận đề đã rơi vào trạng thái chiến đấu, tiếng làm bài xoẹt xoẹt xoẹt vang lên.

Đương nhiên, cũng không ít người chỉ đang phô trương, lúc người khác đang yên tĩnh làm bài trang một thì đã lật sang trang, tiếng còn rõ to, ra vẻ cậu ta làm nhanh nhất, đã làm đến trang sau để tạo không khí căng thẳng cho những học sinh khác, đồng thời cảm giác áp lực vô hình cũng bủa vây.

Từ lúc ấy, Hứa Ý Nùng đã hiểu rõ cuộc cạnh tranh tàn khốc và bản năng của tình người ở đây, cơ hội bày ra trước mắt ai cũng muốn tranh thủ, có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào.

Bạn phải nắm chắc mới có thể đứng lên vạch xuất phát của cuộc đời sớm hơn người khác.

Sơ khảo có bốn môn Toán, Lý, Hóa và tiếng Anh, Hứa Ý Nùng cảm thấy mình phát huy cũng ổn định, nhưng ngày ra điểm cô thấy ba chữ Vương Kiêu Kỳ đè trên đầu mình mới thật sự ý thức được, thứ ai cũng tưởng là đồng thau mới thật sự là vương giả.

Thành tích rất rõ ràng, dù không muốn cô vẫn phải thừa nhận là mình lại thua rồi.

Học sinh ba tốt từ nhỏ đến lớn như cô cảm thấy thất bại sâu sắc.

Mà từ ấy, mục tiêu cuộc đời cô ngoài vượt qua anh họ Kỷ Dục Hằng, lại có thêm ba chữ Vương Kiêu Kỳ.

Vì thế, Hứa Ý Nùng lại buồn bực không vui.

Sau hôm công bố thành tích, 120 học sinh được chọn và phụ huynh được mời đến hội trường, mùa tập huấn hè mới lại bắt đầu sau khi hiệu trưởng tuyên bố dõng dạc.

Thành tích rất rõ ràng, dù không muốn cô vẫn phải thừa nhận là mình lại thua rồi.

Học sinh ba tốt từ nhỏ đến lớn như cô cảm thấy thất bại sâu sắc.

Mà từ ấy, mục tiêu cuộc đời cô ngoài vượt qua anh họ Kỷ Dục Hằng, lại có thêm ba chữ Vương Kiêu Kỳ.

Vì thế, Hứa Ý Nùng lại buồn bực không vui.

Sau hôm công bố thành tích, 120 học sinh được chọn và phụ huynh được mời đến hội trường, mùa tập huấn hè mới lại bắt đầu sau khi hiệu trưởng tuyên bố dõng dạc.

Lão Hứa thì một tay xách túi to đồ ăn vặt, một tay xách túi to hoa quả, đứng bên còn lại của cô, cũng lải nhải: "Này bố bảo, đồ ăn chỗ tập huấn này như thế nào?”

Sau đó lại là cô giáo Ngô: “Con xem, đã bảo núi cao còn có núi cao hơn, con còn không chịu nghe, ở nhà cứ ngoan cô với mẹ, vòng loại đầu tiên lại bị người ta đè đầu đúng không?”

Nói xong lại đổi sang Lão Hứa.

Lão Hứa thì một tay xách túi to đồ ăn vặt, một tay xách túi to hoa quả, đứng bên còn lại của cô, cũng lải nhải: "Này bố bảo, đồ ăn chỗ tập huấn này như thế nào?”

Sau đó lại là cô giáo Ngô: “Con xem, đã bảo núi cao còn có núi cao hơn, con còn không chịu nghe, ở nhà cứ ngoan cô với mẹ, vòng loại đầu tiên lại bị người ta đè đầu đúng không?”

Nói xong lại đổi sang Lão Hứa.

“Bố nhìn nãy giờ thây hình như trong trường chỉ có cái siêu thị nhỏ à? Nhỏ thế này thì mua được gì? Không được đâu Nùng Nùng, con ăn hết đô ăn vặt thì gọi cho bố, bố mua mang vào cho con, không thể để con gái rượu của bố đói gầy người đi được.”

Sau đấy lại là cô giáo Ngô.

“Mẹ nói cho con biết, thi cấp ba với thi vòng đầu đều đứng nhất, đấy không phải hạng nhất bình thường đâu.

Với cả thi cấp ba chỉ kém anh con hồi đó năm điểm, chỉ sai có một câu Toán số trắc luận.

Đứa nhỏ hạng nhât kia không phải dạng vừa đâu.”

Bố mẹ hết câu này đến câu khác, còn không nói cùng chủ đề, Hứa Ý Nùng không nghe nổi nữa, vừa đến ký túc xá đã bước vội vào trong, cô giáo Ngô hét lên sau lưng cô: "Này, mẹ còn chưa nói xong, con chạy nhanh thế làm gì?”

Hứa Ý Nùng không hề quay đầu: "Tranh giường!”

Đương nhiên không phải tranh giường vì giường đã được chia từ lâu, chỉ là Hứa Ý Nùng không ngờ mình lại cùng phòng ký túc với Tào Oanh Oanh, còn là giường trên giường dưới, Tào Oanh Oanh giường trên, Hứa Ý Nùng giường dưới.

Chuyện này vốn cũng chẳng có gì, quan trọng là Hứa Ý Nùng không thể ngửi mùi dầu gội đầu của cô ta lâu được, vừa ngửi là muốn hắt xì, hôm thi vẫn còn hiển hiện trước mắt, giờ người ta đến trước cô, cũng không thể nói thẳng trước mặt người ta là muốn đổi giường được đúng không? Ngại bỏ xừ.

Cô chỉ đành căng da đầu, lặng lẽ chấp nhận sự sắp xếp của trường.

Vì thời gian tập huấn chỉ có hai tháng nên ký túc xá được chia ngẫu nhiên, một phòng có sáu nữ sinh, trừ Tào Oanh Oanh ra Hứa Ý Nùng không quen ai cả.

Phụ huynh không được ở lại lâu, cô giáo Ngô trải giường hẳn hoi cho cô, lão Hứa nhét đồ ăn vặt cho cô xong hai người cũng đi.

Lúc đi, lão Hứa còn hơi không nỡ, đi một bước quay đâu ba lần, cứ như đưa con gái rượu vào tù vậy, ông không biết con gái ở đây có chịu khổ không.

So ra thì cô giáo Ngô gắt hơn nhiều, cảm giác như không vào hang cọp sao bắt được cọp con.

Bà chỉ dặn dò mấy câu rồi kéo chồng đi luôn.

Hứa Ý Nùng nhìn theo bóng bố mẹ rời đi, cảm giác may mắn là hôm cô vào học cấp ba, bố mẹ không để cô vào trường một mình.

So sánh như vậy, hình như cô có ưu thế hơn ai đó, cô không khỏi mừng thầm.

Nhưng mới nghĩ vậy, cô lại giật mình, thế mà cô lại đang so sánh mình với anh trong vô thức, đến chuyện lông gà vỏ tỏi như được bố mẹ đưa đến trường này cũng rơi vào phạm vi so sánh.

Chuyện này vô cùng đáng sợ, cô lập tức cắt đứt suy nghĩ trong đầu, tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình.

“Ây dô.” Một tiếng kêu vang lên, Hứa Ý Nùng vừa nhìn đã thấy người ngồi xổm bên dưới thu dọn đồ đạc vừa đứng dậy đã va vào tủ đựng đồ cô mở ra.

Tiếng va đó nghe khá thật, Hứa Ý Nùng nghe mà hết hồn, vội bước sang: "Cậu không sao chứ?”

Cô gái nói chuyện hơi rầu rĩ: “Không sao không sao.”

Hứa Ý Nùng lại náy náy không thôi: "Ngại quá, tại vừa nãy tớ quên không đóng cửa làm cậu bị đụng đầu.” Cô lại nghiêng người sang, "Tớ xem nào.”

"Không cần đâu." Cô gái từ chối rồi ngẩng đầu lên, cười tươi với cô: "Không sao thật mà.”

Cô ấy mắt ngọc mày ngài, trông rất hoạt bát: “Đừng khách sáo thế, sau này vẫn là bạn bè mà.

Tớ tên Lâm Miểu, học trường trung học số 2, cậu thì sao?”

Hứa Ý Nùng vẫn không yên tâm, nghi ngờ hỏi: "Không sao thật à?”

"Không sao thật mà.”

Xác nhận mấy lần rồi cô mới lịch sự tự giới thiệu bản thân: “Tớ học lớp chuyên của trường này, tên Hứa Ý Nùng.”

Lâm Miểu nghe xong thì cười xán lạn, cô ấy giơ một tay ra, rất màu mè nói lại câu lần đầu gặp: “Xin chào Hứa Ý Nùng, tớ tên là Lâm Miểu, sau này chúng ta là bạn cùng phòng rồi.

Tuy chỉ hai tuần ngắn ngủi, nhưng cũng chiếu cố nhau nhiều nhé.”

Hứa Ý Nùng còn chưa kịp phản ứng lại đã bị cô ấy cầm tay, cô thấy cô gái này rất thú vị nên cũng cười đáp: “Chiếu cô lẫn nhau nha.”

Cứ thế, Hứa Ý Nùng đã chính thức bước vào trại huấn luyện ma quỷ mang tên kỳ tập huấn luyện mùa hè của trường Trung học số 1.

Ngày đầu đi học, trước khi chia lớp, một trăm người đều học cùng một phòng to, bên ngoài tiếng ve ồn ã như đệm nhạc cho ánh nắng hè chói chang bên ngoài, nhưng thời gian dài nghe sẽ thấy hơi ồn.

Điều hòa mát chậm, ban đầu trong phòng học nóng như cái lò làm người ta cũng phiền muộn, giáo viên chủ nhiệm lại như không biết mệt mà xếp chỗ ngồi theo chiều cao.

Đương nhiên Hứa Ý Nùng ngồi phía sau, vừa hay lại thành bạn cùng bàn Lâm Miểu.

Lâm Miêu thật sự là một người khá thú vị, cô ấy không phải kiểu nữ sinh ngoan ngoãn, lúc mọi người yên tĩnh ngồi, cô ấy sẽ vừa quạt phành phạch vừa nhai kẹo cao su, quan sát các nam sinh còn đứng ngoài hành lang qua cửa sổ.

Cô ấy thổi bong bóng, bỗng nói một câu: "Họ đang bàn về bóng rổ đấy.”

Hứa Ý Nùng lây giấy lau bàn, cảm giác không bắt lời cô ây mình sẽ thành người lạnh lùng khó nói chuyện, hơn nữa cô hại người ta bị cộc đầu người ta còn chẳng để ý, nên mới đáp một câu: "Sao cậu biết?”

Lâm Miểu khá đắc ý: "Tớ biết đọc khẩu hình mà.”

Hứa Ý Nùng thấy kỹ năng này khá mới lạ: “Cậu biết đọc khẩu hình?”

Lâm Miểu nhướng mày: “Ừ, không tin tớ phiên dịch cho cậu xem nhá.” Cô ấy xoay người Hứa Ý Nùng sang, để cô cũng nhìn lên hành lang.

Ánh mắt lại lần nữa khóa chặt vào mấy chàng trai đứng cuối hàng, họ đều đang đứng quanh Vương Kiêu Kỳ vừa nói vừa cười, mà rõ ràng trông anh cũng mảnh khảnh như những nam sinh xung quanh, nhưng lại rất khác biệt.

Cảnh tượng này khiến Hứa Ý Nùng ý thức được rằng con người luôn ngưỡng mộ kẻ mạnh, tâm lý này có thể khiến bạn bỏ qua rất nhiều điều của một người.

Mà thật ra bọn họ của những năm mười mấy tuổi đã hình thành một xã hội thu nhỏ trong tiềm thức, học được cách nhanh chóng tìm đội.

Phòng hội trường nằm ở tầng ba tòa nhà dạy học, vì là nhà cũ nên nói là tầng ba nhưng không hề cao, phía sau hành lang là một cây long não xum xuê, cây xanh ấm áp, một bên là xanh um tươi tốt, một bên là thiếu niên năng động.

Một tĩnh một động lại vô tình tăng thêm cảnh đẹp cho bức tranh ngày hè nắng gắt chói chang, còn hòa với mùi hương nhàn nhạt, khiến Hứa Ý Nùng bỗng nghĩ đến một câu thơ.

“Thiếu niên dạo chơi trên đồng, nghe hương lúa chín thơm nồng quanh thân.”

Nhưng cô lập tức cấu lên đùi mình, ngưng cái suy nghĩ kỳ lại này lại.

Ngay sau đó, Lâm Miểu thật sự bắt đầu dịch khẩu hình của họ.

"Vương Kiêu Kỳ, lần sơ khảo cậu mặc áo bóng rổ số 24, cậu thích Kobe à?”

"Ừ.”

“Tớ thích Wade.”

“Ồ.”

Hứa Ý Nùng kinh ngạc, thế cũng được luôn? Xem ra bây giờ đi học không chỉ cần thành tích tốt, không có chút tài nghệ thì không ổn.

"Sao cậu học được cái này?" Cô thật sự hiếu kỳ.

Lâm Miểu cười hớn hở, tiếp tục phẩy cái quạt trong tay, tóc mái trên trán cũng bay bay theo: "Tớ không nghiên cứu kỹ gì đâu, hồi nhỏ thích xem phim hình sự Hồng Kông, thấy mấy cảnh sát theo dõi xã hội đen từ xa đọc được khâu hình để phá án rât ngâu nên lúc rảnh rỗi tớ tự học thử thôi.”

So sánh như vậy, Hứa Ý Nùng nhận ra hình như mình chẳng có sở thích đặc biệt gì, chỉ có một tài nghệ duy nhất là violon, cũng là vì cô giáo Ngô thấy con gái học cái này có thể bồi dưỡng khí chất.

Hồi ấy còn đi học mẫu giáo, cô còn rất nhỏ, cô giáo Ngô nói phải bồi dưỡng khí chất của con gái từ nhỏ nên đã đăng mấy lớp học thêm từ sớm.

Nhưng cô giáo Ngô có một điểm khá hay, bà không đăng ký một loạt các lớp theo sở thích của mình như những phụ huynh khác, mà dắt Hứa Ý Nùng đi tham quan từng lớp để cô tự chọn.

Trong một tuần, bé Hứa Ý Nùng được cô giáo Ngô dẫn đi thăm thú lớp nhảy, lớp vẽ, lớp thư pháp, piano, violin và đàn tranh.

Đến cuối tuần, cô giáo Ngô lại hỏi cô: "Tuần trước đi xem bao nhiêu chương trình học, con thích học môn nào nhất?”

Nếu nói thích thì trẻ con có biết thật sự thích là gì, chỉ là khi ấy trong tiềm thức Hứa Ý Nùng biết mẹ cho mình lựa chọn, nên cô cũng nghiêm túc suy nghĩ.

Lớp nhảy là lớp đầu tiên cô loại, chủ yếu là vì cảnh người ta xoạc chân để lại ám ảnh cho tâm hồn nhỏ bé của cô.

Môn thứ hai bị loại là piano, vì cô vẫn chưa trổ dáng nên cứ nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ dẫm được lên bàn đạp.

Sau đó là đàn tranh, cô bé thấy thứ này còn to hơn cả người mình, muốn cõng cũng không cõng nổi, lớp vẽ với lớp thư pháp thì không thích, cuối cùng chỉ đành chọn violon vừa tầm tay, còn tiện hun đúc tình cảm, học một mạch đến câp mười.

Nhưng sự thật chứng minh, không phải học nhạc cụ ưu nhã là sẽ chắc chắn thành thục nữ, cô là một ví dụ sống sờ sờ.

Mà tác dụng của tài năng này chỉ là mỗi lần có hoạt động văn nghệ trường, giáo viên sẽ cử cô lên sân khấu kéo một khúc, nhận được một tràng vỗ tay, thế thôi.

Khi cô đang ngây người, Vương Kiêu Kỳ đứng trên hành lang bỗng nghiêng đầu, anh và cô bốn mắt nhìn nhau qua khung kính cửa sổ trong vắt.

Phản ứng đầu tiên của cô là quay đầu đi, nhưng làm vậy thành ra cô như chột dạ, chưa biết chừng còn bị hiểu lâm là giấu đầu hở đuôi chuyện cô nhìn lén anh.

Hơn nữa, cô có gì để chột dạ đâu? Thế là cô rời mắt đi, làm như nhìn hết tất cả mọi người bên ngoài, cuối cùng dừng lại ở một nam sinh đang khua tay múa chân bên cạnh giáo viên chủ nhiệm.

Bên tai vẫn tràn ngập âm thanh của Lâm Miểu, cô ấy nói: "Bây giờ họ lại bàn xem bạn nữ nào xinh nhất lớp."

Hứa Ý Nùng liếc nhìn cô ấy, ý muốn bảo mình không muốn nghe nữa, nhưng cô ấy vẫn hứng khởi phiên dịch, chỉ là tuy cô ấy đọc từng câu, nhưng không nói rõ câu đấy là ai nói: “Cậu thấy trong lớp ai đẹp nhất?”

“Câu hỏi nam hay nữ?”

“Xàm, đương nhiên là hỏi nữ!”

“Trông cũng giông giống nhau mà?”

“Cậu mù à? Khác nhau nhiều lắm đấy!”

Nói đến đây, cánh tay Hứa Ý Nùng bị Lâm Miểu đụng phải, Hứa Ý Nùng cúi đầu lau bàn học, lần này không ngẩng đầu nhìn sang.

Lâm Miểu: "Họ đang nhìn sang chỗ bọn mình đấy.”

Hứa Ý Nùng nghĩ thầm, liên quan quái gì đến mình, rồi tiếp tục lau bàn.

Lâm Miểu lại lải nhải không ngừng, như con ong mật hưng phấn vo ve bên tai cô: “Họ đang nói cậu đấy.”

Động tác của Hứa Ý Nùng cứng lại, rồi lại nghe cô ấy nói: “À, còn có Tào Oanh Oanh nữa.” Sợ cô nghe không hiểu, Lâm Miểu còn phiên dịch lại lần nữa.

“Họ thu nhỏ phạm vi, có người hỏi, Tào Oanh Oanh với Hứa Ý Nùng mọi người thấy ai xinh hơn?” Lâm Miểu híp mắt nhìn kỹ miệng họ, đọc từng chữ, "Bọn họ nói: Khuôn mặt Tào Oanh Oanh đúng là không tồi, nhưng dáng Hứa Ý Nùng ngon hơn.”

Hứa Ý Nùng không nhịn được nói một câu: "Nhàm chán.”

Rồi lại thầm mắng một câu trong lòng: Biến thái, sắc lang!

Lâm Miểu tưởng cô giận, lè lưỡi nói chuyện với cô như làm sai chuyện: "Không không không, không phải họ, người nhàm chán thật sự là tớ, là tớ.” Rồi đề tài kết thúc tại đây.

Một lát sau, Vương Kiêu Kỳ bước vào phòng học, anh đi thẳng đến hàng của Hứa Ý Nùng sau đó giơ tay phủi phủi bụi trên bàn.

Chắc bình thường phỏng hội trường này để không, anh chạm vào như vậy, trên tay đã dính một tầng bụi.

Anh lật lật cặp sách rồi sờ túi quần, không thu hoạch được gì, lại vừa hay nhìn thấy Hứa Ý Nùng đang dùng khăn giấy lau bàn.

Thế là anh ê với cô một tiếng, Hứa Ý Nùng làm như không nghe thấy, anh lại gọi: “Từ Nhất Long.”

Lâm Miểu hơi kinh ngạc, nhìn về phía Hứa Ý Nùng: “Sao cậu ấy lại gọi cậu là Từ Nhất Long?”

Vì cậu ta bị điên!

Hứa Ý Nùng bực bội ngẩng đầu, giọng điệu cũng cứng rắn, nói với anh: "Cái gì?”

Vương Kiêu Kỳ đeo cặp sách một bên vai đứng bên cạnh ghế cô, cơ thể cao thẳng che khuất một bên bàn cô: "Mượn ít giấy.”

“Hết rồi.”

Không khí hơi ngượng ngùng, bỗng có người chen vào một câu.

“Tớ có."

Sau đó, một gói giây mới toanh được đưa đến bên tay Vương Kiêu Kỳ, là Tào Oanh Oanh ngôi trước anh.

Rất có duyên là lần này họ ngồi hai chỗ trước sau.

chỉ thấy bàn tay thanh tú của Tào Oanh Oanh duỗi ra, nghiêng người sang nhìn anh.

Mấy giây sau, Vương Kiêu Kỳ giơ tay nhận lấy.

“Cảm ơn.”

Hứa Ý Nùng vẫn đang lau bàn mình.

Ồ, thì ra anh cũng biết nói hai chữ cảm ơn ha.

Hồi cấp hai anh mới nhập học, anh giả vờ gọi cô qua loa như cô bị mất đồ, thực ra là nhờ cô chuyển sách, về đến phòng học cũng không nghe thấy anh nói nửa tiếng cảm ơn.

“Này, cậu lau nát cả giấy rồi.” Thấy cô vẫn lau không ngừng, Lâm Miểu nhắc nhở thân thiện.

Hứa Ý Nùng ồ một tiếng rồi vo tờ giấy lại kẹp vào vở nháp, khóe mắt lại liếc sang Vương Kiêu Kỳ ngồi xuống sau khi lau xong bàn ghế.

Hai người họ chỉ cách nhau một lối đi, Tào Oanh Oanh còn ngồi chéo cô về phía bên phải.

Anh dùng giấy xong còn trả về, giọng Tào Oanh Oanh thanh thúy từ chối: "Tớ vẫn còn, gói giấy này tặng cậu luôn đấy.”

Bấy giờ điều hòa tổng cũ kỹ mãi không chạy như được đả thông kinh mạch, bắt đầu thổi gió.

Trên đỉnh đầu Hứa Ý Nùng có một đầu gió, khí lạnh liên tục thổi từ trên đầu xuống làm cô nháy mắt nổi da gà.

Cô chủ động chọc Lâm Miểu một cái, thương lượng với cô ấy.

‘‘À thì, hay là bọn mình đổi chỗ đi?”

- -----oOo------