Tình Nào Sâu Như Tình Đầu

Chương 40: Sớm sinh quý tử



Tối hôm đó, tinh tú trên bầu trời tụ trong mắt như thành tiêu điểm, từng đoạn từng đoạn nhạc máy móc chui vào lỗ tai, không có giai điệu, không có dấu vết, đến tận khi Mp3 tự tắt máy.

Nãy giờ Hứa Ý Nùng vẫn duy trì một tư thế, hồi lâu sau cô mới trở mình, lại quên gỡ tai nghe xuống, cũng không nhận ra sợi dây đã quấn quanh cổ cô.

Bầu trời đêm như bị mực vẩy lên làm nhòe đi, vừa dịu dàng vừa thần bí, Hứa Ý Nùng nhìn ra ngoài cửa sổ như qua một lớp bộ lọc, cô không hề buồn ngủ, lại là một đêm không ngủ.

Sau ngày hôm đó, dường như giữa Hứa Ý Nùng và Vương Kiêu Kỳ có gì đấy đang lặng lẽ thay đổi.

Được Hứa Ý Nùng nhắc nhở, Lâm Miểu với bạn trai Phạm Diệc Thành cũng kín tiếng hơn nhiều, ít nhất hai người không dám xuất hiện cạnh nhau trong trường nữa.

Cô chủ nhiệm không có bằng chứng cụ thể, cũng không làm gì cô ấy được, chỉ đành tiếp tục âm thầm quan sát.

Thoát được trận này, Lâm Miểu vẫn luôn cảm kích tấm lòng trượng nghĩa của Hứa Ý Nùng, cứ ồn ào đòi mời cô ăn cơm, nhưng lại bị Hứa Ý Nùng từ chối.

Có điều tình bạn cùng bàn thì ngược lại, càng ngày càng khăng khít hơn.

Đối với Hứa Ý Nùng, từ lâu Lâm Miểu đã không chỉ là bạn cùng bàn mà còn là bạn bè, là một người bạn hiếm hoi cô đặt trong lòng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, học kỳ một lớp 10 cuối cùng cũng lặng lẽ tiến đến hồi kết.

Ngày cuối cùng của đợt thi cuối kỳ, thành phố C ở phương Nam hiếm hoi lắm mới đổ một trận tuyết lớn, đến chiều tuyết đã tích một tầng thật dày, làm bọn trẻ con phương Nam hiếm khi thấy tuyết kích động vô cùng.

Thi môn cuối cùng xong, mọi người ùa ra khỏi lớp để chơi đùa, mấy cậu trai thiếu kiên nhẫn không đợi nổi ra đến sân thể dục, đứng luôn trên hành lang khu phòng học chơi ném tuyết vào người người khác.

Trên khắp hành lang và cầu thang của tòa nhà, những thiếu nam thiếu nữ cười đùa chạy nhảy, vô cùng náo nhiệt.

Một lát sau, trên sân thể dục cũng chật kín người.

Học sinh thi xong như những chú ngựa hoang thoát cương, không ngừng rong ruổi trên bình nguyên bát ngát phủ đầy tuyết.

Cho dù mặt ai nấy đều đỏ bừng vì lạnh, tay vò tuyết để ném run như bị Parkinson và hô hấp cũng phả ra toàn là sương trắng, mọi người vẫn hứng thú dạt dào.

Sự ồn ào náo nhiệt đối lập với trường Trung học số 1 yên ắng trầm trọng của ngày thường, dường như trận tuyết này không đem lại băng lạnh mà là khát vọng phá tan trói buộc, hướng tới tự do trong lòng mỗi người.

Hứa Ý Nùng vừa bước ra khỏi phòng thi, xuống đến lầu một thì không khỏi bị người ta ngộ thương.

Một quả bóng tuyết không hề báo trước mà giáng xuống từ trên trời, không nghiêng không lệch rơi thẳng vào cổ Hứa Ý Nùng.

Cơn lạnh bất ngờ ập đến làm cô không khỏi rùng mình, vừa duỗi tay vớt chỗ tuyết kia ra, vừa nhìn quanh tìm kiếm kẻ đầu têu.

Nhưng mò kim đáy bể nói thì dễ hơn làm, cô chỉ đành nhận mình xui xẻo.

Tuyết ào ào rơi xuống theo động tác trên tứ chi cô, để lại ấn ký trên da thịt từ trên xuống dưới, lại là một cơn lạnh thấu xương.

Cô điên cuồng dậm chân, muốn dùng cách này để rũ hết mấy mảnh vụn ra khỏi người mà không thành.

Chúng là ác ma gặp nhiệt độ sẽ tan, hành động này như chất xúc tác đẩy nhanh quá trình tan chảy, cảm giác lạnh lẽo và ẩm ướt nhanh chóng chảy lên lưng và ngực Hứa Ý Nùng, trong thoáng chốc đã thấm đẫm đồ lót sát người cô.

Hứa Ý Nùng ảo não, điều này khiến người không thích mùa đông như cô càng thêm khó chịu, cô đứng tại chỗ vỗ vỗ quần áo trên người.

Đúng lúc này, Vương Kiêu Kỳ và mấy nam sinh trong lớp bước từ đầu hành lang qua, trông cũng như vừa thi xong.

Có người nhìn thấy Hứa Ý Nùng thì gọi cô muốn đọ đáp án, Vương Kiêu Kỳ không hay đọ đáp án cùng họ, so ra thì Hứa Ý Nùng dễ nói chuyện hơn, các bạn học cũng thích tìm cô hơn.

Quả nhiên Hứa Ý Nùng ngại từ chối nên bị dây dưa, cuối cùng không hiểu sao biến thành họ cùng đi về lớp học.

Trong đoàn người, cô và Vương Kiêu Kỳ đi hai bên sườn, ở giữa cách nhau mấy người mà như cách một bức tường.

Lúc Hứa Ý Nùng bị người ta hỏi đáp án, thỉnh thoảng cũng nghe thấy mấy câu đối thoại bên kia.

Có người hỏi Vương Kiêu Kỳ: “Năm nay ăn tết ở đâu? Về thành phố H à?”

Anh rất lạnh nhạt: “Ở đây.”

Người đó lại cười cười: “Dù sao bọn mình cũng chẳng nghỉ đông được mấy ngày, ở thành phố C cũng khá tốt.”

Nghỉ đông một tuần là thông lệ xưa giờ của trường Trung học số 1, thời gian còn lại đi học bình thường.

Thế nên với họ mà nói, thật ra kỳ nghỉ cũng không có ý nghĩa gì lắm.

Mọi người vô thức đi đến bên sân thể dục, mấy quả cầu tuyết bỗng bay tới, lục tục đập trúng các nam sinh.

“Ấy! Ai thi xong mà so đáp án là bị đau mắt hột! Qua đây! Vui vẻ lên nào!” Có người đứng xa xa hét lên.

Mọi người nhìn sang sân thể dục, là Chu Nghiệp.

Cậu ấy thấy bọn họ không động đậy, lại vo hai quả cầu tuyết ném qua.

Có người bị ném trúng mặt, có người không tránh kịp suýt thì trượt ngã, bộ dạng buồn cười đến mức Chu Nghiệp cười nghiêng ngả.

Mấy cậu thiếu niên cảm giác bị khiêu khích, cũng xắn tay áo cúi người bốc tuyết lên, lê bước loẹt xoẹt trên tuyết đi qua, ý muốn ném lại mới thỏa lòng.

Chỉ Vương Kiêu Kỳ và Hứa Ý Nùng đứng tại chỗ không cử động, cô nhìn anh, nào biết anh cũng đang nhìn cô.

“Cậu,” Cô ở miệng mới thấy giọng mình khàn khàn, vội vàng hắng giọng, “Cậu nhìn tôi làm gì?”

Chẳng phải anh nên đi chơi tuyết cùng bọn họ à?

“Cậu không nhìn tôi sao biết tôi nhìn cậu?” Anh hỏi lại.

Hứa Ý Nùng bị nghẹn lời: “…”

Anh vẫn nhìn cô: “Cậu có đi không?”

“Cậu đi đường cậu, tôi đi đường tôi.” Tuy giữa hai người không còn chuyện gì khác, nhưng cô vẫn cố chấp duy trì khoảng cách ban đầu với anh, nói xong định rời bước đi trước.

Lát sau Vương Kiêu Kỳ bước tới theo, hai người đi song song trên hành lang, một trái một phải, khoảng cách lặng lẽ ngắn lại khiến bước chân Hứa Ý Nùng cũng vô thức cùng nhịp với anh.

Bỗng nhiên, anh nói: “Lần trước cảm ơn nhé.”

Hứa Ý Nùng biết anh đang nói đến điều gì, cô rũ mắt nhìn chằm chằm xuống dưới chân, nhận ra bước chân hai người đã ngược nhau, anh bước chân trái trước chân phải sau, còn cô phải trước trái sau, thế là lén lút đổi thành giống anh.

“Lần trước cậu đã nói rồi.”

Anh vẫn nhìn phía trước: “Không giống, lần trước Chu Nghiệp cũng ở đó.”

Bước chân cô hơi sững lại, không khỏi ngước mắt lên nhìn anh, còn chưa nhìn rõ biểu cảm của anh đã bị kéo tay, thoáng chốc, hai người thay đổi vị trí đứng.

Chỉ nghe “rầm” một tiếng, quả cầu tuyết không biết từ đâu ra bay thẳng đến má phải Vương Kiêu Kỳ, quán tính làm đầu anh hơi nghiêng sang trái, đồng thời cũng nhấc cánh tay trái lên, vừa hay chắn lại cho cô.

Vụn tuyết li ti bắn ra khắp nơi chỉ bắn một chút lên người Hứa Ý Nùng, cảm giác lạnh lẽo chỉ như vệt nước khi mở lon nước thôi.

Vương Kiêu Kỳ bị ném trúng nhắm hai mắt lại, tóc bị tuyết làm ướt nhẹp, mấy sợi tóc rũ xuống trán, nửa quần áo bên phải cũng không may mắn thoát nạn mà ướt dầm dề theo.

Bên má phải bị ném trúng hiện một vệt đỏ rõ ràng, không khác vết lần trước anh đánh giáo viên thể dục là bao.

Đây là lần đầu tiên Hứa Ý Nùng thấy anh chật vật như vậy.

“Cậu không sao chứ?” Cô rùng mình, giọng điệu hơi hoảng hốt.

Cô đưa tay sờ soạng từ trên xuống dưới người mình nhưng không tìm được tờ giấy nào, chỉ có mấy đồng xu lẻ vô dụng.

Cô lại nhìn sang sân thể dục, không còn tìm được kẻ đầu têu nữa.

“Không sao.” Vương Kiêu Kỳ trực tiếp đưa tay lên lau mặt, cũng không truy cứu gì.

Lúc anh ngẩng đầu lên, Hứa Ý Nùng chạm mắt anh, cô làm như không có việc gì mà đi tiếp, còn không khỏi bước nhanh lên, sợ anh dính lạnh, nhưng ngoài miệng lại bảo: “Nói cậu nghe, đi nhanh lên thì sẽ không bị ném.” Giọng điệu này còn có ý muốn chỉ điểm.

Đi vài bước cảm giác anh không theo kịp, cô lại quay đầu nhắc nhở: “Nhanh lên tí đi.” Dường như hoàn toàn toàn quên chuyện ai đi đường nấy cô mới nói.

Đầu mi Vương Kiêu Kỳ giãn ra, anh sải đôi chân dài là theo kịp cô, cũng không để chuyện bị ném tuyết làm ảnh hướng đến tâm trạng, ngược lại nói chuyện rất thoải mái.

Anh nhìn Hứa Ý Nùng bỗng dưng đứng lại: “Vừa la hét bảo đi mà?” Hơi hất cằm về phía trước, “Đi thôi.” Rồi lại vẫn đợi cô.

Hứa Ý Nùng chửi thầm, chân dài thì hay lắm đấy? Đi tiếp về phía trước, hai người lại ngầm hiểu mà đồng bộ với nhau, Vương Kiêu Kỳ vẫn luôn đi bên phải cô, là phía bên ngoài hành lang, dường như đang âm thầm bảo vệ cô khỏi bị tuyết ném trúng.

Hành lang kéo dài, gió lạnh quất vào mặt, nhất thời bên tai chỉ còn hơi thở và tiếng bước chân dẫm lên tuyết của hai người.

Thỉnh thoảng có cành cây lay động, vài mảnh nhỏ thưa thớt rơi trên mặt đất.

Cảm xúc được phóng đại lên vô số lần trong không gian tĩnh lặng này, thậm chí Hứa Ý Nùng còn nghe thấy tiếng tim đập.

Đoạn hành lang sâu thẳm đã đi không biết bao nhiêu lần này, giờ chỉ còn cô và anh.

Nếu có thể, cô mong thời gian sẽ dừng lại mãi, hành lang không có điểm cuối, cứ thế cứ thế bước tiếp như vậy…

Ngày thứ ba trong kỳ nghỉ đông, Hứa Ý Nùng bỗng nhận được thông báo của nhà trường, để chúc mừng trăm năm thành lập trường, nhà trường tổ chức lên đỉnh núi Lăng để tổ chức kỷ niệm.

Kỷ niệm thành lập trường không làm lớn để không lãng phí thời gian của học sinh, nên hoạt động lần này chỉ chọn học sinh ưu tú của mỗi khối tham dự.

Lớp chạy nước rút của các khối được chọn nhiều hơn một chút, lớp 10A1 của họ có bốn người, Vương Kiêu Kỳ, Hứa Ý Nùng, Tào Oanh Oanh và lớp phó văn thể.

Thành phố C sau trận tuyết vẫn chìm trong hơi lạnh thấu xương, tuy trận tuyết như phù dung sớm nở tối tàn, nhưng những mảnh trắng còn lưu lại trong các ngõ ngách của thành phố như luôn nhắc nhở mọi người sự thật rằng nó từng đến.

Bên đường, những giọt nước tan ra phản chiếu lại khung cảnh mê người của thành phố.

Ngày lên núi trời quang mây tạnh, những đám mây như được gột rửa, vốn là một ngày tốt nhưng Hứa Ý Nùng lại đến tháng nên loạn hết cả tiết tấu.

Cả người cô uể oải mệt mỏi, nhưng vẫn nhớ đến hoạt động.

Những bộ đồ mặc hàng ngày đã bị cô giáo Ngô tranh thủ đem đi giặt trước tết, cô chỉ đành lấy một bộ đồ xung phong trong tủ của cô giáo Ngô, khoác tạm bộ đồ lên người rồi ra cửa, có điều màu đỏ tươi bắt mắt mặc lên người cô trông vừa già dặn vừa chói mắt.

Lúc Vương Kiêu Kỳ đến đội đã ngay lập tức nhìn thấy cô trong dòng người.

Một mình cô đứng cuối cùng, như mọi khi chạy xong trong tiết thể dục, hai tay chống đầu gối, hơi cong eo, mái tóc đuôi ngựa bình thường ngay ngắn giờ cũng rối tung che khuất khuôn mặt cô.

Hôm nay trông cô không giữ tí hình tượng nào, so ra thì Tào Oanh Oanh lại thành cảnh đẹp trong mắt mọi người hơn.

Hôm nay cô ta làm tóc kiểu công chúa, còn đeo dây buộc tóc xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan vốn không góc chết càng thêm tinh xảo.

Giáo viên dẫn đội lập tức chú ý, chọn cô ta làm người tiên phong kéo cờ, còn cần một nam sinh kéo cờ cùng.

Giáo viên vừa liếc mắt đã nhìn trúng Vương Kiêu Kỳ thân cao dáng dài, mặt mày tuấn tú, vừa định duỗi tay gọi anh lại bị một bạn học ngắt lời, lúc quay đầu lại thì không tìm thấy đâu nữa.

Ấy, người đâu rồi?

Thời gian cấp bách, đành phải chọn một nam sinh khác.

Giáo viên đếm đầu người xong, mọi người lục tục lên xe buýt.

Xe buýt mở cả cửa trước lẫn cửa sau, Hứa Ý Nùng lên cửa sau, ngồi thẳng vào hàng cuối cùng.

Cô ngồi gần cửa sổ, để ánh mặt trời đan xen chiếu khắp người mình, hòng hấp thụ được chút hơi ấm.

Nhưng cũng chỉ là phí công vô ích, vì cơn đau vùng bụng dưới như máy khoan lan ra khắp toàn thân, cô vã mồ hôi lạnh, trông cánh môi không chút huyết sắc.

Tào Oanh Oanh thấy Vương Kiêu Kỳ bước nhanh lên xe buýt, vừa định đi theo thì bị giáo viên kéo lại: “Người kéo cờ ngồi đằng trước cùng thầy cô.”

Cô ta chỉ đành giương mắt nhìn Vương Kiêu Kỳ lên xe từ ghế sau, bước một bước theo giáo viên lên hàng đầu mà quay đầu ba lần.

Hứa Ý Nùng đang tựa đầu vào cửa kính nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng cảm giác ánh sáng quanh người tối sầm lại.

Cô mở mắt ra nhìn, Vương Kiêu Kỳ đã ngồi bên cạnh mình.

Hàng cuối trên xe buýt hoàn toàn không phải vị trí phù hợp với người chân dài như anh, nó cao hơn các chỗ khác một chút, cũng hẹp hơn, đặc biệt càng gần cửa sổ càng bó tay bó chân, nên sự xuất hiện của anh làm Hứa Ý Nùng rất kinh ngạc.

Mấy học sinh lên xe muộn cũng chen ra hàng ghế sau, các giáo viên ngồi trước chỉ nghe tiếng không thấy người mà nói: “Tốt nhất các bạn nam ngồi lùi ra sau, nhường chỗ rộng phía trước cho các bạn nữ, đừng một mình chiếm hai chỗ!”

Hứa Ý Nùng nhìn khung cảnh chật chội trên xe mới biết anh bị người ta chen đến đây.

Giáo viên vừa dứt lời, có một bạn nam cao lớn không biết học lớp mấy đặt mông ngồi xuống cạnh Vương Kiêu Kỳ.

Cậu ta vừa ngồi, Hứa Ý Nùng cảm nhận được rõ ràng ghế họ ngồi bị lún xuống mấy phân, còn rung lắc một hồi, mà không gian vốn không lớn lại càng thêm chật hẹp.

Trong lúc hỗn loạn, tay phải cô chạm vào một vật mềm mềm, cúi đầu thấy là tay Vương Kiêu Kỳ thì cô rụt vội tay lại như bị bỏng, một hồi sau vẫn không biết đặt đi đâu.

Cô định thò tay vào túi mới thấy túi áo cô giáo Ngô hơi rít, cô phải kéo mấy cái mới mở ra được, tìm thấy nơi thì cho tay trốn vào.

Cậu bạn to con kia vừa ngồi vào đã rút một cái bánh bao nhân thịt trong túi ra, vừa bóc vừa nhìn Vương Kiêu Kỳ: “Người anh em, có chật không?”

Hứa Ý Nùng nghĩ thầm, chật hay không cậu không tự biết à?

Nhưng Vương Kiêu Kỳ chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng, người đó nghe vậy thì càng hướng ngoại, cắn một miếng bánh bao rồi bắt đầu thích thú đánh giá Vương Kiêu Kỳ, một lát sau thì sáng mắt hỏi: “Ơ? Cậu chẳng phải, chẳng phải là cái người nức tiếng gần xa, Vương, Vương? Vương…”

Vương tới Vương lui vẫn không nói được hai chữ sau.

Hứa Ý Nùng thấy có vẻ người này EQ không cao lắm, người cô vốn đã không thoải mái, mùi bánh bao thịt dầu mỡ lại quá nồng, tỏa ra khắp không gian nhỏ hẹp, nhanh chóng hòa vào không khí.

Hứa Ý Nùng ngửi mà cảm giác bụng càng quặn sôi lên.

Cô muốn mở cửa xe hít thở không khí trong lành, nhưng có lẽ cửa sổ hàng cuối cùng lâu rồi không ai động vào, phần khóa màu đen đóng rất chặt, cô kéo thế nào cũng không ra.

Cô muốn đứng dậy mượn thêm sức, nhưng vừa rời khỏi ghế, nơi nào đấy như vòi nước được mở ra, nước chảy ấm ấm làm cô không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Cô vô cùng xấu hổ, đứng không được ngồi cũng không xong, cảm giác thất bại yếu đuối bỗng sinh ra, đến cô cũng thấy mình thật sự rất ra vẻ, sao cứ phải đến tháng vào đúng hôm nay chứ?

Trong lúc hoảng hốt, một bàn tay thò qua tai cô, mạnh mẽ nắm lấy chốt cửa rồi dùng sức kéo ra sau.

Cửa mở ra một khe nhỏ, không khí trong lành ùa vào, xuyên qua mái tóc Hứa Ý Nùng, phả lên mặt cô.

Cuối cùng cô cũng hít được một ngụm khí không vẩn đục.

Đến khi đỡ hơn một chút, cô quay đầu lại thì thấy Vương Kiêu Kỳ đang ngồi dựa vào lưng ghế của mình, đeo tai nghe nghe nhạc.

Hứa Ý Nùng do dự một lát, cuối cùng vẫn thò một ngón tay ra khẽ chọc anh một cái.

Anh tháo tai nghe xuống nhìn cô, chỉ thấy Hứa Ý Nùng mềm giọng nói với anh: “Cảm ơn.”

Vương Kiêu Kỳ không đáp, chỉ tháo tai nghe xuống đưa cho cô, hỏi: “Nghe nhạc không?”

Hành động bất thường của anh làm Hứa Ý Nùng sững người, nhưng như có cái gì điều khiển cô, thế là cô gật đầu như con rối gỗ.

Cô chưa kịp phản ứng, Vương Kiêu Kỳ đã giơ tay vén tóc con rũ bên sườn mặt cô ra, nhẹ nhàng đeo tai nghe vào tai cô.

Ngón tay ấy nhẹ nhàng lướt qua bên tai, tai nghe ấm áp mang theo nhiệt độ của anh, giai điệu quen thuộc êm tai truyền tới, là “Thất lý hương” của Châu Kiệt Luân.

Xe đã bắt đầu chạy từ bao giờ, cây ngô đồng trọc lốc bên đường xuyên qua lớp cửa kính, đổ bóng lên mặt, lên người, lên chỗ ngồi của họ.

Bóng đen nối tiếp nhau nhưng rất có trật tự, mà cái bóng của nó cũng bị ánh nắng chói chang in lên ghế ngồi phía trước, chúng như liền vào nhau thành một khối, tuy hai mà một.

Hứa Ý Nùng ngồi cứng đờ như một khúc gỗ, cô trộm nhìn nhất cử nhất động bên phải qua lớp cửa kính bên trái.

Ánh sáng khúc xạ bảy màu, sặc sỡ mà mỏng manh như cánh ve chiếu lên khuôn mặt anh khiến ngũ quan của anh càng thêm lập thể, chói mắt và xán lạn như một ngọn lửa, dù tầm nhìn có mờ đi cũng không hề bớt chân thật, vẫn làm cô lóa mắt.



Viết tình yêu em vĩnh hằng thành kết cục bài thơ

Em là người duy nhất anh muốn hiểu.

Bài hát qua đoạn cao trào đi đến kết thúc, Hứa Ý Nùng nhắm mắt lại trong giai điệu êm ái dày đặc kia, trước mắt là một mảnh đen nhánh nhưng lại như cảm nhận được từng tán cây ven đường, còn có nhiệt độ và hơi thở gần trong gang tấc của thiếu niên.

Hơi ấm thoải mái bao vây kín kẽ lấy cô, đến cơn đau bụng quằn quại mấy phút trước cũng bất tri bất giác lui xuống, chậm rãi tan đi.

Lúc ấy, trong lòng Hứa Ý Nùng lại bình tĩnh chưa từng thấy.

Khi xe đến núi Lăng, Hứa Ý Nùng đã ngủ được một giấc ngắn.

Lúc cô tỉnh lại, tai nghe đã rơi xuống cổ từ bao giờ.

Cô cầm lên định trả lại anh thì nhận ra anh cũng ngủ mất rồi.

Anh co hai chân lại, lại bị cậu to con bên cạnh chen chúc nên chỉ đành giữ tư thế ngồi thẳng, khẽ tựa đầu vào ghế xe, ngồi khoanh tay, vừa trầm lắng vừa lạnh lùng.

Ánh mắt Hứa Ý Nùng phác họa dọc theo sườn mặt anh, tới tới lui lui như muốn khắc vào trong đầu.

Bỗng xe buýt phanh gấp một cái, mọi người chúi đầu về phía trước theo quán tính.

Vương Kiêu Kỳ tỉnh lại, anh vừa mới cử động, Hứa Ý Nùng đã chột dạ rời mắt đi, lúng túng nhét tai nghe vào tay anh.

“Cái này, trả cậu.”

Vương Kiêu Kỳ thấy môi cô đã có tí huyết sắc, cũng chậm rãi lấy lại tai nghe, tháo bên tai nghe của mình xuống rồi cuộn sợi dây thật dài quanh điện thoại, nhét vào túi quần.

Xe dừng, mọi người lục tục xuống xe, giáo viên dặn dò những điều cần chú ý rồi phất tay, cuộc lên núi chính thức bắt đầu.

Hình như mọi người rất hưng phấn, rất nhiều nam sinh leo núi như thi chạy, họ gộp ba bước làm một, leo nhanh lên thềm đá, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Vì cơ thể không khỏe, ngay từ đầu Hứa Ý Nùng đã đi tụt lại phía sau, nhưng đối với một nơi đồng bằng như thành phố C, ngọn núi duy nhất này cũng không cao lắm, cô vẫn cố gắng trèo lên được.

Có điều, lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, cô lặng lẽ tách đội đi vào.

Khi đi ra, Hứa Ý Nùng đã thay xong băng vệ sinh, thoải mái thở dài một hơi.

May mà chỉ đau bụng kinh có hai giờ, giờ cô thấy khá hơn nhiều rồi.

Bấy giờ ngoài cửa bỗng bay tới mùi khói thuốc, cô nhăn mũi, chỉ nghĩ là người lạ nào đó nghiện thuốc lá, ai ngờ vừa quành ra ngoài đã thấy Vương Kiêu Kỳ.

Một làn khói trắng bay đầy trời, điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa của anh, bụng ngón quen thuộc gõ gõ thân thuốc làm tàn thuốc rơi lả tả, có phần bay theo gió, có phần dừng lại bên chân anh.

Anh cũng nhìn thấy cô, dù sao cũng không phải lần đầu hút thuốc trước mặt cô, anh dường như không hề có ý định lảng tránh.

Bộ dạng ngả ngớn bây giờ khác hẳn anh đại cao cao tại thượng mọi khi.

Gió thổi về phía Hứa Ý Nùng, cô hít phải khói thì ho sặc mấy tiếng, Vương Kiêu Kỳ nghiêng người dập điếu thuốc đi.

“Cậu nghĩ trốn ở đây lén lười biếng giáo viên sẽ không biết à?” Anh còn ngậm máu phun người trước.

“Cậu mới trốn ở đây làm việc xấu ấy, có biết con người có ba chuyện gấp không?” Hứa Ý Nùng phản pháo, như đã khôi phục tinh thần, lại có thể cãi tay đôi mất não với anh như mọi ngày.

Bỗng nhiên, cô lại nói một câu: “Còn nữa, hút thuốc nhiều có hại cho sức khỏe!”

Nói rồi, cô bỗng im lặng, bắt đầu ảo não tự hỏi sao mình lại nói vậy.

Cô lấy thân phận gì để nói với anh câu này? Bạn học? Đồng đội?

Ngón tay Vương Kiêu Kỳ vẫn đang kẹp điếu thuốc lập lòe.

Nghe vậy, anh cười một tiếng, lặng lẽ ấn điếu thuốc trong tay lên nắp thùng rác, dập điếu thuốc mới hút được một phần ba đi.

Tuy không tiếp lời nhưng động tác của anh như đang phối hợp với cô, rất hợp tình hình.

Lúc ngẩng đầu lên, anh nói: “Đi thôi, lát nữa lên tới đỉnh núi sẽ chụp ảnh tập thể.”

Hứa Ý Nùng ừ một tiếng, bước nhanh qua người anh như đang chạy trốn, nhưng anh bước mấy bước đã đuổi kịp.

Cứ thế, hai người họ vô duyên vô cớ đi thẳng lên núi, giữa đường hai người bị mấy người lạ tách ra, lúc gặp lại, trong tay anh đã cầm điện thoại, không biết rút ra từ bao giờ.

“Số điện thoại của cậu là bao nhiêu?” Anh bỗng hỏi.

Đại não Hứa Ý Nùng lập tức tách rời.

Anh ngước mắt lên, ánh mắt hai người chạm nhau, anh nói: “Cậu cứ lề mà lề mề, nhỡ đi lạc mất, chẳng phải vẫn là lớp trưởng tôi đây phụ trách đi tìm ư?”

Hứa Ý Nùng muốn nói lại thôi, cũng không dám nhìn thẳng anh quá lâu, cuối cùng rầu rĩ đọc số điện thoại của mình.

Đây không phải lần đầu tiên anh hỏi số điện thoại cô, trước đây lúc chọn cán sự lớp anh cũng từng hỏi, có điều lúc ấy anh độc mồm, hai người tan rã trong không vui, chuyện trao đổi số điện thoại cũng không đi đến đâu.

Anh cúi đầu, ngón tay lướt nhanh trên màn hình apple, một giây sau điện thoại trong túi Hứa Ý Nùng đã rung lên, cô lấy ra, một số điện thoại xa lạ đập vào mắt cô, nhưng chỉ kêu hai tiếng đã yên tĩnh lại.

Vương Kiêu Kỳ đút cả tay và điện thoại vào túi, anh vừa đi vừa nói: “Đi thôi.”

Hứa Ý Nùng vuốt ve điện thoại rồi cũng đút vào túi, không nói lời nào, chỉ tiếp tục leo lên trên.

Tuy nhiên, vì chỉ cắm đầu vào đọc sách mà không tập luyện, thể lực cô thật sự không ổn.

Leo thêm ba hồi bậc thang, cô bắt đầu thở hồng hộc, Vương Kiêu Kỳ đi trước thì quang minh chính đại cười nhạo: “Gò đất có bằng này cậu cũng hổn hển được, nếu đi leo núi thật chắc chết mất thôi nhỉ?”

Câu này Hứa Ý Nùng nghe không bùi tai, cô quay đầu lại, phản bác anh rất chính đáng: “Gò đất cái gì! Đây là núi Lăng của thành phố C chúng tôi, phù hộ cả mảnh đất và con người phương này.”

Cô giơ tay chỉ dòng người qua lại: “Nhìn đi, những người này đều tới dâng hương bái Phật, hương khói rất vượng.” Rồi lại lườm anh một cái, “Làm như thành phố H của cậu có ngọn núi nào cao chạm mây vậy, ngoài cao ốc chọc trời thì còn cái gì nữa không?”

Vương Kiêu Kỳ mới nói một câu mà cô đã hận không thể nói lại anh mười câu, rõ ràng đã mệt đến không chịu nổi nhưng vẫn có sức cãi lại anh.

Một đoàn người lại leo từ dưới lên, bây giờ hai người đứng giữa bậc đá đúng là rất chắn đường.

Hai người nhường sang một bên, không ngờ đoàn người này thật sự rất đông, nhường đường một cái là đợi hồi lâu.

Vừa hay sau lưng họ là một quán nước nhỏ trên núi, bán trà nước và đồ chơi.

Người bán hàng rong nhìn thấy họ thì nhiệt tình vẫy tay rao hàng, là một bà cụ hơi lớn tuổi: “Cô gái chàng trai, muốn mua trà nước điểm tâm gì không?”

Hứa Ý Nùng xua tay với bà ấy, ý bảo không cần, bà ấy lại hỏi tiếp: “Cần hương không? Lên núi phải thắp hương cho Bồ Tát thì vạn sự mới như ý được.”

Hứa Ý Nùng tiếp tục vẫy tay.

Ai ngờ vẫn chưa xong: “Muốn mua đồ gì không? Khai quang rồi đấy, bảo đảm nhà các cháu vui vẻ hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”

Hứa Ý Nùng: “…”

Vương Kiêu Kỳ: “…”

Sớm, sớm sinh quý tử?

Hứa Ý Nùng chỉ thấy máu tụ hết lên mặt mình, đỏ lên như gấc, suýt thì phải dùng bình dưỡng khí.

Mắt bà lão này mờ quá rồi đúng không, chẳng nhẽ trông cô giống, giống người trưởng thành lắm à?

Thấy bà ấy vẫn định nói tiếp, sợ bà ấy tiếp tục nói sai, Hứa Ý Nùng liếc nhìn Vương Kiêu Kỳ, vội vàng mở miệng giải thích: “Bọn cháu, bọn cháu, không phải…”

Có điều còn chưa nói xong đã thấy Vương Kiêu Kỳ đứng ở góc khác trong quán, anh quay lưng về phía cô, so với vẻ sốt sắng của cô thì giọng điệu anh bình tĩnh hơn nhiều.

Anh thờ ơ nhìn bà lão kia, không chỉ không giải thích mà còn hỏi rất hứng thú: “Ở đây bà bán những gì thế ạ?”

Chỉ còn một mình Hứa Ý Nùng hốt hoảng trong cơn gió.

- -----oOo------