Tình Nào Sâu Như Tình Đầu

Chương 44: Ra nước ngoài



Người chung quanh và ánh sáng bóng tối bỗng mờ nhạt như đã qua xử lý ảnh, chóng vánh qua lại như thoi đưa trên con đường, Hứa Ý Nùng cổ gắng ngẩng đầu, nhìn anh khảm vào trong quang cảnh phố xá được đặc tả cận cảnh này, ở dưới vành mũ rộng thùng thình cô như thấy được dải ngân hà trong mắt anh.

Thế nhưng, con người anh lúc tốt lúc xấu, cũng không ra bài theo thói quen, luôn khiến người ta nhìn không thấu đoán không rõ.

Trong lúc cô sững sờ, Vương Kiêu Kỳ lại cách lớp mũ vỗ lên đầu cô một cái, lười biếng nói, “Đi thôi.”

Tư thế đánh người kia giống hệt như bình thường anh đánh Chu Nghiệp, cho nên ở trong mắt anh, cô chung quy là một tomboy có thể đối xử giống như con trai, điều này lại khiến cô rơi vào một vòng tuần hoàn tràn ngập mất mát, làm thế nào cũng không thoát ra được.

“Cậu đi trước đi.” Lần này Hứa Ý Nùng không đuổi theo anh nữa, mà cúi đầu bảo anh đi trước.

Vương Kiêu Kỳ không nói thêm gì, ồ một tiếng, bước lên xe đạp đi thật.

Hứa Ý Nùng lại ngẩng đầu, người đã không thấy đâu.

Cô đứng ở dưới đèn đường kéo khóa áo khoác của anh lên tới cổ, ngửi hơi thở của anh, nhìn cái bóng cô đơn dưới chân mình rồi cười khổ, có chút buồn bã cũng có chút chua xót.

“Cậu định ở đây làm bức tượng điêu khắc sao?” Chỉ chốc lát sau, giọng nói đáng ghét của Vương Kiêu Kỳ lại theo gió bay tới.

Hứa Ý Nùng ngước mắt nhìn anh, “Cậu?”

Sao cậu lại quay về?

Vương Kiêu Kỳ đẩy xe đi tới trước mặt cô, chỉ chỉ chiếc áo khoác rộng thùng thình trên người cô, “Trong áo có một cái túi, chìa khóa nhà tôi ở bên trong.”

Thì ra là trở về lấy chìa khóa, nhưng bà nội anh không ở nhà sao? Hay là sợ bà đã ngủ rồi?

Hứa Ý Nùng không nghĩ nhiều, vội vàng kéo khóa áo ra, thò tay vào bên trong mò mẫm.

Vương Kiêu Kỳ nhắc nhở, “ở bên trái.”

Cô dựa theo lời anh nói lấy ra hai chiếc chìa khóa trong túi bên trái, sau đó đưa cho anh.

Vương Kiêu Kỳ nhận lấy chìa khóa, lại liếc nhìn cô, “Sao cậu vẫn chưa đi?”

Hứa Ý Nùng thẳng thắn nói, “Chìa khóa nhà tôi đưa cho bố tôi rồi, bây giờ về nhà cũng không có ai.”

Vương Kiêu Kỳ nghe vậy, trên mặt mang theo nụ cười trêu chọc, Hứa Ý Nùng lần này không nhịn được nói, “Có gì buồn cười chứ, không phải cậu cũng để quên chìa khóa sao? Hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, cậu cũng đừng năm mươi bước cười một trăm bước.”

Anh không trả lời, chỉ quay đầu xe, “vừa hay, tôi đói bụng rồi, không phải cậu nợ tôi tiền sao? Cho cậu một cơ hội mời tôi ăn khuya.”

Anh dường như luôn có thể nắm đúng thời cơ khiến cô không cách nào phản bác, ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

“Nhưng trên người tôi không có tiền.” Hứa Ý Nùng nhỏ giọng than thở, người này trí nhớ kiểu gì vậy?

Vương Kiêu Kỳ một lần nữa nhảy lên xe, mặt hướng về phía con phố ăn vặt kia, “Tôi có tiền là được, đã nói cậu có thể nợ tôi mà.” Anh lại ngoái đầu nhìn lại, màu đèn đường phủ lên người anh, càng lúc càng bão hòa, ngay cả mái tóc bồng bềnh kia dường như còn chói mắt hơn cả ánh sáng.

Anh hỏi, "Cậu có đi hay không, hay còn muốn làm bức tượng điêu khắc?”

Hứa Ý Nùng lúc này mới bước lên xe đạp của cô đi theo, cô cãi lại, “Cậu từng thấy bức tượng điêu khắc nào sống động như vậy chưa?”

Anh lái xe cũng không nhanh, hứng thú đáp lời cò, “Cũng đúng, không phải bức tượng điêu khắc, hẳn là một tảng đá hình người.”

Hứa Ý Nùng hừ một tiếng, "Coi như là tảng đá đi, cũng không phải đang ngóng cậu.”

Vừa dứt lời, Hứa Ý Nùng đột nhiên nhớ hôn vọng phu rồi chợt im bặt, còn thiếu chút nữa tát mình một cái, cô đang nói hươu nói vượn gì vậy?

Cũng may anh không có bất kỳ phản ứng gì, tiếp tục đều đặn đạp xe, hẳn là không nghe thấy.

Hứa Ý Nùng nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng chuyện tối nay của trường học rất đột ngột, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc làm ăn của phố ăn vặt lân cận, sự náo nhiệt vẫn luôn diễn ra, chỉ là con phố hôm nay giống nơi tụ tập buôn chuyện hơn so với bình thường.

Các học sinh vừa dừng chân ở đây vừa bàn luận sôi nổi, mỗi người một ý, phiên bản gì cũng có.

Thời điểm Hứa Ý Nùng lướt qua bọn họ khó tránh khỏi nghe được chút ít, kỳ thật lúc này trong lòng mọi người ít nhiều đều có thể đoán được không phải chuyện tốt gì, cho nên trong lòng của cô cũng lần nữa trầm xuống.

vẫn đến tiệm cơm chiên kia, bà chủ vừa thấy anh đến liền cười hỏi, “Hôm nay lại là cơm chiên trứng cà chua?”

Anh gật đầu, lại dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Hứa Ý Nùng.

Buổi tối cô không ăn cơm tối đàng hoàng, lúc này quả thật cũng có chút đói bụng, cô làm như vô tình nói một câu, “Giống vậy ạ.”

Bà chủ đáp lời rồi đi xuống bếp gọi hai tiếng, người trong tiệm còn rất nhiều, hai người chỉ có thể đứng chờ chỗ trống, Hứa Ý Nùng nhìn thực đơn được in trên tấm xốp dán trên tường, không hiểu sao lại thất thần thật lâu.

Có người thỉnh thoảng liếc trộm về phía bọn họ, sau đó lại quay đầu nhỏ giọng nói trộm, “Ấy, đó không phải là cặp đôi anh hùng trường trung học số 1 thành phố chúng ta sao?”

“Đúng thật, nhưng hai người bọn họ không phải đối thủ một mất một còn ư? Sao còn có thể cùng nhau đến ăn cơm?”

"Người ta tốt xấu gì cũng cùng một lớp, lớp A1 vừa kỷ luật lại đoàn kết, bên trong quanh co vòng vèo thế nào ai mà biết, có thể chỉ là trùng hợp tới đây ăn thôi.

Hơn nữa...” Có người thấp giọng, “Hứa Ý Nùng là bạn gái của hotboy Giang Tấn.”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, tấm rèm trong suốt trước cửa tiệm bỗng nhiên bị vén lên, mấy người từ bên ngoài bước vào, chính là nhóm người Giang Tấn, Phạm Diệc Thành và Lâm Miểu.

Giang Tấn đi ở phía trước nhất, là người đầu tiên nhìn thấy Hứa Ý Nùng.

Vừa muốn mở miệng chào hỏi lại phát hiện Vương Kiêu Kỳ đứng ở bên cạnh cô, bước chân cậu ấy thoáng dừng lại, đứng yên tại chỗ.

Lâm Miểu và Phạm Diệc Thành vẫn đang dính nhau phía sau, thấy cậu ấy đột nhiên dừng lại, Phạm Diệc Thành khoác vai cậu ấy hỏi, “Sao vậy?” Lại theo tâm mắt cậu ấy nhìn về phía trước, thốt ra một câu ‘Mẹ kiếp’.

Trong ba người chỉ có Lâm Miểu phản ứng bình thường nhât, cô ấy lập tức hô một tiếng, “Hi, bạn cùng bàn!”

Hứa Ý Nùng nghe được giọng nói quen thuộc, vừa quay đầu thì thấy ba người đang đứng ở cửa, cô vội vàng phất tay với Lâm Miểu, sau đó mỉm cười tỏ vẻ chào hỏi với Giang Tấn và Phạm Diệc Thành.

Phạm Diệc Thành cũng nở nụ cười thân thiện với cô, ánh mắt Giang Tấn thì đảo qua chiếc áo khoác nam trên người cô, cách một lát mới gật gật đầu với cô, nhưng không hề cười.

Lâm Miểu thật ra còn muốn hỏi Hứa Ý Nùng là rõ ràng cô đi trước bọn họ, tại sao lại ở chỗ này? Nhưng cô ấy cũng là một người thông minh, hiện tại bầu không khí khá xấu hổ, Hứa Ý Nùng và cô ấy giống như phần nhân bị kẹp giữa miếng sandwich, xem xét tình hình thì bớt nói nói chuyện sẽ tốt hơn.

Quần chúng ăn dưa lại bắt đầu nhiều chuyện, “Bạn trai chính thức tới rồi, sao hai người kia thoạt nhìn có chút xa lạ nhỉ?”

Lập tức có người nói, “Nói nhảm, Cậu tưởng đó là cậu à? Người ta một người là hotboy, một người là học bá, đều là cây to đón gió, nhất cử nhất động đều nằm trong tầm kiểm soát của giáo viên, khác hẳn với tình yêu cún con trong sáng của chúng ta, ở chỗ đông người phải giả vờ không quen biết?”

Mọi người vừa nghe đã hiểu, “Cũng đúng.”

Lúc mấy người chào hỏi, Vương Kiêu Kỳ không coi ai ra gì thờ ơ đút một tay vào túi quần, cúi đầu nhìn điện thoại di động, ai tới ai đi coi như người qua đường không quan trọng, trực tiếp làm lơ.

Lâm Miểu đang ‘xem mặt gửi lời’ len lén nhìn Giang Tấn, lại nhìn sang Vương Kiêu Kỳ ở phía trước, rõ ràng cảm giác được bầu không khí không được dung hòa, bèn lặng lẽ kéo quần áo Phạm Diệc Thành, thấp giọng hỏi, “Hay là chúng ta đổi chỗ khác đi?”

Phạm Diệc Thành còn đang canh cánh trong lòng chuyện sân bóng rổ trước đó, hôm nay giống như tìm được chỗ trút giận, bèn nói thẳng, “Đổi cái gì mà đổi? Vì sao phải đổi? Lẽ nào tiệm ăn này đám người A1 cũng bao hết hay gì?”

Giọng nói của cậu ấy cũng không thấp, tuy rằng là nói với Lâm Miểu nhưng tính mục tiêu rất mạnh, những người ở đây vừa nghe đã ngửi thấy mùi thuốc súng.

Lâm Miểu bị cậu ấy nhằn thì khó hiểu, sắc mặt tái mét, "Phạm Diệc Thành, chuyện giữa đám nam sinh các cậu không hề liên quan đến tớ, bây giờ cậu ở đây hô tô gọi nhỏ với tớ cái gì chứ?”

Phạm Diệc Thành giở tính lên cũng rất cứng đầu, “Dù sao tớ cũng không đổi, muốn đi thì cậu tự đi đi.”

Lâm Miểu tức giận, “Cậu...”

Mắt thấy hai người sắp cãi nhau, mãi cho đến khỉ Giang Tấn liếc mắt sang mới tạm thời bình tĩnh lại.

Lâm Miểu xoay người, nổi lên hờn dỗi.

Vừa lúc có người ăn xong giải tán, để trống bàn, bà chủ nhiệt tình tiếp đón hai nhóm tới ngồi, hai chỗ ngồi song song chỉ cách một hành lang, Giang Tấn cũng gọi một phần cơm chiên trứng cà chua, Phạm Diệc Thành thì chọn đại một phần cơm chiên trứng, cậu ấy nói, “Tớ với Lâm Miểu ăn một phần là được, dạ dày của cậu ấy bé.” Nói xong thì muốn kéo Lâm Miểu ngồi xuống.

Lâm Miểu trong lồng cồn tức giận, hất tay cậu ấy rồi trợn mắt liếc nhìn, “Ai muốn ăn chung phần với cậu?”

Cánh tay Phạm Diệc Thành dùng sức khiến cô ấy mất thăng bằng ngã ngồi trên đùi cậu ấy, “Không ăn chung với tớ chứ cậu định ăn chung với ai?”

Lâm Miểu vừa thẹn vừa sợ, điên cuồng đánh cậu ấy, hạ giọng mắng, “Muốn chết à, ở đây toàn là người, cậu còn ngại chưa đủ mắt nhìn phải không?” Lại cẩn thận ngó Vương Kiêu Kỳ một cái, “Lớp trưởng lớp bọn tớ đang ngồi kế bên đấy!”

Phạm Diệc Thành vẻ mặt không quan tâm tiếp tục lôi kéo, Lâm Miểu càng tránh cậu ấy càng hăng hái, “Sợ cái gì? Bây giờ cũng không phải ở trong trường học.”

Thanh âm liếc mắt đưa tình của hai người bay tới chỗ Hứa Ý Nùng làm cô không khỏi đỏ tai, lúc trước cô chỉ nghe Lâm Miểu và Phạm Dỉệc Thành show ân ái ở trong điện thoại, còn tận mắt nhìn thấy một cách trắng trợn như vậy ở bên ngoài trường thì vẫn là lần đầu tiên.

Cảnh tượng chủ nhiệm lớp 1ân trước tìm cô ép hỏi chuyện của bọn họ còn rõ ràng như hôm qua, cô có chút muốn nhắc nhở Lâm Miểu nên khiêm tốn một chút, rồi lại ngại ở đây nhiều người nên không tiện lên tiếng.

Lúc này gửi tin nhắn cho cô ấy thì lại sợ bị Phạm Diệc Thành nhìn thấy, cảm thấy cô xen vào việc của người khác, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể chờ ngày mai đi học tìm được cơ hội nói riêng với cô ấy.

Cơm chiên nhanh chóng được mang lên, Hứa Ý Nùng rút ra một đôi đũa dùng một lần, đột nhiên trong tay có thêm một chén canh xương, cô ngẩng đâu, là Giang Tấn đưa tới.

Cậu ây lại đưa canh tới trước mặt Vương Kiêu Kỳ, còn tự động che anh lại, nói với Hứa Ý Nùng, “Tiện tay nên cũng mủc cho cậu một chén.”

Hứa Ý Nùng nhìn chén canh kia, xuât phát từ lễ phép cô không từ chối ngay tại chỗ, “Cám ơn.”

“Không có gì.”

Giang Tấn trở lại chỗ ngồi của mình, Hứa Ý Nùng tháo đũa dùng một lần, nhịn không được len lén ngước mắt nhìn đối diện, thây Vương Kiêu Kỳ cũng đang tháo đũa, nghĩ đến lần trước từ núi Lăng trở về anh nói anh biết chuyện chủ nhiệm lớp tìm cô nói chuyện, sợ anh hiểu lầm, cô bèn nhắc lại một chút, “Chuyện đó, lúc trước cậu ấy từng giúp tôi, cho nên có quen biết.”

Không phải như bên ngoài đồn đãi.

Nhưng nói xong cô lại thấy hối hận, cảm thấy mình như vậy chẳng khác gì vẽ rắn thêm chân, làm điều thừa, cô nói với anh những thứ này làm gì đây? Có lẽ anh căn bản không để tâm.

Quả nhiên, anh nhẹ giọng ừ một tiếng, “Ăn cơm đi.”

Hứa Ý Nùng cúi đầu, dùng đũa quấy từng hạt cơm no đủ sáng bóng, nhưng không còn hứng thú muốn nuốt xuống nữa.

Một bữa cơm ăn không biết mùi vị, bát canh kia cô vẫn không động vào, Vương Kiêu Kỳ ăn xong trước, đứng dậy đi đến quầy, “Tôi đi tính tiền.”

Tầm mắt Hứa Ý Nùng vẫn đuổi theo anh, cũng buông đũa xuống không ăn nữa, theo sát phía sau.

Phía trước có người chờ bà chủ trả tiền lẻ, Vương Kiêu Kỳ đang xếp hàng, Hứa Ý Nùng bèn đứng ở cửa yên tĩnh chờ đợi.

Qua một lát bọn Giang Tấn cũng sắp kết thúc, lúc này người tính tiền đã xếp hàng tới cửa.

Phạm Diệc Thành và Lâm Miểu còn ở trên bàn ăn lề mề, Giang Tấn đành phải tới xếp hàng trước, vừa lúc đứng ở bên cạnh Hứa Ý Nùng.

Hứa Ý Nùng nhường đường cho cậu ấy, cậu ấy thây bèn nói không cân.

Người tương đỗi nhiều, Hứa Ý Nùng cảm thấy mình chiếm chỗ, định đi ra ngoài trước, nhưng lúc đi ra ngoài nghe được Giang Tấn ở phía sau hỏi, “Tin nhắn mừng năm mới kia, cậu có thấy không?”

“Thấy rồi.” Hứa Ý Nùng nói nhưng không quay đều lại, cô đưa tay muốn đẩy rèm cửa trong suốt, lại nói một tiếng, “Cám ơn cậu nhé Giang Tấn, tạm biệt.”

Chỉ là tay cô cồn chưa chạm vào rèm cửa thì nó đã bị người ta vén lên từ bên cạnh, Vương Kiêu Kỳ đã thanh toán xong đi tới, cánh tay anh vén rèm cửa cúi đầu nhìn cô.

“Đi thôi.”

Hứa Ý Nùng và anh nhìn nhau, trong lòng chợt ấm áp, cô cất bước về phía trước đi ra khỏi tiệm ăn, hệt như bước ra ngoài dưới sự bảo vệ của vồng tay anh.

Sự ảm đạm trong bữa ăn ban nãy cũng dễ dàng bị quét sạch.

Vương Kiêu Kỳ theo sát phía sau, hai người cùng đi lấy xe.

Rèm cửa trong suốt một lần nữa rơi xuống, ngăn cách bên trong và bên ngoài, Giang Tấn nhìn thân ảnh một cao một thấp bên ngoài rèm cửa, hai chữ “Tạm biệt” kẹt ở trong cổ họng cũng không có cơ hội nói ra miệng, chỉ có thể nuốt trở về.

Cửa trường học lúc này tụ tập rất nhiều người dân lân cận không rõ chân tướng và cả phụ huynh, toàn bộ lực lượng bảo vệ của trường học cử nhau giải tán đám đông để ngăn chặn người xem, Hứa Ý Nùng vừa đi vừa nhìn những phụ huynh lo lắng chạy tới đón con kia, đáy mắt cô đơn vô cùng.

Cô nghĩ, cho dù xảy ra chuyện lớn hơn nữa, trong những phụ huynh này vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện bóng dáng cô giáo Ngô và lão Hứa.

Lúc này hai người đi thẳng đến ngã tư đường mới tách ra, bên kia đèn xanh đèn đỏ rẽ trái chính là nhà Vương Kiêu Kỳ, thật sự rất gần, bọn họ ở dưới đèn xanh đèn đỏ nói lời tạm biệt bình thường.

“Tạm biệt."

“Tạm biệt.”

Vương Kiêu Kỳ vừa giẫm lên bàn đạp xe đạp lại nghe Hứa Ý Nùng nói gì đó, nhưng đề - xi - ben quá nhỏ, bị tiếng lốp xe hơi nhoáng qua che lấp.

“Cái gì?” Anh quay đầu lại hỏi.

“Tôi nói, ngày mai nhât định sẽ trả tiền lại cho cậu!” Đèn xanh rẽ trái đã sáng lên, Hứa Ý Nùng nhắc nhở, “Cậu đi đi, lớp trưởng.”

Phía sau cũng có học sinh đạp xe đang chờ anh nhường đường trước, Vương Kiêu Kỳ không nói gì nữa, đạp xe đi, lần này thật sự không quay đầu lại.

Bóng lưng của anh nhanh chóng biến mất trong bóng đêm mênh mông này, gió ở ngã tư khó tránh khỏi có chút lớn hơn.

Cảm giác lạnh lẽo kéo đến, Hứa Ý Nùng vô thức khoanh tay ôm mình, quần áo rộng thùng thình của anh dần dần quấn chặt trên người cô, nhiệt độ cơ thể còn lưu lại cũng không biết là ảo giác của cô hay là gì, giống như trong đêm tối phức tạp này thay anh ôm lấy cô.

Lúc Hứa Ý Nùng về đến nhà thì bất ngờ phát hiện đèn trong nhà vẫn sáng, khóa kỹ xe xong cô tới gõ cửa lại phát hiện trong nhà không có ai, nhưng cô nhớ rõ lúc đi đèn trong nhà đã tắt, cô lấy điện thoại di động ra muốn hỏi lão Hứa khi nào thì trở về, ân vài cái vẫn thấy màn hình đen, cũng không biết hết pin khi nào đến nỗi tự động tắt máy.

Cô đành phải ngồi cuộn tròn một mình trên hành lang, im lặng chờ đợi một người trong bố mẹ trở về.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hành lang trống trải mà tĩnh lặng, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng mèo hoang gào thét, Hứa Ý Nùng vùi đầu vào khuỷ tay, giống như một đứa trẻ bị thế gian vứt bỏ.

Không biết qua bao lâu, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, còn có giọng nói khàn khàn của cô giáo Ngô.

“Tôi nói cho anh biết Hứa Thịnh Văn! Những chuyện khác tôi có thể dễ dàng tha thứ, người mẹ hủ bại của anh, sự khúm núm của anh, nhưng chỉ liên quan đến con gái tôi thì không thể! Nếu hôm nay con gái có mệnh hệ gì! Tôi nói anh nghe, tôi không để yên cho anh đâu!”

Ngay sau đó là lão Hứa thở dài, “Sao em lại đổ lên đầu anh? Việc cấp bách là phải tìm con gái trước chứ?”

Cô giáo Ngô lại giống như bị xúc động gì đó, bắt đầu khóc sướt mướt, “Tôi nói cho anh biết, nếu Nùng Nùng bị gì, tôi, tôi...”

Lại bị lão Hứa trực tiếp cắt ngang, “Em là một giáo viên nhân dân mà lại ăn nói bậy bạ vô căn cứ thế sao?”

Hai vợ chồng còn ở phía dưới lôi kéo, phía trước một thanh âm quen thuộc chợt vang lên.

“Bố, mẹ?”

Hai người chăm chú nhìn, là con gái nhà mình.

Đó là lần đầu tiên Hứa Ý Nùng nhìn thấy bố mẹ đồng loạt chạy về phía cô, giống như bảo bối mất đi mà tìm lại được, ôm cô không chịu buông tay, nâng mặt cô lên vuốt ve đầu cô, sau khi xác nhận nhiều lần mới cất giọng nghẹn ngào, “Con không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

Hứa Ý Nùng sững sờ tại chỗ, không biết tại sao.

Sau đó vào nhà mới hiểu được, thì ra tình huống đột ngột phát sinh của trường trung học số 1 thành phố đã chóng vánh truyền tới các trường khác.

Lúc ấy cô giáo Ngô ở trong phòng làm việc sửa bài tập, nghe được các đồng nghiệp đang nói, “Ấy, mọi người biết gì chưa? Trường trung học số 1 thành phố xảy ra chuyện, một học sinh mất tích rồi.”

Những đồng nghiệp khác khó tin đồng loạt ‘Hả?’ một tiếng, tất cả buông chuyện trong tay xuống, hỏi, “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Đồng nghiệp kia cũng không xác định lắm, chỉ nói, “Hình như là vừa xảy ra, nghe nói còn là học sinh lớp 10, đáng tiếc thật.”

Có người nghe vậy nhìn về phía cô giáo Ngô, muốn bà chứng thực, “Cô Ngô, con gái của cô không phải học lớp 10 chạy nước rút sao? Có phải khối của các em ấy không? Chuyện này cô có biết không?”

Chuyện vô căn cứ này cô giáo Ngô không bình luận, tiếp tục sửa bài tập, “Tôi không biết.”

Mọi người biết điều ngậm miệng không nói nữa.

Chờ kết thúc tiết tự học buổi tối, lúc cô giáo Ngô đi toilet lại nghe được đồng nghiệp tổ khác đang thảo luận chuyện này, còn nói cái gì mà trường trung học số 1 thành phố đang tổ chức cho học sinh khẩn cấp rút lui, tập thể tự học buổi tối hủy bỏ, có thể thấy được tính nghiêm trọng của tình hình.

Bà trở về phòng làm việc liền gửi cho Hứa Ý Nùng một tin nhắn,thấy mãi lâu mà cô không trả lời, bà lại gọi điện thoại, cũng không ai nhận máy, đây là chuyện trước kia chưa bao giờ có.

Dù con gái lúc ấy không nhận máy thì cũng sẽ nhanh chóng hồi âm lại, cho dù chỉ trả lời một tin nhắn.

Điều này khiến bà càng lúc càng không yên.

Nghe các đồng nghiệp thỉnh thoảng nhỏ giọng thảo luận bà lại càng cảm thấy bất an, cũng không có tâm tư gì ngồi lại nữa, bèn đánh tiếng với chủ nhiệm lớp bên cạnh, nhờ cô ấy trông chừng giúp một chút, trong nhà bà có chút việc phải về xử lý.

Cô giáo kia hiểu ý gật đầu, “Được, cô đi đi.”

Cô giáo Ngô xách túi đi ra ngoài, bà phải tự mình đến trường trung học số 1 tìm hiểu tình hình mới yên tâm.

Bà đón xe đến trường trung học số 1 thành phố, dọc theo đường đi trong đầu đều là câu nói “ở lớp chạy nước rút của khối lớp 10 có một đứa bé mất tích rồi” nghe được ở nhà vệ sinh kia.

Bà vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho chồng.

Lão Hứa vốn đang xã giao, rượu cồn vào người nghe được hai câu liền mất kiên nhẫn, muốn thúc giục vợ không có việc gì thì cúp máy trước, có cái gì về nhà rồi nói sau, lại nghe được vợ nói gì mà “Trường trung học số 1 thành phố có đứa bé xảy ra chuyện, con gái lại mất liên lạc, làm thế nào cũng không liên lạc được, bây giờ em đang trên đường đến trường trung học sổ 1 xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì mới có thể yên tâm.”

Ông vơ lấy khăn ướt trên bàn lên lau mặt, đã sớm quên đó là dùng để lau miệng, sau đó chào hỏi với lãnh đạo và khách hàng rồi ra khỏi phồng bao, rượu cồn trong nháy mắt cũng tỉnh táo hơn một nửa.

“Em nói cái gì?”

Cô giáo Ngô lặp lại một lần, cũng dặn dò ông, “Bây giờ anh không có việc gấp thì chạy về nhà xem thử, nghe nói là trường học đã tổ chức cho học sinh khẩn cấp rút lui, lỡ như con gái đã về nhà...”

Bà còn chưa xong, lão Hứa đã luôn miệng đáp lời, “Được được được.” Nhớ tới chuyện hôm nay mình còn cầm chìa khóa của con gái, ông càng thêm hoảng loạn, “Anh về liền, về liền đây!”

Cứ như vậy, hai vợ chồng chia làm hai đường, nhưng không ai tìm ra con gái.

Hai người thay nhau gọi điện thoại cho cô, đầu kia không ngừng nhắc nhở đã tắt máy.

Cô giáo Ngô gọi cho chủ nhiệm lớp cũng bận máy.

Sau khi hai người gặp nhau lại vội vàng vàng vàng về nhà xem thử, cuối cùng cũng thấy con gái, trái tim treo ngược cả đêm lúc này mới bình yên rơi xuống, hơn nữa cô giáo Ngô còn kìm lòng không đậu mà chảy nước mắt.

Chỉ là Hứa Ý Nùng cồn chưa kịp xúc động với hành động của bố mẹ, vừa về đến nhà, hai vợ chồng chẳng những không suy nghĩ lại sâu sắc mà bắt đầu đùn đẩy nhau, càng lúc càng nghiêm trọng.

Cô giáo Ngô trách lão Hứa cầm chìa khóa của Hứa Ý Nùng, quở trách ông một trận: “Mỗi 1ân anh ra ngoài đều không mang theo chìa khóa nhà, cứ lấy chìa khóa của con gái, là anh không nhớ hay là căn bản không muốn ở cái nhà này nữa? Hại con bé phải ngồi một mình ở cửa, có nhà nhưng không thể vào.

Nếu không phải em nói chạy về xem lại thì không biết con bé còn phải ngồi chờ bao lâu nữa.

Trời lạnh như thế này, thân thể nó cồn đang phát triển lỡ bị ảnh hưởng thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ sau này phải thuê thêm một bảo mẫu trông nhà để mở cửa cho anh?” Bà lại liếc ông, “Không có mệnh của lão gia nhưng lại có bệnh của lão gia.”

Lão Hứa cũng không cam lòng yếu thế, “Vậy sao em chỉ lưu số điện thoại của chủ nhiệm lớp con gái, vào thời khắc mấu chốt số điện thoại của một giáo viên khác cũng không tìm thấy? Mấy lúc như vậy giới giáo viên của em đâu? Mạng lưới quan hệ của em đâu? Lý trí của em đâu?” ông vỗ vỗ tay, “Hay là lại chạy lung tung giống như một con ruồi không đầu?”

Hai người tranh chấp nửa ngày vẫn chưa phân hơn thua, hướng gió lại bất tri bất giác đảo ngược về phía trường học, lão Hứa giơ tay chỉ ngoài cửa sổ, cũng không hiểu đang chỉ chỗ nào, “Anh thây trường trung học số 1 thành phô này càng ngày càng không được.

Đầu tiên là giáo viên xảy ra vấn đề, hiện tại học sinh lại xảy ra vấn đề, cứ tiếp tục xảy ra vấn đề như vậy, phụ huynh nào có thể chịu nổi?” ông khoanh tay đi tới đi lui trước mặt cô giáo Ngô, vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm, “Không được không được, như vậy không được.”

Cô giáo Ngô thấy ông đi qua đi lại thì phiền lòng, cau mày hỏi, “Vậy anh nói xem, làm sao mới được?”

Lão Hứa nhìn vợ, “Ra nước ngoài!” ông gần như bật thốt ra, “Đưa con gái ra nước ngoài học học cấp 3.”

Đối với đề nghị bất thình lình này của ông, cô giáo Ngô cũng không phản đối, mà là trâm ngâm thật lâu, lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Thấy phản ứng của vợ, lão Hứa càng thấy có lý, “Dù sao nhà chúng ta cũng không phải không có điều kiện để đưa con ra nước ngoài.

Em nhìn đồng nghiệp của em hay đồng nghiệp của anh đi, có đứa trẻ nào hiện tại không ra nước ngoài du học? Mà chúng ta cũng không nói tới người khác, nói gần đây thôi, Dục Hằng, không phải Dục Hằng cũng định nộp đơn ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi sao?” Lão Hứa tính toán, sâu sắc thấy đúng, “Nếu trước sau gì cũng phải ra ngoài, sớm một chút hay muộn một chút cũng đâu có sao? Em nói thử xem?”

Cô giáo Ngô suy nghĩ, đang do dự bất định thì đột nhiên cửa phòng Hứa Ý Nùng đang đóng chặt ‘phanh’một tiếng mở ra.

Hai vợ chồng hoảng sợ, chỉ thấy cô đứng thẳng trước cửa phòng, đáy mắt không chứa bât kỳ cảm xúc nào, giọng điệu quật cường nói.

“Con không đi! Con không ra nước ngoài!”

- -----oOo------