Tình Nào Sâu Như Tình Đầu

Chương 91: Tuần trăng mật - Máy bay chiến đấu giữa các ông chồng



Chuyến đi chơi ở Osaka chủ yếu là đi xem Universal.

Trước kia Vương Kiêu Kỳ đã đồng ý với Hứa Ý Nùng rằng sau này sẽ tới đó chơi với cô, sau khi hai người họ chia tay, Hứa Ý Nùng không chú ý tới nó nữa, hôm nay tới cũng coi như đền bù niềm nuối tiếc năm đó của họ.

So với hai người họ, thật ra vợ chồng Đồ Tiểu Ninh không có hứng thú với công viên trò chơi kiểu này lắm, bởi vì Đồ Tiểu Ninh sợ độ cao, bình thường ra ngoài chơi họ cũng tránh những công viên giải trí như thế này, chỉ đi dạo danh thắng cố tích hoặc là ngắm sông suối gì đó.

Trước khi đi, lúc Đồ Tiểu Ninh thảo luận lịch trình du lịch với Hứa Ý Nùng cũng đã nói chuyện này với cô, nhưng biết đó là chuyện cô hẹn ước với chồng thì lập tức ngậm miệng không đề cập tới.

Hứa Ý Nùng cũng cố ý hỏi cô ấy, "Chị dâu, chị thích đi mấy nơi như công viên trò chơi không? Nếu không thích thì chúng ta không đi, ngắm cảnh thôi là được."

Đồ Tiểu Ninh lập tức đáp, "Được, chị sao cũng được."

Cuối cùng Hứa Ý Nùng cứ thế xếp Universal vào hành trình.

Cho nên khi Kỷ Dục Hằng thấy lịch trình Hứa Ý Nùng gửi trong nhóm Chat thì nhăn nhăn mày, anh ấy hỏi Đồ Tiểu Ninh, "Em không nói cho em ấy biết vấn đề của em à?"

Khi Kỷ Dục Hằng tẳm xong xốc chăn lên giường, Đồ Tiểu chui vào lòng anh ấy cọ cọ.

"Đúng vậy, chưa nói."

Kỷ Dục Hằng chỉ nghĩ cỏ ấy ngượng ngùng, giơ điện thoại lên nói: "Thế để anh nói."

Thấy anh ấy gõ như bay trên điện thoại, Đồ Tiểu Ninh vội vàng duỗi tay cản lại.

"Đừng, không được nói!"

Kỷ Dục Hằng khó hiểu.

Đồ Tiểu Ninh nói thật: "Lúc Ý Nùng thảo luận hành trình với em có vô tình nhắc tới đó là nơi em ấy và em rể hẹn nhau cùng đi trước khi chia tay.

Bây giờ hai em ấy khó lầm mới quay lại với nhau, lần này đi Universal chắc chân là để đền bù tiếc nuối năm đó, em sao có thể nhắc tới chuyện em sợ độ cao được chứ? Mất hứng lắm."

Bấy giờ Kỷ Dục Hằng mới biết chân tướng, "Còn có việc này?"

Đồ Tiểu Ninh gật đầu như giã gạo, "Đúng vậy." Lại dựa dựa anh ấy, "Anh nói xem, có cái gì tốt đẹp hơn cùng thực hiện lời hứa thời niên thiếu với người yêu? Ý Nùng ở Nhật Bản nhiều năm như vậy, em ấy muốn đi đâu thì đi được ngay, vì sao cứ phải chờ tới bây giờ mới đi, chẳng phải là vì người trong mộng không ở đây? Bây giờ cuối cùng cũng tới, không thể để em ấy có tiếc nuối gì được."

Kỷ Dục Hằng nghe cô ấy nói xong thì nắm lấy tay cô ấy, xúc động siết chặt tay nhau: "Cũng đúng."

Đồ Tiểu Ninh còn không quên dặn dỏ anh ấy: "Nên anh cũng không được nói, đến lúc đó chúng ta không chơi mấy trò mạo hiếm là được rồi."

Kỷ Dục Hằng nhìn cô ấy: "So với anh, em vẫn nên tự quản cái miệng mình trước đi."

Đồ Tiểu Ninh thề son sắt: "Đương nhiên rồi."

Vèo cái đã đến hôm nay, quả nhiên Hứa Ý Nùng dậy rất sớm, cô bị Vương Kiêu Kỳ ôm chặt trong lòng không nhúc nhích được, chỉ đành nhẹ nhàng đẩy cánh tay anh ra, định chui ra ngoài.

Nhưng cô vừa cử động anh đã tỉnh lại.

"Đi vệ sinh à?" Anh sát tới hôn khẽ lên đầu vai cô như một thói quen.

Hứa Ý Nùng dứt khoát xoay người lại đối mặt với anh, bảo anh: "Em muốn rời giường."

Vương Kiêu Kỳ duỗi tay cầm điện thoại trên tủ đầu giường xem giờ, Hứa Ý Nùng thuận thế xoay người để chân trần xuống giường.

Vương Kiêu Kỳ phát hiện ra thì nhắc nhở: "Không được đi chân trần."

Hứa Ý Nùng chỉ lo chạy vào nhà vệ sinh: "Ui, một tí thôi mà."

Ai ngờ cô vừa nói xong anh đã xốc chăn lên, nhảy từ đầu giường xuống đuôi giường, chặn ngang ôm lấy cô.

"Sao không nghe lời thế? Đi dép vào cho anh."

Lúc đó thân trên của Vương Kiêu Kỳ vẫn để trần, cho dù cách một lớp áo ngủ, Hứa Ý Nùng vẩn cảm nhận được xúc cảm của cơ bắp rần trầc.

Cô dùng đầu ngón tay chọc chọc cơ ngực anh, lại đụng vào đường nhân ngư của anh, cảm thán: "Chồng à, chắc anh là một trong số ít trai IT có dáng người tốt như vậy."

Còn lâu Vương Kiêu Kỳ mới sập bẫy, anh bế cô về trên giường, sau đó nhìn xuống dưới giường, tìm được dép lê mới buông cô xuống.

"Đừng nói sang chuyện khác, đi dép vào ngay."

Hứa Ý Nùng bĩu môi, chỉ đành ngoan ngoãn xỏ dép vào: "Biết rồi biết rồi."

Đi dép xong anh mới bằng lòng buông tay, cô lập tức ngồi xổm trên hành lang lật hành lý của mình, hôm nay cô nhất định phải trang điểm thật đẹp để đi Universal.

Vương Kiêu Kỳ nhìn cô đối hết bộ này đến bộ khác, không ngừng lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh, còn luôn miệng hỏi:

"Chồng ơi, bộ này đẹp hay bộ kia đẹp?"

Anh gối lên cánh tay mình, nghiêng người về phía cô, không ngại phiền mà nói, "Em mặc gì cũng đẹp, à không..."

Hứa Ý Nùng hơi ngừng lại: "Không cái gì?"

Chỉ thấy Vương Kiêu Kỳ nằm nghiêng trên giường, thân trên để trần như một bức tranh mỹ nam mới tỉnh giấc, anh nhìn cô, cười như không cười.

"Lúc không mặc gì càng đẹp hơn."

Hứa Ý Nùng biết ngay anh không nói được gì hay, tiện tay cầm lấy một bộ áo ngủ tức giận ném về phía anh, sau đó chọn một bộ cô thấy tương đối trẻ trung rồi đi vào nhà vệ sinh.

Lúc trở ra cô đã trang điểm xong xuôi, phối với quần áo tròng trẻ ra rất nhiều.

“Chồng, trông em có tràn ngập thanh xuân không?" Cô nóng lòng đòi Vương Kiêu Kỳ xác nhận.

Bấy giờ Vương Kiêu Kỳ cũng đã mặc quần áo xong, anh nhìn đôi mắt ánh lên tia sáng của cô, mỉm cười nói: "Có lúc nào em không tràn ngập thanh xuân đâu?"

"Em muốn nghe nói thật."

Vương Kiêu Kỳ lập tức nghiêm túc: "Nói thật thì là, em sẽ mãi là thiếu nữ của anh."

Hứa Ý Nùng lập tức nhũn tim, cô dụi đầu vào ngực anh, ngửa đầu lắc lắc người anh bẳt đầu làm nũng.

"Anh lặp lại lần nữa đi Vương Kiêu Kỳ."

Anh ôm chặt lấy cô, một tay giữ mặt cô rồi hôn từng cái lên môi, hôn một lần là nói một lần.

"Em sẽ mãi là thiếu nữ của anh, mãi là thiếu nữ của anh." Nói được mấy lần rồi dán đến bên tai cô, hôn lên vành tai như đã nóng bừng của cô, "Sẽ luôn là như vậy..."

Hứa Ý Nùng nghiêng đầu đón được nụ hôn của anh, cũng đáp lại hết lần này đến lần khác: "Anh cũng đúng vậy, anh sẽ mãi là thiếu niên của em, là Vương ngốc nghếch của em.

Vương Kiêu Kỳ nhìn cô đầy chiều chuộng, đáy mắt phủ kín bởi ánh sáng nhu hòa.

Vòng đi vòng lại bao nhiêu lâu, may mà họ không lạc mất nhau.

Hai người dính lấy nhau như thường ngày, đến tận khi cửa phòng bị gõ vang.

Hứa Ý Nùng nói: "Chắc chắn là anh trai chị dâu em, anh mở cửa đi, em dặm son đã."

Vương Kiêu Kỳ đáp lời, lúc Hứa Ý Nùng xoay người muốn đi vào nhà vệ sinh lại bị anh trở tay túm lại.

Vẻ mặt cô hoang mang: "ơ?"

Vương Kiêu Kỳ kéo cô sát lại người mình: "Son cũng hết rồi, hôn thêm tí nữa." Nói xong, anh lại hạ xuống một nụ hôn cực kỳ nóng bỏng.

Hứa Ý Nùng phối hợp nhón chân ôm lấy cố anh, nhưng sợ Kỷ Dục Hằng với Đồ Tiểu Ninh đợi lâu, cô vẫn đẩy đẩy anh: "Mau mở cửa đi."

Vương Kiêu Kỳ buông tay, để Hứa Ý Nùng đi vào nhà vệ sinh.

Cửa phòng mở ra, quả nhiên là hai vợ chồng Kỷ Dục Hằng.

Vương Kiêu Kỳ lễ phép gật đầu: "Anh, chị dâu."

Hòm nay Đô Tiểu Ninh cũng dậy sớm, cố tình trang điểm thật tinh xảo.

Thấy người mở cửa là Vương Kiêu Kỳ, cô ấy hơi ngó đầu vào trong nhìn: "Hai em xong chưa? Ý Nùng đâu?"

Vương Kiêu Kỳ bảo cô ấy: "Cô ấy đang trang điểm, sẳp xong rồi."

Nhấc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, Hứa Ý Nùng ở trong nhà vệ sinh hô lên: "Xong rồi xong rồi, em xong rồi đây." Cô chạy ra đeo ba lò nhỏ của mình lên, xuất hiện rất tỏa sáng.

Hôm nay cô đánh son lòng mòi, đôi môi đầy đặn trong tươi tần mà không làm mất đi vẻ quyến rũ của riêng cô.

Đồ Tiểu Ninh sáng mắt lên, nhìn từ trên xuống dưới rồi cảm thán từ tận đáy lỏng: "Đúng là người trẻ tuổi có khác nha Ý Nùng, nói em là sinh viên cũng có người tin đấy."

Hứa Ý Nùng nói: "Đâu có, U30 cả rồi, cưa sừng thôi." Lại nói ngọt, "Hôm nay chị dâu mới xinh đẹp." Rồi lại nhìn sang Kỷ Dục Hằng đang mặc một bộ đồ thoải mái sau lưng cô ấy, cố ý trêu ghẹo.

"Ôi ông chú này, hôm nay cũng fashion phết đấy nhỉ."

Kỷ Dục Hằng liếc cô một cái, cảnh cáo: "Hứa Ý Nùng, em ngứa đòn à?"

Hứa Ý Nùng làm mặt quỷ với anh ấy rồi trốn ra sau lưng chồng mình, trông rất có ý khiêu khích.

Đây là chuyện bình thường giữa hai anh em họ, vì tiết kiệm thời gian, cuối cùng Vương Kiêu Kỳ vẫn phải hoà giải.

"Cũng gần đến giờ rồi, chúng ta xuất phát đi, nếu không sẽ lỡ tàu điện ngầm."

Đồ Tiểu Ninh cũng kéo Kỷ Dục Hằng, phụ họa: "Đúng đúng đúng." Rồi vừa đi vừa trách, "Anh làm anh trai mà cứ suốt ngày cứ trêu em ấy"

Kỷ Dục Hằng lại nhìn bộ dạng Hứa Ý Nùng đứng trước mặt chồng mình khoe khoang như có người chống lưng, cười lạnh: "Anh nào dám trêu nó."

Đồ Tiểu Ninh vỗ anh ấy: "Rồi, anh bớt nói vài câu đi."

Bốn người đến Universal gần như sát giờ, lúc đi vào Hứa Ý Nùng lập tức lấy gậy selfie cô đã chuẩn bị sẵn, kéo Vương Kiêu Kỳ chụp ảnh.

Đồ Tiểu Ninh càng nhìn càng thấy mình già rồi: "Cái thứ như gậy selíie này em hoàn toàn không nghĩ tới.

Mỗi lần hai bọn mình ra ngoài đều nhờ người ta chụp ảnh cho, so sánh thế này, quá out."

Kỷ Dục Hằng lật xem bản đồ cực lớn của toàn bộ công viên giải trí: "Em muốn chụp thì hỏi mượn em ấy là được mà."

Hai vợ chồng đang nói chuyện, Hứa Ý Nùng chụp xong một vòng rồi cũng đi tới, hỏi họ có đặc biệt muốn đi chỗ nào không.

Đồ Tiểu Ninh hoàn toàn không nghiên cứu gì, chỉ nói: "Sao cũng được, em cứ đi theo đường em tính là được."

Hứa Ý Nùng chỉ vào mấy chỗ trên bản đồ, nói: "Buổi sáng chúng ta đi mấy chỗ này, buổi chiều đi mấy chỗ còn lại."

Đồ Tiểu Ninh nhìn bản đồ dày đặc, nhìn đến hoa cả mắt cũng không hiểu, trong lúc nghe chỉ ồ ồ ồ phụ họa, nhưng thật ra Kỷ Dục Hằng đã cẩn thận nhận ra điều gì đó, anh ấy nói thẳng: "Tàu siêu tốc với mấy hạng mục tương tự bọn anh không tham gia đâu, dạo này chị dâu em thiếu máu, dễ chóng mặt."

Hứa Ý Nùng nhìn Đồ Tiểu Ninh: "Chị dâu, chị thiếu máu? Sao trước đó chị không nói? Biết thế em đã chẳng sắp xếp chỗ này."

Đồ Tiểu Ninh vội nói: "Không sao đâu không sao đâu, không chơi trò mạo hiểm là được mà.

Chị thấy cũng có rất nhiều chỗ xem biểu diễn, đợi hai em chơi xong chị có thế đi xem những cái đó.

Khó lắm mới có một chuyến như vậy, em muốn chơi cái gì thì chơi, đừng có băn khoán gì vì chị, chị không sao thật mà."

Hứa Ý Nùng tự trách mình suy xét không chu toàn, Vương Kiêu Kỳ thấy thế thì mở miệng: "Thật ra bọn em cũng không thích mấy trò mạo hiểm lắm, đến đây cũng chỉ để cảm nhận không khí một chút.

Dù sao mấy cái này đều chỉ có một lần, em thấy mấy trò mạo hiểm ấy đều có rất nhiều người xếp hàng, chúng ta có thể linh hoạt một chút, xem nơi nào ít người thì đi trước, như thế sẽ tiết kiệm thời gian, cũng có thể tranh thủ chơi nhiều trò khác nhau."

Phương án này vừa ra mọi người đều tán thành, cũng chuyển sang chiếu cố Đồ Tiểu Ninh không chơi được những trò mạo hiểm.

Vì thế một buổi sáng họ đi xem ba buối biểu diễn, thật ra xem diễn không mệt, nhưng xếp hàng đúng là muốn hộc cả máu, thêm nữa lại là mùa hè.

Lúc bước ra khỏi buổi diễn cuối cùng, Đồ Tiểu Ninh đã bẳt đầu eo đau lưng mỏi, cô ấy vừa đi vừa ồn ào: "Già rồi già rồi, già thật sự rồi, còn chưa chơi cái gì đã thế náy, chơi thật chắc gãy cái bộ xương già này mất thôi."

Hứa Ý Nùng cũng không khác lắm, lâu ngày không vận động, xếp hàng quá dài làm cô đau hết cả chân.

Thế nên cô nói: "Chúng ta tìm một nhà hàng ăn cơm ở gần đây đi, còn có thể ngồi xuống."

Đồ Tiểu Ninh là người đầu tiên đồng ý: “Ừ được đó."

Đúng là quá tốt luôn!

Ai ngờ lúc họ đến cửa nhà hàng gần nhất, nhìn dòng người xếp hàng mênh mông cuồn cuộn, lập tức hoa cả mắt.

Đồ Tiểu Ninh hoàn toàn không ngờ ăn cơm ở đây cũng phải xếp hàng.

Cô ấy mệt đến suýt bật khóc với Kỷ Dục Hằng: "Chồng, chúng ta thảm quá thể."

Kỷ Dục Hằng lại bình tĩnh nói: "Bây giờ đang vào kỳ nghỉ, đây lại là điểm du lịch đứng đầu Nhật Bản, không tránh khỏi việc đông người."

Nói xong anh ấy lại nhìn khắp chung quanh, muốn tìm một chỗ cho cô ấy nghỉ ngơi.

Đồ Tiểu Ninh còn đang lầc lẳc đầu với anh ấy, lúc nhìn sang Hứa Ý Nùng, cô ấy bỗng ngây người.

Hứa Ý Nùng bị tuột dây giày, chỉ thấy Vương Kiêu Kỳ quỳ một gối xuống đất trước mặt mọi người, chân còn lại để vuông 90 độ, sau đó duỗi đòi tay dài ôm Hứa Ý Nùng đặt lên đùi, vừa làm ghế cho cô ngồi vừa cúi đầu nghiêm túc cột dây giày cho cô.

Hứa Ý Nùng cũng ôm cổ anh rồi dịu dàng hỏi: "Chồng, anh có mệt không?"

Đồ Tiểu Ninh bị hành động bất ngờ của họ dội cơm chó đầy mặt.

Hồi trước cô ấy tưởng Kỷ Dục Hằng nhà mình đã là máy chiến đấu trong các đức ông chồng, không ngờ có ngày anh ấy lại bị em rể kiêm đàn em đánh bại.

Cô ấy vội ngoái đầu nhìn lại, kéo Kỷ Dục Hằng chỉ sang hai vợ chồng Hứa Ý Nùng, hét lên với anh ấy: "Chồng! Em, em cũng muốn như vậy!”

Kỷ Dục Hằng thuận thế nhìn theo.

“…”

- -----oOo------