Tình Này Nảy Sinh Suốt Ngần Ấy Thu

Chương 2: Cuộc đời bất hạnh



Yến Mặc: con riêng của Doãn Miên_ gia chủ Doãn gia đầy quyền lực và một cô gái làng chơi. Doãn gia là một trong ba gia tộc lớn thứ ba Trung Quốc với khối tài sản đồ sộ, có tiếng nói cho nhiều lĩnh vực từ kinh tế, văn hóa đến chính trị.

Huyết mạch kinh tế Trung Quốc phần lớn nằm trong tay ba gia tộc Hoắc, Triệu, Doãn. Vì thế nên sự tồn tại của Doãn Yến Mặc có thể coi là một vết nhơ đối với Doãn Miên.

Mãi tới năm Yến Mặc 10 tuổi, mẹ hắn mới mang hắn đến Doãn gia đòi trách nhiệm, cho hắn nhận mặt lại người cha năm đó đã khướt từ mình.

" Doãn Miên đâu, ông ta đâu rồi, ông mau ra đây cho tôi"_ mẹ Yến Mặc ( Từ Tuyết hét lớn)

Quản gia Doãn gia nghe thấy người đàn bà hét oang oang thì trong lòng khinh bỉ nhưng vẫn từ tốn đáp lời một cách lịch sự:" Ông chủ tôi không có nhà, mời bà đi cho".

"Tôi biết ông ta đang ở trong nhà, bảo ông ta ra đây. Nếu không tôi sẽ nói với tất cả mọi người ông ta chơi gái còn để lại hậu họa để xem xem ông ta giấu mặt vào đâu"

" Vậy phiền bà đợi chút, để tôi vào thông báo"

Vì không muốn mọi chuyện rùm beng lên nên Doãn Miên ra gặp mặt từ Tuyết, ông cất giọng đầy khinh miệt:" Cần tiền à??". Bởi ông quá hiểu loại người này, trong đầu chỉ cần tiền, tiền và cần tiền mà thôi.

Không ngoài dự đoán, Từ Tuyết không để Doãn Miên thất vọng, nhanh chóng trả lời:" Ông cũng thông minh đó, nó là con trai ông, ông chỉ cần đưa tôi một số tiền tôi sẽ để nó lại cho ông"

Doãn Miên liếc nhìn sang cậu bé đang khúm núm phía sau người đàn bà có chút động lòng và suy tư: " Đứa trẻ nhếch nhác, ốm yếu này là con trai mình sao?"

" Nhìn mặt mài trong cũng sáng sủa.Nếu đi theo bà ta thì thật đáng tiếc, thôi thì giữ thằng bé lại. Dẫu sao nó cũng là con của mình. Về sau để nó làm trợ thủ cho A Kình cũng được"

" Được, để thằng bé lại và cầm tiền cút đi cũng đừng bao giờ quay trở lại"_ Doãn Miên nói lớn

Nhận được tiền Từ Tuyết quay mặt rời đi cùng người đàn ông đã đứng chờ sẵn bỏ lại Yến Mặc bơ vơ giữa cái nơi lạ lẫm này.

" Vào thôi"_ Doãn Miên thờ ơ nhìn Yến Mặc.

Yến Mặc im lặng một hồi và lẳng lặng theo Doãn Miên vào trong nhà với bao suy nghĩ trong lòng:" Liệu ở đây mình có bị bỏ đói hay bị đánh đập không nữa", " Ngôi nhà thật rộng lớn và lộng lẫy"...

" Đây là Yến Mặc, là em của con, từ nay thằng bé sẽ sống cùng chúng ta"_ Ông giới thiệu Yến Mặc với Doãn Kình ( Con trai lớn của ông và Vân Tố Như)

Ông nói thêm:" Thằng bé từ bây giờ theo họ Doãn, tên là Doãn Yến Mặc".

" Yến Mặc, đây là mẹ con, gọi mẹ đi"

Yến Mặc nhỏ giọng gọi: ".... Mẹ"

Vân Tố Như tỏ vẻ ghét bỏ: " Được rồi, theo vú vào trong tắm rửa đi rồi ta kêu quản gia chuẩn bị phòng cho con." Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng bà ta như muốn tống cổ Yến Mặc ra ngoài, bà ta không muốn tài sản Doãn gia bị chia năm xẻ bảy, chỉ muốn hoàn toàn thuộc về con trai cưng của bà ta mà thôi.

Yến Mặc cúi mặt xuống nhỏ giọng: "....Dạ"

Tưởng chừng sau bao tháng ngày khổ cực, bị đánh đập bị bỏ đói khi sống cùng người mẹ thác loạn thì cuộc sống hắn sẽ tốt hơn phần nào. Nào ngờ đâu, hết bất hạnh này thì lại tới bất hạnh khác, xung quanh hắn toàn những lời chế giễu, lăng mạ đến từ những người làm trong Doãn gia, từ những đứa trẻ quanh nhà.

" Nó là con của gái đ*** đó"

" Nhìn mặt đã ưa không nổi rồi "

" Tại sao ông chủ lại rước nó về nhỉ?"

" Tránh xa nó ra kẻo bị bẩn"

Nghe vậy Doãn Yến Mặc không nói gì. Hắn đã quen rồi. Những lời nói khó nghe, cả sự khinh bỉ, miệt thị, sụ cô đơn, dè bỉu, cái lạnh lẽo tủi nhục nào hắn cũng đã nếm trải hết thảy.

Đêm tối ngồi trên chiếc giường rộng lớn, cuộn mình lại trong chiếc chăn ấm áp. Đôi mắt hắn đã ứ đọng nước mắt, nhưng hắn không khóc, trong đầu hắn chảy dài những dòng suy nghĩ miên man.

Hắn tự hỏi: " Mình đã làm gì sai sao"," Phải chăng, mình sinh ra trên đời này đã là bất hạnh, đã là một sai lầm tày trời", " Mình có đáng để bị đối xử như vậy sao".

"Liệu bản thân có đáng để được sống hay không. Liệu mình có xứng đáng để được yêu thương hay không". Hắn cảm thấy mình thật cô đơn, thật lạc lõng giữa thế giới rộng lớn này.

Hắn hận cuộc đời, hận lòng người nguội lạnh, hận người đã sinh ra hắn mà không yêu thương hắn, hơn cả là hắn hận cả chính mình.Và rồi hắn dần dần thiếp đi...

...______________...

Thời gian thấm thoát trôi qua, năm Doãn Yến Mặc 15 tuổi, hắn đã thay thế cho Doãn Kình, con trai ruột của Doãn Miên, tham gia cuộc huấn luyện hà khắc tại doanh huấn luyện dưới thân phận là thiếu gia Doãn gia. Đây là một quyết định của mẹ kế Doãn Yến Mặc, bà Vân Tố Như.

Bà Vân Tố Như vốn không yêu thương Doãn Yến Mặc, bà luôn coi hắn là một gánh nặng, một vết nhơ của gia tộc Doãn. Bà muốn Doãn Kình, con trai ruột của mình, kế thừa Doãn gia. Nên bà ta đã bịa ra một lí do khiến Doãn Miên không thể chối từ.

" A Kình sức khỏe không tốt, ông để Yến Mặc đi thay thằng bé được không?"_ Bà nghĩ * Doanh huấn luyện huấn luyện rất khắc khe, A Kình đi sẽ chịu khổ, dù sao Yến Mặc từ nhỏ đã chịu khổ chi bằng....*

Doãn Miên xoay qua Doãn Yến Mặc trầm ngâm một hồi lâu và cất tiếng nói: " Yến Mặc cũng là người Doãn gia, vậy để thằng bé đi thay A Kình đi".

Doãn Yến Mặc nghe vậy thì đã hiểu được phần nào. Cho dù bản thân không nguyện ý đi thì cũng phải đi thôi. Hắn bèn đồng ý đến doanh huấn luyện với giọng điệu hờ hững: " Được, cứ vậy đi ạ".

Hắn tự ý thức được thời gian qua hắn đã được ăn no mặc ấm, được đi học đàng hoàng đã đủ rồi. Bây giờ cũng là lúc hắn phải trả ơn nuôi dưỡng này rồi.

Hắn nghĩ rằng đi huấn luyện cũng là một cách để bản thân trở nên trưởng thành hơn mạnh mẽ hơn. Hắn biết rằng đây là một cơ hội cho hắn. Nếu hắn vượt qua được cuộc huấn luyện này, hắn sẽ có thể thay đổi cuộc đời của mình.

Doãn Yến Mặc bắt đầu chuẩn bị cho cuộc huấn luyện.Hắn đã chịu đựng những trận đòn roi, những trận huấn luyện khắc nghiệt, những cuộc chiến sinh tử nhưng hắn không bỏ cuộc.

Hắn đã không ngừng rèn luyện bản thân, trở nên mạnh mẽ và cứng rắn hơn. Hắn biết rằng nếu hắn bỏ cuộc, thì hắn sẽ mất đi cơ hội duy nhất để thay đổi cuộc đời của mình.