Tình Nhân Bé Nhỏ Của Mộ Thiếu

Chương 30: Mưa (H+)



Bên ngoài trời mưa rơi rả rích. Trong căn phòng ấm cúng, bầu không khí lại vô cùng ái muội...

Trên chiếc giường rộng lớn đặt ở giữa căn phòng, có cô gái nhỏ mặc trên người chiếc váy mong manh gợi cảm. Cô nằm trên giường, đôi mắt khép hờ, miệng nhỏ phát ra những âm thanh đầy khiêu gợi.

Người đàn ông một thân tây trang chỉnh tề, nghiêng người nằm bên cạnh cô, môi lưỡi nóng bỏng tham lam hôn lên chiếc cổ trắng ngần. Mỗi một nơi mà môi anh hôn xuống, đều để lại những dấu đỏ vô cùng bắt mắt.

Rời khỏi chiếc cổ thon thả ấy, Mộ Tử Khanh nhẹ nhàng hôn sâu hơn, bàn tay to lớn kéo chiếc áo xuống, để lộ ra cảnh xuân nóng bỏng. Ngậm lấy quả cherry hồng hồng đang vươn lên vì kích thích, anh dùng lưỡi l.i.ế.m nhẹ lên đó khiến cô không nhịn được mà lại rít lên.

"Em thật thơm."

"Tử Khanh... Đừng... Đừng mà... Ưm..."

"Em mê người như vậy, anh thật sự không nhịn nổi."

Dứt lời, anh lại cúi xuống, cưng chiều cắn nhẹ lên ngực cô. Bất giác, cơ thể cô khẽ run lên vì sự kích thích mà lần đầu tiên cô được nếm trải. Mộ Tử Khanh nâng mí mắt nhìn cô, môi mỏng vẫn ngậm lấy bầu ngực căng tròn kia mà l.i.ế.m m.ú.t. Bàn tay to lớn của anh ôm trọn lấy một bên ngực còn lại ra sức nắn bóp. Chẳng mấy chốc, hai bên ngực đều đỏ hết cả lên.

Trước khi rời khỏi bầu ngực căng tròn ấy, anh còn luyến tiếc mà l.i.ế.m nhẹ một vòng quanh đó. Môi mỏng hôn ngược lên trên, tìm đến đôi môi đỏ mọng của cô mà chiếm hữu. Đầu lưỡi ướt át l.i.ế.m nhẹ môi nhỏ, dịu dàng tách hai hàm răng cô ra, lả lướt tiến vào trong khoang miệng thơm tho ấy. Đầu lưỡi hai người chạm nhau, lúc rụt rè, khi lại cuống quýt lấy nhau không rời.

Bàn tay anh lại không chịu yên phận, nhẹ nhàng vuốt ve khắp cơ thể cô. Trượt dài xuống dưới, bàn tay to lớn vuốt một đường dài trên bắp đùi thon thả ấy. Nhẹ nhàng, chậm rãi, từ tốn tìm cách tiếp cận đến nơi bí hiểm nhất của người con gái.

Luồn vào bên trong váy, anh xoa nhẹ vùng da thịt nhạy cảm của cô qua lớp vải mỏng của chiếc quần lót. Mộc Uyển rùng mình, bàn tay mềm mại vội giữ chặt tay anh, ngăn không cho anh tùy ý làm càng.

"Đừng..."

"Không kịp nữa rồi..."

Anh cắn nhẹ lên môi cô, gương mặt điển trai nở ra một nụ cười xấu xa. Cầm tay cô đặt lên ngực mình, anh nhẹ giọng ra lệnh:

"Cởi áo cho anh."

"Vâng!"

Hai bàn tay mềm mại vụng về cởi bỏ từng chiếc cúc áo sơ mi trên người anh. Khi chiếc cúc cuối cùng được cởi ra, vùng da thịt săn chắc hiện rõ mồn một trước mặt cô.

"Đẹp không?"

Cô không trả lời, cả gương mặt ửng đỏ thẹn thùng nhìn sang chỗ khác. Mộ Tử Khanh mỉm cười, anh ngồi dậy cởi bỏ chiếc áo vướng víu ra rồi vứt mạnh xuống sàn một cách không thương tiếc.

Cơ thể cao lớn bước xuống giường, cởi bỏ những lớp vải cuối cùng trên cơ thể. Mộc Uyển nhìn thấy thì liền có ý định muốn bỏ chạy. Kết quả là chỉ vừa mới xoay người ngồi dậy, cô lại bị anh nhanh tay túm lấy.

"Em không chạy được đâu."

"A... Em... Em không muốn..."

"Ngoan! Đừng sợ! Rồi em sẽ thích."

Một tay anh giữ chặt tay cô, tay còn lại cởi bỏ những lớp vải cuối cùng vứt bỏ. Cả cơ thể rắn chắc của anh giờ đã không còn chút mảnh vải nào nữa.

Ép cô nằm xấp xuống giường, cơ thể to lớn của anh nằm đè lên thân thể trắng trẻo của cô. Ghé sát tai cô, anh thì thầm nói ra mấy lời khiến người ta vô cùng xấu hổ:

"Có cảm nhận được không?"

"Ưm... Anh... Anh xấu xa."

"Anh chỉ xấu với em thôi."

Nâng người ngồi dậy, hai cánh tay rắn chắc xé rách chiếc áo hớ hênh trên người cô. Bàn tay to lớn vuốt ve tấm lưng trần, di chuyển xuống dưới xé rách chiếc quần lót nhỏ bé của cô.

"A... Đừng..."

Cơ thể anh lại lần nữa nằm đè lên thân hình mảnh mai ấy. Môi mỏng hôn lên gáy cô, hai bàn tay to lớn luồng xuống dưới thân cô, tìm đến hai bầu ngực căng tròn mà nắn bóp. Bên dưới thân, thứ vật thể nóng bỏng lại to lớn cứ ma sát không ngừng giữa hai chân cô.

"Mộc Uyển... Anh không chịu được nữa."

"Ưm... Tử... Tử Khanh... Đừng như vậy... Em khó chịu..."

"Khó chịu chỗ nào hửm?"

"A... Anh... Đừng như vậy mà..."

"Em thật biết cách chọc giận người khác mà."

Cắn nhẹ lên bờ vai mảnh mai của cô một cái, anh nâng người, kéo cô nằm lại đối diện với anh. Nhìn gương mặt ửng đỏ như đang say rượu ấy, anh thật sự chỉ muốn ngay lập tức mà làm cho chết đi sống lại. Nhưng mà đây là lần đầu của cô, anh muốn để lại cho cô một kỉ niệm thật sâu sắc.

Bàn tay to lớn lại chạm vào vùng nhạy cảm đó. Từng ngón tay ma thuật cứ liên tục đùa giỡn không thôi. Ngón tay thon dài di chuyển xuống dưới, tìm được nơi ẩm ướt kia mà bắt đầu tiến vào.

"A... Ưm... Đừng..."

"Cảm giác thế nào hả?"

"Đừng mà... A... Tử... Tử Khanh..."

Ngón tay anh chậm chạp tiến vào, chỉ mới vào được một chút liền cảm nhận được sự khít khao của vùng đất bí hiểm ấy. Có thứ gì đó vây lấy ngón tay anh, mạnh mẽ m.ú.t chặt lấy khiến anh di chuyển có chút khó khăn.

"Tử Khanh... Dừng lại đi mà... Ưm..."

Ngón tay anh đi vào sâu thêm một chút, càng vào bên trong, sự khít khao lại càng tăng thêm. Một ít chất dịch lỏng chảy ra, ướt cả ngón tay anh. Mộ Tử Khanh mỉm cười, ghé vào tai cô mà nói mấy lời đầy kích thích.

"Thoải mái không?"

"Ưm... có... A... Nữa..."

"Cái gì hả?"

"Nữa đi... Ưm..."

"Em thật là hư..."

"Em... Em... a... "

Ngón tay anh vào sâu hơn nữa. Cho đến khi chạm vào một vách màn mỏng manh thì mới dừng lại. Chỉ một chút nữa thôi, anh sẽ trở thành người đàn ông đầu tiên của cô. Nghĩ đến đây m, trong lòng anh liền vô cùng phấn khích.

Ngón tay anh trượt khỏi nơi tư mật ẩm ướt, Mộc Uyển cảm thấy có chút hụt hẫng. Nhìn gương mặt khó chịu của cô, anh nhỏ giọng hỏi:

"Muốn nữa không?"

"Muốn..."

Khoé môi người đàn ông cong lên một nụ cười. Anh ngồi lên trên bụng cô, bàn tay to lớn nắm lấy tay cô mà đặt lên thứ vật thể nóng bỏng của mình.

"Vuốt ve nó đi."