Tình Nhân Bé Nhỏ Của Mộ Thiếu

Chương 47: Trở về



Bốn năm sau...

Sân bay Quốc tế Đông Đô.

Người phụ nữ mặc trên người bộ váy màu lam nhạt, mái tóc xoăn bồng bềnh che kín nửa khuôn mặt thanh tao. Một tay kéo vali, tay kia đang nắm chặt tay một bé gái cực kỳ là đáng yêu. Phía sau cô là một anh chàng với vẻ đẹp phi giới tính đang thong thả đẩy đống hành lý lỉnh kỉnh của ba người.

Anh ta có gương mặt thanh tú, ngũ quan hài hòa, đẹp tựa như một kì quan của tạo hóa. Mái tóc màu bạch kim với kiểu tóc cực kỳ thời thượng. Chiếc áo sơ mi trắng gài nút cao đến tận cổ, quần âu đen, dáng người thon gọn, thật đúng chuẩn của những oppa Hàn Quốc. Thế nhưng kì thực... Anh ta lại là nữ giả nam.

"Bánh Bao Nhỏ! Có mệt không, lên đây pa pa bế con."

"Dạ không!"

Giọng nói non nớt phát ra từ cái miệng chúm chím ấy thật là làm cho người ta rụng tim. Bánh Bao Nhỏ năm nay vừa tròn ba tuổi nhưng lại thông minh khác người. Cô bé có khuôn mặt bầu bĩnh, nước da trắng hồng, đôi mắt to tròn cùng hàng lông mi cong vút giống hệt như một chiếc búp bê cực kỳ đáng yêu. Mỗi khi cười lên lại để lộ ra chiếc răng khểnh duyên dáng, đôi mắt híp lại thật khiến cho người ta muốn cắn yêu một cái.

Bàn tay búp măng nắm chặt lấy ngón tay của mẹ. Đôi chân ngắn cũn đi từng bước thật nhanh. Bánh Bao Nhỏ kéo tay mẹ mình hỏi:

"Mommy! Con sắp được gặp ông ngoại hả?"

"Ừm! Ông ngoại rất rất mong chờ được gặp Bánh Bao Nhỏ đó nha."

Mộc Uyển cúi đầu đáp lại lời con trẻ. Nhìn gương mặt đáng yêu của con gái, cô không nhịn được mà nở nụ cười thật tươi.

"Tracy! Chúng ta đặt xe sao?"

"Không đâu! Đồng Đồng sẽ đến đón chúng ta."

"Bạn em sao?"

"Vâng! Will, anh đừng có mà chọc ghẹo cô ấy đó nha."

"Anh nào có làm gì đâu."

Will nhún vai mỉm cười, cái nụ cười khiến vạn người mê. Mấy cô gái gần đó đều nhìn anh mà với cặp mắt thèm thuồng. Người gì đâu mà đẹp trai khiến người ta u mê không lối thoát. Tracy nhìn thấy biểu cảm của bọn họ, trong lòng liền thấy buồn cười. Cô ghé vào tai Will mà nói nhỏ:

"Sau này ra ngoài, bồ có thể xuất hiện với hình hài của một mỹ nữ không?"

"Để làm gì?"

"Bồ không thấy mấy cô gái nhỏ kia đang xỉu úp xỉu dow vì bồ hả?"

"Mình xuất hiện trong bộ dạng này là vì bồ đó."

"Sao lại là vì mình?"

"Thì... giúp bồ chặn đào hoa."

Gương mặt đẹp trai kia kéo ra một nụ cười hời hợt. Mấy cô gái nhỏ nhìn thấy lại có một phen rung động dữ dội. Nhìn cái gương mặt đẹp trai đến mức xuất thần ấy, Mộc Uyển phải công nhận một điều... Nếu không phải là hai người đã biết rõ thân thế của nhau thì nói không chừng cô cũng sẽ chết lên chết xuống vì cái nụ cười này mất.

"Mộc Uyển...!"

Giọng nói quen thuộc gọi tên cô. Bốn năm qua, hai người đều chỉ nghe giọng nói của nhau qua điện thoại, giờ bỗng dưng nghe ở ngoài đời thực, cảm giác này sao mà hoài niệm quá.

"Đồng Đồng..."

Dương Uyển Đồng chạy về phía cô, cả hai người ôm chầm lấy nhau cho thoả nỗi mong nhớ suốt bao năm xa cách. Trong suốt bốn năm qua, rất nhiều lần, Uyển Đồng muốn bay sang đó thăm cô nhưng cô đều không đồng ý. Cô sợ...

"Mommy..."

Nghe giọng non nớt ấy, Uyển Đồng mới buông Mộc Uyển ra. Cô cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt lập tức sáng lên:

"Aaaaaa! Bánh Bao Nhỏ! Đáng yêu quá đi."

Ngồi xuống trước mặt cô bé, Uyển Đồng không nhịn được mà đưa tay lên véo nhẹ má của bé con:

"Bánh Bao Nhỏ! Con có nhớ dì không?"

"Dạ có!"

"Dì là ai nè?"

"Dì Đồng Đồng!"

"Aaaaaa! Mộc Uyển, mình muốn cắn người quá đi."

Nhìn biểu cảm của người trước mặt, cô bé buông tay mẹ ra, chạy tới ôm lấy chân của người thanh niên bên cạnh.

"Pa pa! Dì Đồng Đồng muốn cắn Bánh Bao Nhỏ!"

"Aaaaa! Mộc Uyển! Sao cậu lại có thể sinh ra một cục bông đáng yêu quá vậy hả?"

Mộc Uyển thở dài, bốn năm rồi, tại sao cô ấy lại không có thay đổi chút nào vậy? Thật là...

"Đồng Đồng, cậu làm con bé sợ rồi kìa."

Dương Uyển Đồng mỉm cười, đưa tay về phía bé con, nhẹ nhàng dụ dỗ:

"Bánh Bao Nhỏ! Dì hông có cắn con đâu. Mau qua đây dì ôm một cái!"

"Pa pa! Con muốn bế!"

Mộc Uyển bật cười vô cùng hài lòng. Will thở dài, cúi người xuống ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của bé con lên.

Đừng sợ! Có pa pa ở đây, không ai dám ức hiếp con đâu."

"Pa pa là số một!"

Uyển Đồng lúc này mới để ý đến người thanh niên kia. Dáng dấp và nhan sắc này... Sao lại có thể đẹp đến vậy kia chứ? Ôi! Trái tim nhỏ bé của cô...

"Đẹp trai quá!"

Mộc Uyển đột nhiên cười lớn. Cô quả thật là nói không sai chút nào mà. Với cái vẻ đẹp trai này, Uyển Đồng thế nào cũng sẽ đổ ngây ngất cho mà xem. Thật là bị cô đoán đúng rồi.

"Cậu cười cái gì?"

"Không! Không có gì hết. Chúng ta đi thôi."

"Ừm! Ba đang đợi cậu đó. Ông ấy thật sự rất nhớ cậu."

"Mình biết mà!"

Bốn người, ba lớn một nhỏ ngồi vào trong xe. Uyển Đồng khởi động máy, chiếc xe lăn bánh rời đi.

Ngồi bên cạnh cửa sổ, đôi mắt xinh đẹp ngắm nhìn những con đường vừa quen vừa lạ, trong lòng lại dấy lên một cảm xúc không tên. Bốn năm rồi! Cô đã rời khỏi đây bốn năm rồi...

Bốn năm qua, đường phố ít nhiều cũng đã thay đổi. Cảnh vật cũ giờ cũng chẳng còn được như xưa. Vậy mà tại sao, lòng cô lại chẳng hề đổi thay...

Bốn năm qua, cô vùi đầu vào công việc, làm việc không ngơi nghỉ chỉ vì muốn bản thân không có thời gian để nhớ đến những chuyện đau lòng. Vậy mà ngần ấy thời gian, cô cũng có quên được đâu...

"Bốn năm... Cuối cùng mình vẫn trở về nơi này."

"Cậu... Ổn chứ?"

"Ổn mà!"

Hai tiếng ổn mà lại chính là hai từ khiến người ta đau lòng nhất. Miệng nói ổn nhưng có mấy ai biết, trong lòng cô chẳng ổn chút nào đâu.

Dừng lại trước con hẻm nhỏ quen thuộc, Mộc Uyển từ xa đã nhìn thấy bóng dáng già nua của ba mình. Không nén được nước mắt, cô bước vội xuống xe. Chạy về phía ông, cô nghẹn ngào gọi hai tiếng:

"Ba ơi!"

Nghe tiếng gọi, Mộc Thanh bỗng chốc sững người. Quay đầu lại nhìn, đôi mắt ông bỗng dưng nhoè đi:

"Uyển Uyển! Là con đó sao?"

"Ba! Là con! Con đây, con về với ba rồi đây."

"Con gái tôi..."

Hai cha con ôm lấy nhau nước mắt ngắn dài. Ngày đoàn viên, mấy ai lại không chạnh lòng mà rơi nước mắt...