Tình Nhân Bé Nhỏ Của Mộ Thiếu

Chương 88: Đã biết từ lâu rồi



Lăng Vũ đang chuẩn bị ngủ thì điện thoại lại reo lên. Nhìn dãy số gọi đến, anh khẽ nhíu mày. Giờ này... Cô ấy gọi cho anh làm gì? Không phải là đã...

Nghĩ đến đó, anh vội vàng nhấc máy. Sau khi nghe rõ tình hình bên kia, anh liền vội vã trả lời.

"Được! Tôi tới ngay, cô cẩn thận một chút."

Chu Yến Oanh từ phòng tắm bước ra, nghe anh nói câu đó thì liền hỏi

"Ai gọi vậy anh?"

"Là Mộc Uyển."

"Mộc Uyển? Cô ấy... xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Ừm... Anh phải tới đó một chuyến."

"Em đi với anh."

"Không được! Anh không muốn em gặp nguy hiểm."

Chu Yến Oanh cúi đầu im lặng. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó chịu vô cùng. Hai cánh tay mềm mại đưa ra ôm chầm lấy người trước mặt, cô nhắm, cố gắng ghi nhớ hết những thứ thuộc về anh.

Bàn tay anh đưa ra khẽ vỗ về cô, tự trong lòng anh biết rõ, thời khắc hai người đối đầu với nhau sắp đến rồi. Nhưng tận sâu bên trong, anh vẫn hy vọng tất cả chỉ là do anh tự mình suy nghĩ, chỉ là suy nghĩ viển vông mà thôi.

"Lăng Vũ..."

"Hửm?"

"Em yêu anh."

Môi mỏng khẽ cười, chỉ là nụ cười của anh sao lại xót xa quá vậy. Siết chặt cô trong lòng, anh nhỏ giọng nói.

"Anh cũng yêu em. Ngoan! Ở nhà đợi anh."

Chu Yến Oanh khẽ gật đầu,, cô buông anh ra. Khoảnh khắc hai người buông nhau ra, tự dưng lại có chút đau lòng. Nhìn theo bóng lưng anh đi ra khỏi nơi đó, trái tim cô đau thắt lại.

"Lăng Vũ... Anh nhất định phải bình an."

Nhưng anh bình an rồi thì sao chứ? Lúc anh trở về thì cô và anh đã không còn thấy nhau nữa rồi.

"Ngày mai... chúng ta sẽ không còn nhìn nhìn thấy nhau nữa, em vẫn mong người em yêu sẽ tìm được một hạnh phúc trọn vẹn."

Lăng Vũ lái xe đến một góc khuất cách nhà Mộ Tử Khanh không xa. Anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Mộc Uyển. Đôi chân dài sải những bước đi thật nhanh về phía trước. Mộc Uyển nhận được tin nhắn liền ôm lấy Bánh Bao Nhỏ chạy vội ra ngoài.

Đi đến nữa đường thì gặp được Lăng Vũ.

"Cô không sao chứ?"

"Không! Đi thôi, mau tới tìm ba của anh ấy."

"Được!"

Hai người ngồi vào trong xe, Mộc Uyển vẫn không thể nào buông bỏ được sự bất an trong lòng. Lăng Vũ lái xe, hai người đi đến nhà của Mộ Thành.

Trong ngôi nhà của Mộ Tử Khanh, cuộc đối thoại của Khưu Lệ An và người kia vẫn đang tiếp tục. Chỉ là giọng nói của người đàn ông vang lên khiến anh nhất thời không kịp phản ứng.

"Đã hơn hai mươi năm trôi qua, tại sao các người vẫn không buông tha cho tôi?"

"Buông tha... ha...Mang theo bí mật của Dark, ông nghĩ Ru sẽ để ông sống bình yên sao?"

"Hừm... Tôi cũng đã ở tuổi gần đất xa trời, dù có chết thì cũng không có gì hối tiếc nữa rồi."

Khưu Lệ An cười lớn, giọng nói lại càng lạnh lẽo sắc bén hơn.

"Ông không sợ, nhưng đứa con gái yêu quý của ông thì... sẽ rất sợ đó."

Cánh cửa đột ngột bị đẩy ra, Mộ Tử Khanh im lặng, đôi mắt đau lòng đi vào trong. Nhìn thấy anh bước vào, Khưu Lệ An như chết trân tại chỗ. Bà ta nhìn anh, không thể nói cũng không biết phải nói gì. Cuối cùng thì vẫn là anh lên tiếng trước.

"Mẹ... Tại sao lại như vậy?"

"Tử Khanh... con... con nghe thấy hết rồi sao?"

Người lên tiếng không phải Khưu Lệ An mà là Mộc Thanh. Ông run giọng hỏi, ánh mắt lo lắng nhìn người thanh niên vừa mới bước vào.

Mộ Tử Khanh nhìn ông, khẽ trút ra một tiếng thở dài.

"Ba, đừng lo lắng. Thân phận của ba, con đã biết từ lâu rồi."

"Con..."

"Mộc Uyển... cô ấy không biết đâu."

Lại thêm một chuyện khác khiến những người có mặt ở đó không thể ngờ tới. Mộ Tử Khanh làm sao lại biết được Mộc Thanh là Guilty? Ngoài chuyện này ra, anh còn biết được bao nhiêu chuyện khác nữa?

Khưu Lệ An mặt không đổi sắc nhìn sang Mộc Thanh. Như vậy há chẳng phải là có thêm một chuyện thú vị hay sao.

"Mẹ..."

Đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía người vừa mới cất tiếng gọi mẹ. Nơi đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo. Đôi môi đỏ mọng kéo ra một nụ cười nhạt nhẽo.

"Đều đã biết cả rồi, còn muốn diễn kịch đến khi nào nữa."

Mộ Tử Khanh im lặng không trả lời. Chỉ có chính bản thân anh mới biết, trái tim anh đang đau đớn như thế nào. Người mẹ mà anh luôn luôn mong nhớ, người mà anh tôn trọng nhất giờ lại đang nói với anh một câu khiến có chút cảm xúc nào bên trong. Chuyện mà anh không muốn tin nhất, bây giờ lại trở thành sự thật rồi.

Đôi môi mỏng cố gắng kéo ra một nụ cười để giấu đi những đau lòng bên trong. Mộ Tử Khanh thở dài, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Khưu Lệ An.

"Hoá ra... Lời mà ba nói đều là sự thật."

Khưu Lệ An bật cười, giọng nói lạnh lẽo vang lên.

"Là sự thật thì đã sao? Hửm! Bất ngờ lắm nhỉ."

"Tại sao... Tại sao lại làm như vậy?"

"Bởi vì... Tao hận gia đình mày."

_____________

Căn hộ khu chung cư...

Mặc Đình Kiên đứng dựa người vào cửa sổ, trên tay là điếu thuốc chỉ vừa mới cháy được một nửa. Đôi mắt thường ngày luôn tinh nghịch giờ phút này lại mang nét u sầu. Bầu trời đã nổi bão giông, nụ cười của cô ấy anh có thể bảo vệ được bao lâu nữa đây.

Nhìn những gì vừa xảy ra, anh biết đám người đó đã bắt đầu hành động rồi. Anh... thật là không biết, liệu chuyện tình đang làm là đúng hay sai nữa.

Dung Tịch từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy dáng vẻ suy tư của anh, cô bỗng nhiên không dám đối diện. Số mệnh trớ trêu, đã không thể cho hai người có một tình yêu đẹp, vậy thì tại sao lại để hai người gặp gỡ.

Yêu mà không có được đã đau lòng. Có được mà lại không thể yêu thì lại là nỗi đau thế nào đây.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Xoay người lại nhìn cô, anh khẽ kéo cô ôm vào lòng mình. Đôi mắt nhắm chặt lại, hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt anh tuấn của Mặc Đình Kiên. Ngày ta nói, đàn ông chỉ rơi lệ vì người phụ nữ mình yêu nhất thôi. Lần này, anh rơi lệ vì cô rồi...

"Dung Tịch, chúng ta bỏ hết tất cả mọi thứ ở đây, cùng nhau đi đến một nơi thật xa. Chúng ta chỉ sống cuộc sống của hai chúng ta thôi được không?"