Tình Nhân Bé Nhỏ

Chương 32: Thời tiết tốt



Editor:Seo🙊

Tô Tình tìm công ty chuyển nhà đóng gói hành lý, nhưng khi cô tỉnh dậy,Lý Quân đã thu dọn toàn bộ căn phòng.

Không biết anh kiếm ở đâu ra một lô thùng giấy, đem tất cả đồ vật đóng gói,chỉnh chỉnh tề tề đặt ở cửa.

Trên bàn còn có bữa sáng mà anh làm.

Trứng cùng sữa bò, sữa bò vẫn còn nóng.

“Anh dậy khi nào vậy?” Cô mới vừa tỉnh ngủ,giọng điệu còn hơi ngái ngủ.

Lý Quân lấy cho cô một ly nước ấm, “Năm giờ.”

Tô Tình nhìn thời gian, hiện tại buổi sáng 7 giờ rưỡi.

Hai người tối hôm qua đến trên giường lại làm một lần,cô không nhớ rõ mình ngủ khi nào, chỉ biết tỉnh lại vẫn còn buồn ngủ, thân thể cũng đau nhức cực điểm.

May mắn trước kia cô có nền tảng khiêu vũ, bằng không buổi sáng căn không đứng dậy nổi.

“Dậy sớm như vậy anh không buồn ngủ sao?” Cô vẫn có chút buồn ngủ, dựa vào trên vai anh, giống một con mèo đang làm nũng, mang theo vài phần dính người ngoan ngoãn.

Lý Quân một tay ôm lấy cô,giọng nói dừng trên đỉnh đầu cô, khuynh hướng cảm xúc trầm thấp, dễ nghe cực kỳ, “Đuw địa chỉ cho anh,em trước ngủ thêm một lúc,anh đi thu thập,khi nào xong lại đến tìm em.”

Tô Tình đầu dựa vào ngực anh phát ra tiếng cười.

“Cười cái gì?” Anh không thẩy rõ biểu tình trên mặt cô,bàn tay thô ráp vuốt ve cằm cô.

Tô Tình híp mắt ngẩng đầu, khóe môi mang theo ý cười, “Không biết.”

Lý Quân bị lời này của cô làm bật cười, môi mỏng gợi lên một cái nhợt nhạt.

Tô Tình vươn ngón trỏ chọc mặt anh, “Anh trước nay chưa từng cười với em,thời điểm lần đầu tiên em thấy anh cười là lúc anh đang nói chuyện cùng với vị hôn thê nhỏ của anh.”

Cô nhướng mày xinh đẹp, “Hai người nói cái gì, vì cái gì mà anh cười vui vẻ như vậy?”

Lý Quân biết cô nói chính là ngày hôm đó.

Lúc ấy Vân Tú tới tìm anh,anh vừa mới cưỡi ngựa xong, ở trại nuôi ngựa cùng Vân Tú nói chuyện.

Đơn giản là hỏi thăm chút tình huống thân thể của bà nội, bao gồm cha mẹ anh gần đây như thế nào.Khi Vân Tú nói chuyện chưa bao giờ dám nhìn vào đôi mắt anh,anh cũng biết chính mình luôn bày ra gương mặt lạnh lùng, cho nên lúc nói chuyện, thường nghiêng mặt không nhìn về phía Vân Tú.

Cũng là lúc ấy, Tô Tình từ bên trong ra tới, đứng ở trên đài, đại khái là bị ánh mặt trời xuyên vào đôi mắt,cô vươn năm ngón tay,

nhìn ánh nắng xuyên qua khe hở giữa năm ngón tay.

Đôi mắt xinh đẹp hiếm khi lộ ra vẻ ôn nhu.

Anh không tự giác nhìn qua,bên tai nghe được tiếng Vân Tú kêu,anh mới không dấu vết mà cười cười, xem như đáp lại.(truyện cập nhật duy nhất trên wp @MinSeoyi)

“Đã quên.”Cằm anh đáp ở trên đỉnh đầu cô,giọng nói dừng ở trong không khí,trầm thấp, “Em vừa đi ra, anh liền đã quên nói cái gì với em ấy.”

Tô Tình cười ra tiếng, “Anh hai hóa ra trong lòng anh lại không đứng đắn như vậy.”

Anh nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô,đôi mắt đen trầm dừng ở trên mặt cô, “Chỉ như thế đối với em.”

Tô Tình nhón chân nhẹ nhàng cắn cổ anh, “Anh nói là em phải tin sao, vẫn là không tin đâu?”

Lý Quân một tay ôm eo cô, tiếng nói thấp thấp, “Tin.”

Tô Tình bật cười.

Đến cuối cùng cô cũng không đi ngủ, mà là đi theo Lý Quân cùng nhau chuyển nhà.

Trước khi mang đồ vật đã đóng gói đi vào,cô đã tìm vài người làm theo giờ quét tước một lần.Khi dọn vào, phòng cùng sàn nhà đều vô cùng sạch sẽ.

Cô rất nhiều đồ vật có giá trị, bởi vậy, Lý Quân không có mượn tay người khác, mà là chính mình đóng gói, lại chính mình thu thập, dựa theo chỗ ở của cô mà bày biện.

Hai người thu thập không đến một giờ, thời gian đã gần đến giữa trưa, Tô Tình muốn tự mình xuống bếp cảm thụ một chút phòng bếp mới, vì thế hai người cùng đi siêu thị.

Tính ra, đây là lần đầu tiên bọn họ lần đi ra ngoài cùng nhau, vừa mới ra cửa, Lý Quân liền nắm lấy tay cô.

Tô Tình trên mặt không có dao động, một đôi xinh đẹp thỉnh thoảng rũ xuống, nhìn chằm chằm mười ngón tay hai người đan vào nhau.

Cô từng nắm tay và cánh tay của người đàn ông.

Chỉ có duy nhất không có cùng người đàn ông mười ngón tay đan vào nhau.

Ngón tay người đàn ông thô dài, lòng bàn tay có vết chai,ma sát khiến lòng bàn tay cô tê dại,ngứa ngáy.

Có lẽ thấy cô thỉnh thoảng cúi đầu nhìn xuống, Lý Quân cũng theo tầm mắt cô trượt xuống, thấp giọng hỏi, “Làm sao vậy?”

Tô Tình ngẩng mặt, khóe môi vẫn luôn giơ lên,giọng nói mang theo ý cười.

“Không có gì.”

“Hôm nay thời tiết thực tốt.”