Tình Nhân Hai Mặt

Chương 2: Ngủ thôi



Mạnh Hủ Nhiên đương nhiên ậm ừ, nhưng không nhận được phản ứng từ Bạc Minh Yên liền lau nước mắt vào tay áo Bạc Minh Yên.

"Chẳng lẽ chị muốn tôi ngủ ngoài đường ư, lương tâm của chị sẽ không đau sao?"

Bạc Minh Yên chỉ ngón trỏ lên trán Mạnh Hủ Nhiên, đẩy cô ấy ra xa: "Không."

"......"

Bốn mắt nhìn nhau.

Một người thờ ơ và vô cảm, còn người kia thì đầy nước mắt.

Ánh đèn xe màu cam di chuyển từ xa đến gần, kéo dài bóng người của hai người, sau khi xe chạy đi, đường phố lại chìm vào bóng tối.

Bạc Minh Yên chợt nhớ lại chính mình lúc đang đi trên con đường đêm ở Anh nhiều năm trước.

Nếu em gái của bạn cùng phòng không gọi nhầm số, có lẽ ngày hôm đó cô thật sự đã ngủ ngoài đường thật.

Có lẽ là có men say trên đầu, hoặc lười nói tiếp hoặc có thể là vì một lý do lộn xộn nào đó, nhưng Bạc Minh Yên đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Ba phút sau, chiếc taxi do Bạc Minh Yên gọi dừng lại bên đường, cô nhét Mạnh Hủ Nhiên vào ghế sau.

Mạnh Hủ Nhiên ôm cánh tay cô: "Chị không lên xe sao?"

Bạc Minh Yên giật mình: "Buông tay, vào trong đi."

Mạnh Hủ Nhiên ngoan ngoãn buông tay cô ra, tiến vào trong một chút rồi lại cúi xuống, vỗ nhẹ vào chỗ trống: "Lại đây, ngồi."

Sao mà gọi giống như gọi cún con vậy á.

"......"

Sau khi báo địa chỉ cho tài xế, Bạc Minh Yên nghiêng người giúp Mạnh Hủ Nhiên thắt dây an toàn.

Đuôi tóc cọ vào xương quai xanh, có chút ngứa ngáy, Mạnh Hủ Nhiên híp mắt, đẩy tóc đen trước mặt ra.

Động tác khá rõ nên Bạc Minh Yên nghiêng đầu nhìn cô ấy.

Ánh mắt chạm vào nhau.

Một chút liền thu lại.

Bạc Minh Yên ngồi xuống, thắt dây an toàn, thản nhiên hỏi "Uống nhiều lắm sao?"

Mạnh Hủ Nhiên giơ ba ngón tay lên.

Bạc Minh Yên liếc mắt: "Ba?"

"Uhm ~" Mạnh Hủ Nhiên nói rõ, "Ba ly."

Ba ly đã say thành như vậy, còn dám một mình tới quán bar.

Người tài xế trung niên ngồi trên ghế lái nói ra điều mà Bạc Minh Yên đang nghĩ: "Uống ba ly là say rồi? Cô bé nên bớt đi quán bar thì tốt hơn, không an toàn."

"Là...... do có bạn về nước nên con mới đi gặp cậu ấy, con còn lên sân khấu hát tặng cậu ấy một bài," Mạnh Hủ Nhiên lấy tay che mặt, "Thật đáng xấu hổ."

Bạc Minh Yên nhìn nghiêng ra ngoài cửa sổ, nhớ lại tiếng hát cô đã nghe khi đó, và nhận xét hợp tình: "Hát khá hay."

"Đâu chỉ là khá hay." Mạnh Hủ Nhiên vẻ mặt nghiêm túc buông tay xuống, giống như đang khen ngợi người khác: "Là tuyệt vời!"

Không khí xịt keo luôn.

Như không thể nhịn được nữa, bờ vai Bạc Minh Yên khẽ run run.

Mạnh Hủ Nhiên đưa mắt nhìn về phía đuôi mắt, còn chưa kịp nhìn rõ, tiếng cười sảng khoái của tài xế đã làm phân tán sự chú ý của cô ấy.

"Con gái tôi cũng thích hát nha, lúc tắm là nó hay mở liveshow." Tài xế vui vẻ mà không chút lưu tình với con gái rượu "Hát như cùng cưa đầu gỗ mà còn tưởng đồ tốt haha."

Mạnh Hủ Nhiên lại nhìn về phía khuôn mặt của Bạc Minh Yên, không còn chút ý cười nào nữa, khóe miệng trễ xuống, có chút thất vọng cũng có chút bất mãn.

"Tôi cũng không phải khoe khoang, không tin tôi hát cho cô nghe."

Mặt cô ấy vẫn là như cũ đang nói với Bạc Minh Yên, như thể cô ấy đang trả lời tài xế, nhưng giống như đang nói chuyện với Bạc Minh Yên hơn.

Bạc Minh Yên nhướng mày.

Tài xế lại cố vũ, rất vui vẻ tắt nhạc trên xe: "Được! Cô hát đi."

Mạnh Hủ Nhiên đã thấy được biểu cảm rất nhỏ của Bạc Minh Yên, nhướng mày.

Cô hát bài hát còn dang dở trong quán bar.

Bên ngoài cửa sổ ô tô, ánh đèn đường tỏa ra vầng sáng màu cam đang dần lùi xa, Bạc Minh Yên không hiểu sao nhớ lại đêm đó ở Anh.

Cô làm việc bán thời gian đến nửa đêm để quên chìa khóa, cô bước đi trong đêm cô đơn, cầm chiếc điện thoại di động mà bạn cùng phòng cho cô mượn sau khi ba lô của cô bị cướp ngày hôm trước, không biết liên lạc với ai.

Bạc Minh Yên ã quên mất cảm giác lúc đó của mình.

Cô chỉ nhớ sau này, giọng cô gái trong điện thoại như dòng suối trong trẻo, có ma lực khiến người ta cảm thấy an tâm.

Cô ấy nói: "Đừng sợ, hãy để tôi hát cho cậu nghe, được không?"

Còn nhớ rõ, người kia lúc ấy cũng là hát bài này.

you are not alone

for i'm here with you

though you're far away

"Thế nào." Mạnh Hủ Nhiên kéo dài giọng điệu, kiêu ngạo cùng nịnh nọt.

Tài xế cười khen: "Hay lắm!"

Thấy Bạc Minh Yên quay mặt đi,, Mạnh Hủ Nhiên nâng cằm về phía cô.

Khóe miệng Bạc Minh Yên giật giật nhỏ đến nỗi không thể nhận ra.

Xe dừng ở khoảng đất trống phía dưới.

Bạc Minh Yên trả tiền rồi xuống xe, nhưng không thấy Mạnh Hủ Nhiên động đậy chỉ một chút, cô đi vòng sang phía bên kia và mở cửa, Mạnh Hủ Nhiên giống dường như càng say hơn, mặt đỏ bừng, nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ. Đôi mắt mờ đi, cô ấy khoanh chân bước ra như một quý cô, lễ phép nói: "Cảm ơn."

Xem ra cô chỉ là công cụ mở cửa, thoạt nhìn đã được gia đình chiều chuộng thành tật xấu.

Bạc Minh Yên thở dài, nhất thời không biết mang tổ tông này trở về là đúng hay là sai.

Sau khi lên lầu mở cửa ngoài, Bạc Minh Yên dắt Mạnh Hủ Nhiên đến trước cửa căn phòng mình thuê, vừa lấy chìa khóa ra thì nghe thấy một âm thanh khó tả phát ra từ căn phòng gần cửa.

Tường của các nhà tập thể đều là vách ngăn nên khả năng cách âm kém.

Chìa khóa được tra vào ổ, tiếng khóc trong phòng càng lúc càng cường điệu.

Bạc Minh Yên nhíu mày vặn cửa ra.

"A chào cô! Cô bị bạo hành gia đình hả? Cần báo cảnh sát không?"

Mạnh Hũ Yên phía sau cô vừa nói xong đi theo tiếng động gõ cửa đối diện.

Bạc Minh Yên tay mắt lanh lẹ, quay người kéo cô ấy vào căn phòng anh thuê, để cô ấy lên cánh cửa.

Cùng với đó là tiếng khóa cửa cạch một cái, động tĩnh ở phòng đối diện cũng ngừng lại.

Ngay sau đó là tiếng chửi rủa của một người đàn ông, tiếng mở cửa và tiếng cười từ một căn phòng không rõ nguồn gốc, tiếng cười lớn đến nỗi mọi người trong hai phòng bắt đầu chửi bới nhau.

Cách một cái tường, tiếng mắng cha chửi má nó thậm chí còn có tiếng quăng ngã đồ vật, động tĩnh lớn đến như là không đánh một trận thì không ngừng nghỉ được, còn trong phòng Bạc Minh Yên an tĩnh đến chỉ còn lại tiếng hô hấp hai người.

Ánh trăng như nước, chảy qua sàn nhà rồi lại trôi lên tường.

Bạc Minh Yên đặt tay phải lên môi Mạnh Hủ Nhiên, chân chống đầu gối của cô ấy, nghe tiếng chửi bới ngoài phòng, có chút khó chịu tháo kính ra.

Sợi dây chuyền trên gọng kính lủng lẳng trước mắt Mạnh Hủ Nhiên.

Mạnh Hủ Nhiên nhìn vào đôi mắt thủy tinh quá đẹp đó, hô hấp cô ấy chầm chậm, còn môi thì giật giật.

Sự mềm mại chạm vào lòng bàn tay.

Bạc Minh Yên thấp giọng cảnh cáo: "Đừng phát ra âm thanh."

Âm thanh của hơi thở giống như một cơn gió mạnh trong ngày hè oi bức, mang theo từng tia mát mẻ.

Mạnh Hủ Nhiên chớp chớp mắt.

Lông mi dính nước mắt cạ vào lòng bàn tay.

Ngón tay Bạc Minh Yên cuộn lại, hơi cau mày: "Lại khóc cái gì?"

Mạnh Hủ Nhiên nhìn bóng người chồng nhau chằm chằm trước mặt xuất hiện, giơ tay phát một chút.

Bạc Minh Yên chậm rãi buông tay ra.

Mạnh Hủ Nhiên lau đi nước mắt trên mặt, bắt chước cô, nhẹ giọng nói: "Lưng đau quá, chị thật hung dữ."

"......"

Bạc Minh Yên nghiêng người, ý bảo Mạnh Hủ Nhiên ngồi vào sô pha đi.

Mềm mại tàn lưu dư trên lòng bàn tay, vết nước mắt trên lòng bàn tay vẫn còn đó.

Bạc Minh Yên xoay đầu ngón tay, bật đèn điều hòa, cầm chai nước khoáng trên tường lên, gác chân dài lên thành ghế sofa rồi đổ vào ấm đun nước trên bàn trà.

Trong lúc này, cô nhướng mi, liếc nhìn Mạnh Hủ Nhiên.

Đối phương đoan đoan chính chính ngồi thẳng trên ghế sô pha, lông mày nhíu chặt, như đang suy nghĩ vấn đề khó khăn nào đó.

Nước đã rót xong.

Mạnh Hủ Nhiên a một tiếng, luôn bị tiếng nước chảy và tiếng la hét của người ngoài làm phiền, lúc này cô mới chậm rãi sắp xếp lại lời nói: "Vì sao không cho tôi nói? Không phải, không phải cô ấy bị đánh sao"

"Người kia không phải bị đánh, xen vào việc người khác, người bị đánh sẽ là cô." Bạc Minh Yên ấn nút ấm nước, "Còn có, sau này uống say không được tùy tiện đi về nhà người khác, rất nguy hiểm."

"Ha...... Không phải bị đánh thì bị cái gì?" Mạnh Hủ Nhiên thấy cô không hé răng, lại nói, "Tôi cũng không tùy tiện cùng người ta về nhà, tôi cũng biết chị không phải người tùy tiện."

"......"

Nói chuyện với con ma men là chuyện không bao giờ xong.

Điện thoại vang lên, là giọng của Lộc Yêu, hỏi bình an thuận tiện lại đề nghị giúp cô tìm phòng một lần nữa.

Lỗ tai Mạnh Hủ Nhiên động đậy, ánh mắt rơi vào trên ngón tay gõ phím của Bạc Minh Yên.

Trả lời tin nhắn xong, Bạc Minh Yên lấy hộp kẹo ra, mở ra đưa cho Mạnh Hủ Nhiên, Mạnh Hủ Nhiên liếc nhìn những viên kẹo đủ màu sắc bên trong rồi lắc đầu..

Bạc Minh Yên tự cầm một viên trong suốt, bỏ vào trong miệng.

Thời gian trôi qua, bên ngoài vẫn không ngừng mắng chửi.

Mạnh Hủ Nhiên ngã trên sô pha mơ màng sắp ngủ, cau mày lẩm bẩm: "Ồn ào quá."

Tiếng sôi nước sùng sụt trong phòng cùng tiếng mắng ngoài phòng dần dần nhỏ xuống.

Nút bấm của ấm đun nước bật trở lại vị trí ban đầu.

Trong và ngoài nhà trở nên yên tĩnh.

Bạc Minh Yên lấy một ly chưa dùng tới, pha một ly nước mật ong ấm, đặt lên bàn trà, "Uống trước khi đi ngủ."

Mạnh Hủ Nhiên chật vật ngồi dậy: "Ngủ ở đâu?"

Căn phòng rất nhỏ, trần cao được tận dụng để thiết kế 2 tầng, giường nằm ở tầng 2..

Bạc Minh Yên không có ý định nhường giường cho một con ma men xa lạ: "Sô pha."

Mạnh Hủ Nhiên uống xong nước mật ong, đặt ly xuống: "Vậy còn chị?"

Bạc Minh Yên đem chăn tới, nói: "Giường."

"Sô pha cứng như vậy tôi không muốn," Mạnh Hủ Nhiên ôm chặt đùi Bạc Minh Yên khóc lớn, "Chị, xin chị yêu tôi thêm một lần nữa đi."

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Bạc Minh Yên mất thăng bằng và ngã về phía trước, hai tay vô thức đặt hai bên đầu Mạnh Hủ Nhiên, thân mình đặt lên trên Mạnh Hủ Nhiên.

Bạc Minh Yên cụp mắt xuống.

Khoảng cách rất gần.

Gần đến mức con ngươi màu nâu của Mạnh Hủ Nhiên, hàng mi dài rủ xuống nước mắt và nốt ruồi dưới khóe mắt của cô ấy, Bạc Minh Yên đều nhìn thấy rõ ràng.

Vài giây sau, Mạnh Hủ Nhiên chớp chớp mắt.

Bạc Minh Yên buồn cười nói: "Yêu một lần nữa là như nào?"

Hơi thở sắp tới ấm áp, bao bọc trong một chút hương thơm mát lạnh.

Giống bạc hà.

Bạc Minh Yên định đứng dậy thì Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên kéo cổ cô xuống..

Đôi môi được bao phủ bởi sự ấm áp, mùi rượu hòa quyện với mùi thơm của bạc hà.

Giống như kẹo mềm,Mạnh Hủ Nhiên mơ mơ màng màng cắn một miếng, có chút ngọt ngọt, nàng giống như người khát gặp mưa cam lộ (mưa ngọt), không tự chủ mà hút.

Bạc Minh Yên sửng sốt không kịp phản ứng.

Phòng cách vách lại truyền đến một thanh âm vang lên, Bạc Minh Yên đột nhiên tỉnh táo lại, từ trên sô pha đứng dậy, lui về phía sau mấy bước, đụng phải bàn cà phê.

Người cuộn tròn trên sofa quay lưng về phía cô, thấp giọng nỉ non, "Đường này không ngọt, còn không bằng để người ta ngủ (giường) chị......" (theo tiếng trung thì chữ giường nằm ở cuối nha mn)

Âm thanh cuối nghe không lớn lắm, như là ngủ rồi.

Cảm giác tê dại trên môi cô vẫn còn đọng lại, đầu ngón tay của Bạc Minh Yên từ mơn trớn lên đó, vẻ mặt không ổn.

Một lát sau, Bạc Minh Yên nhặt chiếc chăn rơi xuống đất lên, lắc mạnh rồi đắp lên người Mạnh Hủ Nhiên. Sau đó, cô nhặt chiếc ly trên bàn, tắt đèn rồi mò mẫm đi lên tầng hai trong bóng tối.

Lông mi dài của Mạnh Hủ Nhiên đang run lên trên ghế sô pha, cô ấy liếm liếm lấy môi.