Tình Nhân Nguyện Ý: Nghiệt Duyên Đứt Đoạn

Chương 30: Ngọt ngào khó cưỡng (h+)



Gió lùa qua khe cửa sổ, tay anh đang luồng vào ở giữa hai chân cô gái. Hành động của Vương Chính Phàm đang khiêu khích sự chịu đựng ham muốn của người phụ nữ.

Anh chỉ mới đưa đầu ngón tay chạm vào thứ dung dịch trơn ướt phía trước miệng hang mà Mạn Viên Hân đã không thể nằm yên, cộng thêm tác động bên trên đôi gò bồng đào từ bàn tay còn lại của người đàn ông mang tới khiến cô cứ uốn éo không yên.

"Anh...anh đừng trêu em nữa..."

Cô nàng lại lên tiếng xin thỏa hiệp, nhưng trên đôi môi của người đàn ông chỉ hiện ra nụ cười tà mị, rồi nói:

"Bảo bối, cho anh hôn một cái."

Lời nói mang theo nhiều ẩn ý khiến Mạn Viên Hân đang ngây ra vì không hiểu, cho đến khi cô hiểu ra thì đã quá muộn, vì đầu môi của người đàn ông bấy giờ đã chạm vào đóa hoa kiều diễm bên dưới.

"Phàm...nơi đó...anh đừng ngông cuồng thế chứ, chỗ đó đã sạch đâu?"

Mạn Viên Hân phát hoảng, không ngừng luyên thuyên, nhưng ai kia căn bản chẳng để ý. Một tay của anh cứ cố định một chân của cô, không cho Mạn Viên Hân khép lại, để anh có thể tiếp tục càn quấy bằng cách dùng lưỡi tấn công vào lớp mị thịt non mềm.

"Ưm...Vương Chính Phàm, anh...anh dừng lại đi..."

Hành động hư hỏng của người đàn ông làm ngọn lửa hưng phấn trong lòng nữ nhân dâng cao một cách nhanh chóng, cô cứ không chịu nằm yên mà ưỡn ẹo cong cả sống lưng, trong khi đó chiếc lưỡi của Vương Chính Phàm cứ như đang đánh trận, nó chưa bao giờ linh hoạt như lúc này, cứ lướt tới đâu là từng tấc da tấc thịt của Mạn Viên Hân đều tê dại.

"Ưm...em...em không chịu được mất..."

Đỉnh cao của hoan ái là sung sướng, chính vì cảm giác hiện tại quá tuyệt vời nên Mạn Viên Hân sắp không thể chịu được. Nơi đó của cô hiện đang rất nóng, dòng nước xuân thì cứ rịn mãi không thôi, đến phút cuối lại như đê vỡ mà ào ạt tràn ra, đó cũng là lúc Vương Chính Phàm chịu đưa lưỡi rời đi, để người con gái ấy từ từ cảm nhận được cái cảm giác lên tận đỉnh trời mây là như thế nào.1

Bấy giờ, thứ âm thanh tồn đọng trong phòng là hơi thở hỗn hễnh và nhịp tim đập rộn ràng từ phía cô gái. Mạn Viên Hân cô đã bị người đàn ông của mình đưa đẩy thăng hoa, đến sức lực chẳng còn bình ổn.

Đôi mi tâm lúc này mới động đậy, cô nhìn lên chùm đèn đang sáng hiu hắt trên trần nhà, bỗng nhiên lại mỉm cười an nhiên.

Trong tình yêu còn có thứ cảm giác tuyệt đỉnh thế này hay sao? Nhưng có lẽ cô cũng đã tự có được câu trả lời cho nghi vấn của mình.

"Hân Hân, em có yêu anh không?"

"Em có, em yêu anh!"

Dịu dàng trả lời anh xong, Mạn Viên Hân đã ôm cổ Vương Chính Phàm, chủ động hôn lên môi anh một cái. Khi yêu nhau, sẽ luôn dành cho nhau ánh mắt ôn nhu, thâm tình nhất, và họ cũng không hề ngoại lệ.

Cái cảm giác da thịt từ hai giới khác nhau ma sát vào thật sự rất ngại ngùng, nhưng nó chỉ thoáng qua vài giây thì Mạn Viên Hân lại bị nam nhân ấy đưa sang cảm giác khác.

Vương Chính Phàm bấy giờ chiếm thế thượng phong, anh nằm trên cô gái, dùng đôi mắt mê luyến dụ hoặc sự chú ý của Mạn Viên Hân, để bàn tay nhẹ nhàng dang chân cô rộng ra, để giây sau đó hạ bộ của anh được tiếp xúc với hạ thân cô gái.

Tay anh đặt lên dị vật căng cứng và to lớn, sau khi nhắm chính xác vị trí liền đưa chiến thần xuất chinh vào hang động bạn tình.

"Ưm..."

Một cảm giác xâm chiếm đột ngột từ nơi thần bí, khiến chỗ đó chợt bí bách vô cùng để tiếng rên kiều suyễn lại vô tình vang lên.

Vương Chính Phàm cho cự long nhích nhẹ từng chút vào sâu bên trong, khi thấy Mạn Viên Hân thoáng chau mày thì anh đã ngừng lại.

"Anh làm em đau hả?"

Mạn Viên Hân ngại ngùng, khẽ gật đầu một cái. Thấy vậy Vương Chính Phàm liền dịu dàng dỗ dành:

"Em thả lỏng ra sẽ dễ chịu hơn, qua vài lần ra vào sẽ không còn đau nữa."

Sự khích lệ của anh được đáp trả bằng một cái gật đầu đồng ý từ cô gái. Anh hạ thấp thân thể xuống một chút, đan hai tay vào tay cô, sau đó khuỷu tay chống dưới nệm, để có thể áp đến gần mặt của nàng.

Trước khi bắt đầu luân động, Vương Chính Phàm đã hôn nhẹ lên má cô để thể hiện tình yêu thương vô hạn.

"Anh bắt đầu nhé!"

Mạn Viên Hân lại gật đầu thay cho câu trả lời, sau đó là lúc cuộc vận động thể xác chính thức mở màn.

Khi cự long tiến sâu vào mê cung, nhịp nhàng thăm dò nơi nóng ấm, mềm mại là lúc Mạn Viên Hân đã quên hết tất cả, cô chỉ có thể quan tâm tới thứ cảm giác thăng hoa đang từng giây từng phút cao trào.

"Ổn hơn rồi đúng không?"

"Dạ!"

Trả lời câu hỏi của anh xong, Mạn Viên Hân đã nghiêng đầu qua hõm vai của người đàn ông, chọn nơi đó là điểm trốn tránh cho gương mặt đang lâng lâng sung sướng của mình.

Nơi đó quá chật chội, như đang thử thách dị vật của nam nhân, khiến anh càng đâm càng hăng hái.

Cùng dòng dịch thủy ấm áp đang tuôn ra làm lòng anh say đắm.

Mê cung sâu hut hút như có lời nguyền khi bị xâm lấn, nó cứ quấn lấy vật thể đang ngông cuồng ra ra vào vào khiến Vương Chính Phàm thăng hoa, mê đắm.

Tốc độ anh nhanh dần là khi đó mồ hôi cũng bắt đầu nhỏ giọt, nhưng họ không vì nóng bức nhất thời mà dừng lại, vì chỉ ngưng một phút thôi thì ngọn lửa tình cũng sẽ vụt tắt.

Khoái cảm đang dâng cao, họ chỉ muốn cùng nhau hái sao trên trời chứ không muốn nửa đường đã tuột dốc.

Trong căn phòng ngào ngạt mùi hương tình ái đang không ngừng vang lên những tiếng động nhạy cảm từ nơi giao thoa giữa một vách thịt non mềm, một bên săn chắc.

Mỗi lần anh đưa dị vật thúc vào là khi cô bạn tình sướng không chịu được. Cô nắm chặt tay anh, hiện tại không phải là chịu đựng mà cùng nhau tận hưởng hạnh phúc.

Bên ngoài gió vẫn thổi, và bên trong người đàn ông vẫn đang nhiệt tình vận động với cường độ mỗi lúc nhanh dần và không thể ngừng lại.

"Ưm...anh...em...em không chịu được...a..."

Mạn Viên Hân cắn môi, câu từ nỉ non, ngọt ngào như đường pha thêm vào mật làm lòng ai kia si mê.

"Bảo bối, chỉ nhanh thế này thêm một chút nữa thôi..."

Khẽ dỗ dành cô gái, xong anh đã dành cho cô một nụ hôn ngọt ngào trên môi, lại đưa lưỡi tiến vào khoang miệng, mút hết dư vị ngọt ngào.

Trên ngọt, dưới cũng ngọt. Nay là một đêm ngọt ngào khó cưỡng!