Tình Nhân Nguyện Ý: Nghiệt Duyên Đứt Đoạn

Chương 37: Chia tay...



Sáng hôm sau...

Bình thường người chuẩn bị bữa sáng là Vương Chính Phàm, nhưng hôm nay vị trí đầu bếp đã do Mạn Viên Hân thay thế, vì mới hơn 5 sáng cô đã thức giấc sau đó hăng hái vào bếp trổ tài. Làm hại ai kia vừa ngủ dậy không nhìn thấy cô đâu đã hốt hoảng đi tìm.

Anh chạy vào bếp, vừa nhìn thấy bóng dáng mảnh mai thân quen đã vội vàng đi tới ôm lấy Mạn Viên Hân từ phía sau lưng, như mọi hôm cô hay làm với anh.

"Sao hôm nay bảo bối dậy sớm vậy?"

"Thì anh nấu cho em ăn nhiều rồi, nên giờ muốn tự tay xuống bếp làm cho anh một bữa ăn tươm tất. Coi như là bù đắp, anh thấy em có ra dáng một người vợ đảm đang chưa?"

Cô nghiêng đầu sang nhìn anh, cười nói hồn nhiên hệt như mọi ngày. Làm lòng dạ của ai đó bất giác mềm nhũn ra. Nhân cơ hội gần nhau, Vương Chính Phàm liền hôn chụt lên má cô một cái rồi mới nói:

"Vợ của anh dù không làm gì cũng là người phụ nữ tuyệt vời nhất!"

"Lại khéo nịnh! Thôi anh qua bàn ngồi đi, em nấu xong rồi, giờ chỉ còn việc lấy ra bát là có thể ăn ngay."

"Để anh đi đánh răng cái đã."

"A, Vương Chính Phàm, anh ở dơ quá đi à... Vậy mà lúc nãy còn hôn em nữa chứ!"

Vương Chính Phàm vừa nói xong thì Mạn Viên Hân liền đưa tay lên che miệng lẫn mũi lại, cô còn nhăn mặt kêu ca, làm ai đó méo mặt, vội vàng biện minh:

"Thì tại lúc thức dậy không thấy em đâu, anh hoảng quá chạy đi tìm luôn nên làm gì có chuyện kịp thời đánh răng, rửa mặt."

"Chỉ không nhìn thấy em thôi mà anh đã hoảng tới vậy rồi á?"

"Đúng rồi, bảo bối của anh đột nhiên không thấy đâu nữa thì phải hoảng chứ."

Câu nói hết sức điềm nhiên của anh làm Mạn Viên Hân chỉ biết cười trừ cho qua, rồi cô vội nói:

"Dạ, em biết rồi! Vậy thôi anh đi đánh răng đi chứ em ngửi thấy mùi rồi đó, nhanh nhanh đi rồi còn ra nếm thử tay nghề của em xem sao."

"Khoan đã, ý em là đang chê anh đó hả Hân Hân?"

Vương Chính Phàm nhất thời đen mặt, làm Mạn Viên Hân cũng trở nên bối rối.

"Em không có ý đó, em chỉ muốn..."

"Vậy thì hôn anh một cái nào."

Cô nói còn chưa xong thì nam nhân mặt dày nào đó đã trưng sẵn khuôn mặt tiêu sái ngút trời ra, chờ đợi được hôn, buộc lòng Mạn Viên Hân phải thỏa hiệp.

"Anh bắt đầu giở thói bá đạo rồi đấy Chính Phàm."

"Haha, từ giờ về sau vẫn còn dài dài nhé! Nào, hôn anh đi bé yêu!"

Nhìn cái gương mặt đắc chí của anh bạn chung phòng mà cô nàng chỉ biết lắc đầu chịu thua, sau đó vẫn phải yêu chiều hôn anh ta một cái.

*Chụt.*

"Thế nào, giờ đại vương mãn nguyện chưa ạ?"

"Quá là mãn nguyện!"

Được chiều, ai đó vui sướng lộ hẳn ra mặt, trước khi đi còn hôn cô thêm một cái rồi mới chịu quay về phòng đánh răng rửa mặt. Mà đâu ai biết rằng khi anh quay lưng rời đi là lúc nụ cười trên môi cô gái chợt trở nên nặng nề.

Nhưng rất nhanh sau Mạn Viên Hân đã trở lại nét mặt bình thường nhất, cô bắt đầu dọn bữa sáng, đợi đến khi Vương Chính Phàm trở ra thì cả hai cùng ăn bữa sáng đong đầy hương vị tình yêu.

Ăn xong, họ lại tiếp tục màn tiễn đưa đi làm như thường lệ.

Mạn Viên Hân đưa cặp táp cho anh, rồi giúp anh chỉnh lại cà vạt, đồng thời nhỏ nhẹ căn dặn đôi điều:

"Anh nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống điều độ, hạn chế uống rượu, trời lạnh thì nhớ mặc thêm áo, công việc có bận nhưng sức khỏe của bản thân mới là trên hết. Đừng lúc nào cũng ỷ có em bên cạnh nhắc nhở mà lơ là nghe chưa?"

Lời lẽ của cô khiến Vương Chính Phàm thoáng chốc chau mày, anh nắm tay cô, rồi khẽ hỏi:

"Sao hôm nay em căn dặn đủ điều vậy? Cứ như sắp đi đâu xa anh?"

Mạn Viên Hân lúng túng, vội tránh né ánh mắt lo âu, dò xét của anh.

"Đâu có, tại lâu rồi em không nhắc, sợ anh quên mất bổn phận phải tự chăm sóc bản thân mình thôi mà. Thôi anh đi làm đi, sáng nay còn cuộc họp quan trọng đừng để mọi người chờ lâu."

"Nhưng anh cứ thấy em lạ lạ sao đó, có thật là không có gì giấu anh không?"

"Trời ạ, em nói thật mà! Anh mới lạ đấy, cứ suy nghĩ bâng quơ không à!"

Thấy Mạn Viên Hân cười nói an nhiên thì Vương Chính Phàm mới an tâm phần nào, anh hôn lên trán cô một cái trước khi đi, rồi nói:

"Vậy anh đi làm, em ở nhà có chuyện gì thì nhớ gọi cho anh ngay đó."

"Dạ, em biết rồi mà! Anh đi đường cẩn thận!"

Vương Chính Phàm cười trìu mến, rồi lại hôn cô thêm một cái.

*Chụt.*

"Yêu em!"

Hoàn tất thủ tục xong, sau đó anh quay lưng rời đi.

"Chính Phàm..."

Nhưng lúc này Mạn Viên Hân lại vội lên tiếng, nên anh đã quay lại nhìn cô.

Người con gái ấy đã gọi tên anh như mang theo nỗi niềm gì đó không nỡ, rồi vội vàng bước tới choàng tay qua cổ anh, nhẹ nhàng trao đến một nụ hôn ngọt ngào.

Đến khi rời khỏi bờ môi của anh ấy, cô còn ôm anh thêm một lúc. Hành động của cô khiến Vương Chính Phàm khẽ cười hạnh phúc.

"Sao vậy, không nỡ để anh đi làm à? Hay anh ở nhà với em, chịu không?"

Mạn Viên Hân chỉ lắc đầu, sau đó mới rời khỏi cơ thể ấm áp ấy. Cô nhìn anh với đôi mắt yêu thương không biết tả bao nhiêu cho đủ, cuối cùng vẫn là một nụ cười an nhiên dành cho anh.

"Em chỉ đang hoàn tất thủ tục chia tay thôi, giờ anh có thể đi làm được rồi."

"Chia tay?"

Vương Chính Phàm chau mày, biết anh đang nghĩ gì nên Mạn Viên Hân liền nói tiếp:

"Là chia tay trước khi đi làm ông ạ! Suốt ngày suy nghĩ linh ta linh tinh."

"Ai kêu em nói không rõ, làm anh tưởng..."

"Thôi thôi, tưởng sao tưởng trăng cái gì? Anh mà còn đứng đây một hồi là trễ cuộc họp cho coi, đi đi rồi tối lại về với em!"

Vừa nói, Mạn Viên Hân vừa đẩy Vương Chính Phàm ra khỏi cửa nhà, làm anh bất lực chỉ biết tuân theo.

"Khoan đã, cho anh hôn thêm cái nữa."

Đã ra khỏi cửa rồi mà người đàn ông đó vẫn cứ kì kèo nên Mạn Viên Hân liền chủ động hôn anh thêm một cái nữa.1

*Chụt.*

"Được rồi nhé, anh đi đường cẩn thận!"

"Ok em yêu, tối nay anh sẽ về sớm!"

"Dạ, tạm biệt anh!"

"Bye bảo bối!"

Lại luyên thuyên thêm đôi ba câu thì Vương Chính Phàm mới chịu lên đường đi làm. Phía sau anh vẫn là bóng dáng của người con gái ấy, cô dõi mắt nhìn theo đến khi anh khuất xa dần khỏi tầm mắt thì mới quay trở vào nhà.

Mạn Viên Hân đứng tựa lưng vào cánh cửa, đôi mắt ưu sầu nhìn khắp mọi nơi trong ngôi nhà hạnh phúc này, bất giác lệ thủy lại trực trào tuôn rơi.

Phải chăng sau vẻ ngoài hồn nhiên, vui vẻ là cả một bầu trời tâm sự khó thể giải bày?