Tình Nhân Nguyện Ý: Nghiệt Duyên Đứt Đoạn

Chương 50: Rửa hận bằng tình (h+)



Bao nhiêu đau khổ, nhung nhớ suốt một năm qua, chỉ với một nụ hôn làm sao đủ? Cứ hôn thôi làm sao thỏa mãn?

Nên bàn tay hư hỏng của người đàn ông đã bắt đầu manh động, anh đã khiến chiếc áo choàng ngủ trên người cô gái thoát khỏi thân xác ngọc ngà ấy.

Còn Mạn Viên Hân cũng chẳng vừa, cô tìm tới thắt lưng da của người đàn ông, thành thạo tháo mở chỉ trong vài phút ngắn ngủi.

Để dễ dàng hành động, Vương Chính Phàm đã đứng dậy giúp cô gái một tay, đưa những mảnh vải dư thừa vướng víu trên người mình ném xuống sàn nhà. Sau đó bế Mạn Viên Hân đặt cô ngồi lên thành bồn tắm rồi lại tiếp tục màn dạo đầu kích tình.

Cả hai không nói ra nửa từ vì đã quá hiểu đối phương đang mong muốn điều gì, và đó cũng là suy nghĩ cùng chung một hướng.

Khi hôn môi, đá lưỡi đã không còn đủ thỏa mãn, người đàn ông liền đưa lưỡi tiến sang trái tai của người phụ nữ, nhẹ nhàng gặm lấy như đang ngậm cánh hoa mềm mại.

Nơi đó quả nhiên nhạy cảm, khi bị khiêu khích Mạn Viên Hân liền bị dục vọng thôi thúc mãnh liệt. Cô đặt tay bên bả vai của người đàn ông, khẽ bấu nhẹ để kiềm chế. Khi anh tịnh tiến xuống chiếc cổ thiên nga trắng ngần, khắc ghi lại những dấu hôn đỏ ửng thì buộc lòng cô phải cắn môi kiềm hãm ham muốn.

Bên dưới không bị nung nấu nhưng sao lại nóng ran, cánh hoa khép mở như đôi cánh hồ điệp chuyển động theo quy luật tự nhiên.

Mọi thứ càng khó kiểm soát hơn khi chiếc áo bra đã bị đôi tay nam nhân mang theo ma lực xé rách, quăng lăn lốc nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo.

Khuôn miệng của anh, lại tiến tới tận hưởng nhụy hoa nhỏ xinh, đưa chiếc lưỡi linh hoạt lả lướt liên tục, khiến cô gái tuyệt nhiên không còn chịu nổi kích thích.

Móng tay của cô đã bấu vào da thịt săn chắc của anh mỗi lúc càng mạnh. Khuôn mặt xinh đẹp hơi ngửa ra sau, mi tâm tuyệt nhiên khép hờ cùng đôi gò má đã ửng hồng vì sung sướng.

Tệ hơn là khi những ngón tay tinh ma đang vuốt ve từ eo thon đến cặp đùi nuột nà, nhẹ nhàng tách mở đôi chân thẳng tắp, rồi mon men tìm tới vách thịt ngọc ngà, chạm nhẹ vào cánh hoa nhạy cảm, cái thứ làm mê luyến lòng người của mật xuân đã điểm tô khắp cửa động, dù có bị nước rửa trôi đi bao nhiêu lần cũng khó lòng khiến người đàn ông không nhận ra.

“Ưm…”

Tiếng rên kiều suyễn lại bất giác vang lên giữa không gian mị tình. Sau khi chuẩn bị tiến tới bước tiếp theo, Vương Chính Phàm đã đưa môi và lưỡi rời xa búp hoa nhỏ để tìm lại đôi môi anh đào của người phụ nữ. Vừa hôn, anh vừa đưa ngón tay thon dài của mình tìm tới cửa động, chuẩn bị tiến vào mê cung thần bí.

Mạn Viên Hân hoàn toàn bị cuốn bởi nụ hôn, cho đến khi ngón tay của ai đó đưa vào mật đạo rồi thì cô mới giật mình, khi đó Vương Chính Phàm lại kết thúc nụ hôn, trở về đôi gò bồng đào nảy nở, tay còn lại anh xoa nắn, tay bên dưới thúc đẩy nhịp nhàng, không để miệng được rảnh rỗi nên anh lại tìm tới đỉnh chồi non mềm mại mà gặm nhấm.

“Ư…a…ưm…”

Khoái cảm dâng cao, lí trí bị dục vọng tạm thời chiếm hữu. Tiếng rên của cô làm bầu không khí càng thêm kích thích, làm người đàn ông càng không an yên với sự căng tức từ dị vật bên dưới hạ bộ, nên anh lại tăng nhanh tốc độ của ngón tay đang tác oai tác oái trong khe suối nhỏ.

“A…anh đừng nhanh như vậy…em…em không xong rồi…a…”

Giọng nói bất lực trong sung sướng vang lên, đến lúc dứt câu rồi thì cơ thể của người phụ nữ nhất thời căng lên, hơi thở chẳng còn điều độ, và nơi mật đạo vừa được bình yên đang ứa ra dòng mật thủy trơn ướt.

Mỗi lần bị đưa lên đỉnh trời hái sao thế này, Mạn Viên Hân thật sự không thể nào quên đi cái cảm giác tuyệt vời ấy.

Người đàn ông của cô, luôn không làm cô thất vọng.

Được làm người phụ nữ của mình sung sướng, hào khí của anh càng tăng thêm gấp bội. Trên môi lúc này là nụ cười hài lòng.

Khi màn dạo đầu kết thúc, đó là lúc cuộc chơi mới thật sự bắt đầu.

Vương Chính Phàm bước ra khỏi bồn tắm, anh mang theo Mạn Viên Hân vào phòng tắm đứng được bao bọc xung quanh bởi những tấm kính cường lực, không gian tuy chật nhưng sẽ có điểm tựa để cô gái của anh dựa lưng vào.

Hai thân thể trần trụi đứng song song nhau, và đôi mắt thâm tình chưa từng rời khỏi đối phương. Khi cảm thấy nhìn nhau đã đủ, người đàn ông lại đưa tay chạm vào bên cổ của người phụ nữ để anh có thể tiếp tục chiếm lấy phiến môi anh đào.

Nụ hôn lần này nhẹ nhàng hơn so với trước đó, từng giọt nước đọng lại trên cơ thể nóng rực cả hai cũng đang dần dà khô đi, khi đó Vương Chính Phàm lại ấn nút mở vòi sen để làn nước ấm kia hòa vào cuộc vui tình ái này.

Từng giọt nước lăn tăn rơi xuống, tạo nên khung cảnh ướt át hơn hẳn bao giờ. Và bàn tay nam nhân lại bắt đầu hành động.

Anh nâng một chân cô gái lên, sửa tư thế sẵn sàng tấn công, sau đó vừa hôn vừa đưa dị vật to lớn của mình xuyên qua vách thịt non mềm, tìm tới mật đạo khít chặt, ấm áp của người phụ nữ. Từng nhịp, từng nhịp ra vào.

Họ đang khiêu vũ trong tư thế vũ công ballet dưới thanh cảnh lãng mạn, tuyệt vời.

Khi dưỡng khí của cô gái sắp vơi cạn, Vương Chính Phàm mới luyến tiếc kết thúc nụ hôn, tập trung luyện tập thân thể trong vũ điệu tình ái.

“Ưm…”

Mỗi lần dị vật đâm sâu, âm giọng nỉ non ngọt ngào của người phụ nữ lại vang lên. Đôi tay cô bấu lấy tấm lưng trần rắn chắc của người tình đến nổi rướm máu.

Dù đang tắm, nhưng sao sắc mặt lại ửng hồng. Cô đang chịu cái gì đây? Có phải là cảm giác sung sướng, thăng hoa tuyệt đỉnh sau một năm dài xa cách người yêu?

Phải, chắc chắn chính là cảm giác đó. Chỉ có người cô yêu mới có thể cho cô cái cảm giác này. Chỉ có khi bạn đời gặp bạn đời thì mới quấn lấy chặt chẽ như thế, đến nổi không thể nào rời xa.

Cô bé nhỏ quấn lấy anh bạn cường tráng, mang trong mình dòng chảy tinh lực mạnh mẽ, quyến luyến chẳng nỡ tách biệt đôi đường.

Người đàn ông mang đôi mắt phượng, thâm tình nhìn cô gái mình yêu. Đã lâu lắm rồi anh không bên cô thế này, nên hôm nay sẽ bung xõa hết mình.

Anh từng nói rằng: Hi vọng cô sẽ không khiến bản tính của anh thay đổi, nhưng mọi nổ lực đều bất thành.

Sự bá đạo của ngày hôm nay là hậu quả của việc mất đi người yêu, nay tìm lại rồi thì cô là người gánh vác.

Một năm trước cô tự ý rời xa anh, thì ngày hôm nay cô phải trả giá.