Tình Nhân Nguyện Ý: Nghiệt Duyên Đứt Đoạn

Chương 67: Ác giả ác báo



Từ khi Vương Chính Phàm rời đi, thì người của anh cũng rút lui nhanh chóng. Chỉ còn lại người nhà họ Diệp đang chứng kiến Diệp Ngôn nằm trong vòng tay của Cung Mẫn Giai, nhưng cả vùng ngực lại be bét máu và hơi thở yếu ớt sắp không còn trụ được bao lâu.

“Tiểu Ngôn, con đừng xảy ra chuyện gì nha! Tại sao lại ngốc nghếch lao tới đỡ đạn thay cho mẹ chứ hả?”

Tiếng khóc xé lòng của Cung Mẫn Giai khiến ai nấy không khỏi thương xót, nhưng sau tất cả cũng là oan nghiệt do chính bà tạo ra.

Diệp Ngôn bây giờ chỉ có thể đưa bàn tay dính đầy máu của mình, cố gắng đưa lên lau đi giọt lệ trên mi mắt Cung Mẫn Giai, trước lúc trút hơi thở cuối cũng, anh gắng gượng cất lời:

“Mẹ… Đời này con đã trả hết ân nợ, nghĩa tình cho mẹ… Con bất hiếu, chỉ có thể dùng tấm thân này đổi lấy sự bình an…cho người con kính trọng…và…yêu thương nhất…”

“Đừng mà…Con đừng nói gì nữa hết, rồi con trai của mẹ sẽ bình an vô sự…”

Nước mắt người mẹ rơi xuống như mưa, bây giờ bà mới thật sự sợ hãi, nhưng có lẽ đã quá muộn màng.

Diệp Nguyên cố gắng mỉm cười, rồi nói:

“Mẹ à…Nếu còn có cơ hội…Con xin mẹ hãy tìm con của con và Mạn Đình trở về…Mẹ…thay con bù đắp lại lỗi lầm cho mẹ con cô ấy…Có được không?”

“Được, được mà…Mẹ hứa, mẹ sẽ tìm con của con trở về…”

Nghe được những gì Cung Mẫn Giai đã hứa, thì Diệp Ngôn cũng có thể nhẹ lòng ra đi. Anh không gắng gượng nữa vì đã không còn đủ sức để vương vấn tìm lại hơi ấm trên cõi đời này nữa.

Khi giọt nước mắt trên khi mi anh lăn dài là lúc mi tâm đã mãi mãi khép chặt, bàn tay hờ hửng buông lơi rơi xuống sàn nhà, hơi ấm trong anh dần dà tan biến.

“Tiểu Ngôn…tiểu Ngôn à, con đừng ngủ mà…tiểu Ngôn mau mở mắt ra nhìn mẹ đi mà con…tiểu Ngôn à…Con đừng bỏ mẹ như vậy mà…”

Giờ thì bà có khóc than, kêu gọi hay lay như thế nào thì người đàn ông ấy cũng đã mãi mãi lìa xa nhân thế. Nước mắt tuy có mang theo ăn năn, hối hận, nhưng lại quá muộn màng.

Luật nhân quả sẽ chẳng tha cho bất cứ ai tạo nghiệt.

Giờ thì Diệp gia, kẻ đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh. Sai trái tạo ra hậu quả khốn cùng, cơ nghiệp đời đời lụi tàn. Không còn con cháu nối tiếp đời sau, quả nhiên là ác giả ác báo.

Giá mà, bà ấy biết dừng lại sớm hơn thì có lẽ đã không đẩy con trai mình vào con đường tử biệt như lúc này.

Giá mà con người ta không vì danh lợi, đồng tiền làm mờ mắt, đánh mất cả lương tâm vốn có thì sẽ không bao giờ tồn tại bi kịch.

- ---------------

Cùng lúc này tại bệnh viện B, Mạn Viên Hân cứ đi tới đi lui trước cửa phòng phẫu thuật, với nét mặt vô cùng lo lắng, cứ chốc lát cô lại nhìn vào trong, mặc dù chẳng thấy được gì qua lớp cửa kính mờ.

Thấy cô sốt ruột như vậy, Điền Tư Trúc đã lên tiếng:

“Cậu ấy chỉ đang làm tiểu phẫu gắp đạn ra ngoài thôi, sẽ không sao đâu, em đừng căng thẳng.”

“Sao anh biết?”

“Vì anh là bác sĩ.”

“Nhưng là bác sĩ thẩm mỹ.”

“Đã là bác sĩ thì đương nhiên cũng sẽ có kinh nghiệm trong những lĩnh vực liên quan. Vả lại vừa rồi em không thấy cậu ta vẫn tỉnh táo thế à? Mà thôi, cho em lo một chút cũng được. Coi như hai người hòa nhau.”

Đoạn trước đoạn sau, hai ý trái ngược, Điền Tư Trúc lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, khiến Mạn Viên Hân không khỏi nhíu mày. Bấy giờ cô mới chịu ngồi xuống ghế nhìn Điền Tư Trúc, nghiêm túc hỏi:

“Ý anh là sao?”

“Thì lúc em bỏ đi, cậu ấy đã khổ sở suốt mấy tháng trời. Ngày đêm lúc nào cũng uống rượu, cơm nước bữa ăn bữa bỏ, kết quả dẫn tới xuất huyết dạ dày phải nhập viện.”

Điền Tư Trúc ngưng một chút, rồi mới nói tiếp:

“Thật ra bề ngoài cậu ta tỏ ra lạnh lùng, bất cần thế thôi, nhưng thực chất trong lòng chưa từng ngừng nhớ tới em, chỉ là giận quá nên cứ mở miệng ra là toàn nói lời tuyệt tình khó nghe. Cho tới lúc tìm được tin tức và sau khi biết được quá khứ của em thì cậu ta mới nguôi giận. Anh không biết, cậu ấy đã nói với em hay chưa, nhưng từ khi em còn ở bên Mỹ chờ việc thẩm mỹ bình phục hoàn toàn, thì cậu ấy đã luôn âm thầm ở phía sau lo lắng, bảo vệ em. Cậu ta biết tất cả, chỉ là không muốn làm em bận tâm nên mới im lặng thế thôi, chứ cái gì cũng để ý hết đấy.”

“Tuy anh còn độc thân, chưa biết nhiều về tình yêu nam nữ, nhưng anh nhận ra ngoại trừ An An, thì em là người Vương Chính Phàm trân trọng nhất.”

Một phút trải lòng của Điền Tư Trúc đã cho Mạn Viên Hân biết thêm rất nhiều chuyện về người đàn ông của mình.

Hiện giờ, cô đã lặng lẽ cúi đầu với đôi mắt đỏ hoe vì cảm thấy ân hận khi ngày đó đã tự ý rời xa anh. Nếu không có anh, thì ngày hôm nay chắc gì cô đã đòi được công bằng cho chính mình.

Anh âm thầm hi sinh tất cả, còn cô thì…

Đang miên man suy nghĩ đến mức đã sắp rơi nước mắt, thì lúc này cửa phòng đã được mở ra nên Mạn Viên Hân liền ngước mặt nhìn qua. Vừa thấy Vương Chính Phàm đi ra, cô vội vàng bước tới ôm anh thật chặt, khiến bác sĩ lẫn y tá, kể cả Điền Tư Trúc và người được ôm như Vương Chính Phàm cũng không khỏi ngạc nhiên.

“Em xin lỗi! Phàm à, em yêu anh nhiều lắm!”

Lúc này, tất cả càng kinh ngạc hơn khi nghe thấy câu nói nghẹn ngào của Mạn Viên Hân. Chỉ có Điền Tư Trúc sau khi hiểu ra thì đã bật cười, sau đó anh đứng dậy, thay cô hỏi thăm tình hình của Vương Chính Phàm.

“Tình hình của bạn tôi không có gì nghiêm trọng chứ bác sĩ?”

“Vì viên đạn không ghim sâu vào chỗ nguy hiểm, nên sau khi gắp đạn ra rồi chỉ cần chăm sóc vết thương kĩ một chút là được. Dặn cô ấy nhớ thay băng cho anh ấy đúng giờ, tránh để vết thương nhiễm trùng nếu không sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.”

“Vâng, tôi sẽ nói lại với cô ấy. Cảm ơn bác sĩ!”

“Không có gì!”

Bắt tay chào nhau xong thì vị bác sĩ cũng cùng y tá rời đi, mà lúc này Mạn Viên Hân vẫn đang ôm khư khư Vương Chính Phàm chưa chịu buông.

Thấy vậy, Điền Tư Trúc liền cười trêu chọc:

“Thời của cậu tới rồi đấy, cố mà tận hưởng cho tốt vào! Tôi về khách sạn trước đây, tạm biệt!”

Nói xong, Điền Tư Trúc còn vỗ nhẹ lên vai Vương Chính Phàm một cái rồi mới rời đi.

Thoáng chốc trên hành lang vắng vẻ, chỉ còn lại đôi nam nữ đang ôm nhau. Bấy giờ, Vương Chính Phàm cũng lên tiếng:

“Bảo bối sao đấy? Vẫn còn sợ à?”

“…” Cô khẽ gật gật đầu, và vẫn tuyệt nhiên ôm anh như chưa từng được ôm, làm Vương Chính Phàm phải bật cười.

“Thôi nào, anh không sao nữa rồi, nhưng em định không để anh về nhà nghỉ ngơi à?”

Nghe đến đây, Mạn Viên Hân mới ngẩng mặt lên nhìn anh, sau đó không ôm anh nữa mà mỉm cười, rồi nói:

“Bây giờ chúng ta về nhà, em nấu thức ăn ngon tẩm bổ cho anh!”