Tình Nhân Ơi, Yêu Nhau Nhé

Chương 29: Bị hãm hại



Ngày hôm sau.

Giai Tuệ trở lại phim trường, bắt đầu một ngày làm việc như thường lệ.

Vì ngày hôm qua cô đã xin nghỉ phép nên hôm nay cô phải qua bù, nhưng Giai Tuệ nhập vai rất nhanh nên cô chỉ quay nửa ngày là đã xong hết cảnh quay của mình đã thiếu, không những vậy đạo diễn Trần còn tăng thêm cảnh quay cho cô.

Đạo diễn Trần rất hài lòng về diễn xuất của Giai Tuệ, chỉ chưa đầy một tháng mà cô đã tiến bộ lên rất nhiều. Có thể nói, khả năng diễn xuất của cô có thể sánh ngang với những diễn viên nổi tiếng hiện nay.

Bây giờ, cái cô cần chính là danh tiếng đạo diễn Trần tin chắc, nếu bộ phim này được công chiếu thì chắc chắn tên tuổi của cô trong giới giải trí sẽ bước lên một tầng cao mới.

Việc đạo diễn Trần ngày càng ưu ái mà tăng thêm cảnh quay cho Giai Tuệ đã khiến Kiều Hạnh Dung càng thêm ghen tức với cô. Kiều Hạnh Dung nghĩ cô ta là nữ chính đáng lẽ phải là người được đạo diễn chú ý nhất, nhưng bây giờ vì Giai Tuệ mà ở trong đoàn phim cô ta ngày càng bị mất giá trị, điều đó khiến Kiều Hạnh Dung muốn phá hỏng cái sự ưu ái đó.

* * *

Lúc này, ánh hoàng hôn đã dần tắt đi, bầu trời đã mờ mờ tối, những làn gió hiu hiu thổi đến, mang theo mùa hương của hoa cỏ dại cùng khí trời hơi se lạnh đặc trưng của buổi tối.

Tối nay, Giai Tuệ có một cảnh quay khá quạn trọng, đạo diễn Trần đã rất kỳ vọng vào cảnh quay này nên không ai được phép xảy ra sai sót gì, bởi thế cô phải chuẩn bị thật kĩ cho cảnh quay này.

Giai Tuệ đang ngồi xem kịch bản để tập vợt trước thì bỗng nhưng nghe thấy tiếng ai đó gọi tên cô.

"Chị Giai Tuệ." Tiểu Yên nhỏ giọng nói, dáng vẻ vô cùng rụt rè, xen lẫn sợ hãi.

Tiểu Yên là nhân viên hỗ trợ đạo cụ của đoàn phim, thường ngày thì Giai Tuệ và cô gái này rất ít khi nói chuyện với nhau, nên khi thấy Tiểu Yên chủ động lại bắt chuyện cô cũng thấy làm lạ.

"Có chuyện gì sao?"

"Chị đi lấy đạo cụ cùng em được không? Trời tối quá nên em sợ, mà nhà kho để đạo cụ cũng cách khá xa đoàn phim nữa." Tiểu Yên nắm lấy bàn tay đang run cầm cập của mình, ánh mắt nhìn xuống dưới không dám nhìn thẳng vào Giai Tuệ.

Giai Tuệ nhìn cô gái trước mặt cầu xin cô như vậy nếu cô mà từ chối thì chẳng khác nào là một kẻ vô tình, cô cũng chỉ là một con người bình thường, cũng có một trái tim biết đồng cảm, thương xót cho người khác, bởi vậy khi nhìn cô gái này trong lòng cô lại không nỡ mà từ chối.

"Được rồi, tôi đi chung với cô."

"Dạ, vậy chúng ta đi liền nha, nếu không phó đạo diễn sẽ la em mất."

Giai Tuệ đứng dậy đi cùng với Tiểu Yên đến nhà kho.

Nhà kho chứa đạo cụ nằm ở phía sau đoàn phim, theo lẽ thường thì nhà kho phải nên đặt ở gần đoàn phim để tiện cho nhân viên đi lấy chứ, còn đằng này, dù đi một khoảng khá xa rồi nhưng Giai Tuệ vẫn chưa thấy nhà kho ở đâu, lại cộng thêm đường đi ở đây rất tối và vắng người khiến Giai Tuệ bắt đầu cảm thấy bất an.

"Tiểu Yên, đến chưa vậy?"

"Dạ, sắp đến rồi."

Trong lòng Giai Tuệ bây giờ cảm thấy rất lo sợ, Giai Tuệ bị chứng sợ bóng tối từ nhỏ cho nên hiện tại cô chỉ biết trông chờ vào ánh sáng đèn flash của chiếc điện thoại đang ở trong tay cô, bây giờ, điện thoại mà hết pin thì cô cũng không biết phải làm sao nữa.

"Tiểu Yên, chúng ta đi xa đoàn phim lắm rồi đó, em có đi lạc đường không vậy?"

"Không đâu chị, chúng ta đến nơi rồi."

Giai Tuệ giơ điện thoại lên trước mặt để nhìn rõ hơn, khi nhìn thấy nhà kho ở trước mặt Giai Tuệ cảm thấy có gì đó không đúng, nhà kho này rõ ràng là nhìn giống một căn nhà bị bỏ hoang hơn là nhà kho chứa đạo cụ.

"Tiểu Yên, em gạt chị phải không đây rõ ràng không phải là nhà kho chứa đạo cụ của đoàn phim."

Giai Tuệ còn chưa kịp nói hết câu, từ đằng sau một vật gì đó rất cứng đập vào đầu của cô, khiến cô ngay lập tức choáng váng, đôi mắt bị phủ lấy một màu đen, khiến cô không thể nhìn thấy rõ thứ gì. Giai Tuệ từ từ bị mất dần ý thức mà ngã xuống đất.

"Chị Hạnh Dung, em làm xong việc rồi, tiền của em đâu?"

"Đây, làm tốt lắm, phần thưởng cho cô đó." Kiều Hạnh Dung lấy từ trong túi xách ra một cọc tiền dày cộm đưa cho Tiểu Yên.

"Vậy còn cô Giai Tuệ này thì sao? Chẳng lẽ để cô ấy nằm ở đây như vậy à?"

"Đưa cô ta vào nhà kho rồi khóa chặt cửa lại." Kiều Hạnh Dung ra lệnh cho Tiểu Yên.

"Dạ, chị."

Tiểu Yên nhìn Giai Tuệ mà trong lòng đột nhiên cảm thấy ái náy, nhưng bây giờ, thật sự cô rất cần tiền để chăm sóc mẹ già đang bị bệnh, với lại Kiều Hạnh Dung đã nói với cô rằng sẽ sắp xếp cho cô làm việc ở đoàn phim mà sắp tới cô ta sẽ đóng chính, bởi thế làm sao mà cô có thể chống lại những cám dỗ đó được.

Tiểu Yên nhận lệnh từ Kiều Hạnh Dung kéo Giai Tuệ vào bên trong nhà kho.

Kiều Hạnh Dung đứng bên ngoài nở một nụ cười đầy ngạo nghễ: "Đạo diễn Trần ưu ái cho cô lắm phải không? Để tôi xem, cảnh quay quan trọng của tối nay vậy mà lại không có mặt cô, chắc chắn đạo diễn sẽ rất tức giận cho mà xem, để coi sau tối hôm nay ông ấy còn ưu ái cho cô được nữa hay không?"