Tình Nhân Ơi, Yêu Nhau Nhé

Chương 39: Quy tắc mới



Xe của Âu Lãnh Thiên vừa về đến cổng biệt thự Đế Cảnh, dì Dung quản gia vội chạy ra mở cửa.

"Giai Tuệ đã về nhà chưa vậy dì?" Âu Lãnh Thiên vừa xuống xe liền hỏi về Giai Tuệ.

"Cô Giai Tuệ đã về rồi, cô ấy đang nấu ăn ở trong bếp, cô nói là muốn cảm ơn cậu vì đã cứu cô ấy nên đã tự tay nấu cho cậu một bữa cơm." Dì Dung tươi cười nói.

"Ừm, tôi biết rồi."

Âu Lãnh Thiên không thể giấu nổi nụ cười hạnh phúc trên gương mặt, khi nghe dì Dung nói xong liền lao vào nhanh nhà như một chiếc phi tiêu vừa được phóng mà hồng tâm chính là cô gái nhỏ đang loay hoay ở trong bếp.

Bàn tay anh ôm chặt lấy cô từ phía sau, khuôn ngực vạm vỡ dựa sát vào lưng cô không một khe hở, dịu dàng hôn lên mái tóc của cô.

"Nè, em đang nấu ăn đó, anh đừng làm em mất tập trung không khéo em bỏ đường thành muối lúc đó cho anh mặn chết luôn." Giai Tuệ biết trong nhà này chỉ có ba người, mà dì Dung sẽ không bao giờ ôm cô như thế này, vậy thì người còn lại chỉ có thể là anh thôi.

"Không sao, miễn là đồ em nấu dù có mặn chết tôi cũng chịu." Âu Lãnh Thiên cọ cọ chóp mũi của mình lên tai cô thì thầm.

Giai Tuệ xoay người lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng trước mặt cô rồi hỏi.

"Anh có phải là Âu Lãnh Thiên hay không vậy?"

"Không phải tôi thì em nghĩ là ai vào đây."

Âu Lãnh Thiên hôn nhẹ lên má của cô.

"Thiên của em thường ngày không có nói những lời sến súa như thế này."

"Thường ngày tôi không có nói như vậy sao?"

"Không hề! Thường ngày anh chỉ toàn là kiếm chuyện với em thôi." Giai Tuệ đẩy nhẹ người Âu Lãnh Thiên ra.

Âu Lãnh Thiên vuốt cằm suy nghĩ.

"Có à?"

"Anh còn hỏi như vậy nữa à.. Lúc trước có người nào đã nói với em là" Tôi không cho phép em đụng vào đồ đạc của tôi, không được thắc mắc về việc tôi đi đâu, làm gì với ai "và còn rất nhiều quy định nữa.."

Giai Tuệ chưa kịp nói hết câu đã bị Âu Lãnh Thiên ôm eo, nhấc bổng cô lên, đặt ngồi trên kệ bếp.

"Anh đang làm gì vậy?" Giai Tuệ bị hành động của anh làm cho hốt hoảng.

Âu Lãnh Thiên đột nhiên cúi đầu xuống, áp sát vào tai cô nói nhỏ: "Tôi thấy em càng ngày càng lớn gan rồi đấy, hôm nay còn dám tố cáo tôi nữa, chắc tôi cần phải đặt thêm một vài quy tắc để cho em ngoan ngoãn hơn mới được?"

Bàn tay của Âu Lãnh Thiên dần dần tuột xuống, vén chiếc váy của cô lên cao.

Hôm nay Giai Tuệ mặc một chiếc đầm ngủ hai dây màu hồng nhạt làm tôn lên làn da trắng mịn cùng bờ vai trần quyến rũ, khiến cho Âu Lãnh Thiên không thể kìm lòng nổi.

Âu Lãnh Thiên dễ dàng tách hai chân cô ra, bàn tay hư hỏng dần tiến sâu vào bên trong liên tục trêu ghẹo.

"Đừng.. Anh làm gì vậy.. bỏ tay ra đi." Giai Tuệ bị anh trêu đến nổi đùa hai má đỏ ửng cả lên, hai tay để lên ngực của anh, đẩy anh ra, nhưng, sức lực yếu ớt của cô làm sao thắng nổi anh.

"Quy tắc là.. em chỉ được phép nghe lời không được chống đối, nếu vi phạm hình phạt sẽ là.. không cho phép em được ngủ.. cả đêm." Âu Lãnh Thiên cắn nhẹ vào tai cô thì thầm.

Giai Tuệ vừa bị anh trêu đùa, cả người đã mềm nhũn ra không còn chút sức lực, mà gục vào cổ anh van xin.

"Em sai rồi.. em sẽ không nói anh như vậy nữa đâu, anh tha cho em đi mà.. Thiên!"

Giọng nói của Giai Tuệ thủ thỉ vào tai anh, khiến trái tim anh bất giác mà mềm nhũn ra, không chống nổi lại sự nũng nịu của cô gái nhỏ.

"Em cứ như thế này thì làm sao anh tha cho em được đây?"

Vừa dứt lời, Âu Lãnh Thiên liền đặt một nụ hôn lên đôi môi của Giai Tuệ, môi mềm bị anh chà xát, cắn mút đến sưng đỏ trông vô cùng đáng thương.

Giai Tuệ không còn sức để phản kháng lại, nên chỉ đành đầu hàng trước thế lực độc ác kia.

Bàn tay để trên ngực của anh không còn dùng sức đẩy anh ra nữa, mà vòng qua ôm cổ anh, cùng anh chìm đắm vào nụ hôn.

Sau một lúc lâu, anh mới chịu buông tha, mà thả môi của cô ra.

"Thiên à, em đang nấu ăn cho anh đó, anh cứ ở đây như thế này thì làm sao em nấu ăn được bộ anh không muốn ăn đồ ăn của em nấu sao?"

Âu Lãnh Thiên lấy tay béo má cô, yêu thương nói.

"Thôi được rồi nể tình em nấu ăn cho tôi nên tôi sẽ tha cho em đó, ráng nấu cho ngon vào nếu em mà nấu không ngon.. tôi sẽ dùng em thay cho bữa tối hôm nay."

Nói xong, Âu Lãnh Thiên lên lầu, thay đồ tắm rửa, sau khi trở xuống thì Giai Tuệ cũng đã nấu xong bữa tối.

Đây là lần đầu tiên cô cùng anh tận hưởng một bữa cơm tối trọn vẹn như thế này, cảm giác này rất giống một gia đình thật sự khiến trong lòng của Giai Tuệ dâng lên một cảm giác ấm áp đến khó tả. Từ khi mẹ của cô mất tích, cô đã không còn cảm nhận được sự ấm áp này, vậy mà hôm nay nhờ có anh, cô lại có thể sống lại những cảm xúc ấy thêm một lần nữa.