Tình Nhân Ơi, Yêu Nhau Nhé

Chương 47: Ác quỷ lại hóa thiên thần rồi sao?



Âu Lãnh Thiên đặt lên môi Giai Tuệ một nụ hôn đầy cuồng nhiệt, môi lưỡi dây dưa quấn lấy nhau triền miên không dứt.

Âu Lãnh Thiên chậm rãi nhấm nháp môi cô như đang thửc thức một món ăn, đầy ngọt ngào. Đôi môi của Giai Tuệ rất mềm mại, ấm nóng chạm vào môi anh, khiến trái tim anh bất giác rung động một cách mất kiểm soát.

Đúng vậy! Anh đã yêu cô. Yêu cô không phải vì trách nhiệm trả ơn vì mẹ cô đã cứu anh, mà yêu cô vì đơn giản đó là cô, là cô gái bướng bỉnh, tính tình rất trẻ con thích chọc anh giận, luôn tự làm theo ý của mình, nhưng đôi khi lại rất mạnh mẽ vào kiên cường.

Vậy mà.. chẳng hiểu tại sao anh lại yêu hết những tính cách ấy của cô?

Bởi thế, một khi đã rơi vào tình yêu thì bao nhiêu cái tật xấu, khuyết điểm của người mình yêu với người ngoài sẽ cảm thấy thật phiền phức, nhưng khi qua đôi mắt của kẻ si tình điều trở nên hoàn hảo và đáng yêu một cách lạ thường.

"Thiên à.. Anh đừng giận em nữa mà, anh không cảm thấy khó chịu, nhưng em cảm thấy không dễ chịu chút nào."

Âu Lãnh Thiên kề sát vào tai Giai Tuệ, giọng nói trầm ấm khiến người nghe phải mê luyến: "Muốn anh hết giận.. vậy thì dỗ anh đi!"

Âu Lãnh Thiên đặc biệt nhấn mạnh từ "dỗ" trong câu, rồi đưa ánh mắt đầy yêu nghiệt nhìn Giai Tuệ, trên môi hiện lên một nụ cười tà mị.

Hai tay của anh đặt lên thành ghế, trông vô cùng uy quyền, chờ đợi cô gái nhỏ đang ngồi trong lòng đến để dỗ dành anh.

"Dỗ? Nhưng em đâu có biết dỗ như thế nào đâu."

"Em biết mà!"

Âu Lãnh Thiên nắm lấy tay của Giai Tuệ đặt lên chiếc cà vạt trên cổ áo của anh.

Âu Lãnh Thiên thật sự đúng là một kẻ cơ hội mà!

Lợi dụng lúc cô đang lâm vào đường cùng, tới tìm anh, mà anh ta dửng dưng như không, bây giờ lại bắt cô "dỗ" anh ta nữa chứ.

Đúng là tức chết cô thật mà!

"Hay là.. em mời anh một bữa cơm để làm lành có được không?"

"Em đang giả ngốc với anh đấy à? Bây giờ, anh không muốn ăn bữa cơm mà em mời, mà anh muốn ăn cái khác cơ." Âu Lãnh Thiên đột nhiên vòng tay qua eo của cô, kéo sát cô vào người của anh, thành công giam cầm lấy cô nằm gọn trong lòng anh.

Cả người cô áp vào người anh sát đến không một khe hở, dù cách mấy lớp áo vẫn cảm nhận được nhiệt độ cả hai cơ thể đang ngày một tăng lên.

"Nhưng chỗ này là phòng làm việc của anh đó."

"Ừm.. Thì sao nào?"

"Lỡ có ai vào thì sao?"

"Sẽ không ai vào đâu."

Không phải không ai vào mà đúng hơn là không ai dám vào, bởi vì mấy hôm nay khuôn mặt âm trì cũng tâm trạng lúc nào cũng nóng nảy như núi lửa đang phun trào của anh đã hù mấy nhân viên của anh đến xanh cả mặt rồi, còn ai dám vào nữa.

"Giai Tuệ à, hình như chúng ta chưa thử cảm giác ở trong phòng làm việc thì sẽ như thế nào nhỉ?" Âu Lãnh Thiên cúi đầu xuống cọ cọ chóp mũi vào chiếc cổ trắng nõn của cô.

"Ừm.." Sau khi "ừm" một tiếng Giai Tuệ ngay lập tức cảm thấy hối hận, không biết ma xuôi quỷ khiến gì mà cô lại hùa theo lời của tên ác ma này: "Khoan đã.. anh đừng hòng dụ em."

Ngay giây tiếp theo, Âu Lãnh Thiên ôm chặt lấy eo của cô, nâng lên đặt cô ngồi trên bàn làm việc của anh.

Âu Lãnh Thiên cặm cụi hôn lên cổ cô, ở phía dưới bàn tay luồng vào trong váy cô không ngừng vuốt ve đôi chân thon dài, mịn màng.

Hôm nay, Giai Tuệ mặc một bộ đồ khá đơn giản, áo thun form rộng kết hợp với chân váy dài vừa trẻ trung vừa năng động lại thêm phần ngọt ngào, nhìn cô bây giờ hệt như một thiếu nữ tuổi 16 hồn nhiên, đáng yêu, khiến anh mê mẩn đến nổi chỉ muốn đè cô ra mà bắt nạt.

"Giai Tuệ à, cho anh đi, được không?"

Gì đây? Bây giờ, ác quỷ lại hóa thiên thần rồi sao? Mọi lần đều là anh nhào đến ăn cô đến không còn một mảnh xương, chứ có bao giờ chịu hỏi cô có cho hay không đâu, vậy mà, hôm nay lại tốt bụng hỏi ý kiến của cô.

"Được không vậy? Em mà suy nghĩ nữa là anh chết mất đấy!" Vừa dứt lời Âu Lãnh Thiên đã ôm chặt lấy eo của Giai Tuệ, cả gương mặt vùi vào ngực cô mà nhõng nhẽo y hệt trẻ con đang muốn đòi quà.

Giai Tuệ bị anh làm cho mềm lòng, mà nói đúng hơn là không thể vượt qua được sức hấp dẫn của trai đẹp: "Chỉ.. một chút thôi đó.. đây là công ty của anh nên đừng.."

Giai Tuệ còn chưa kịp nói hết câu đã bị Âu Lãnh Thiên nhấc bổng lên, ôm cô vào phòng.

Do Âu Lãnh Thiên thường xuyên phải làm việc thêm giờ ở công ty, nên bên trong phòng làm việc của anh có một căn phòng nhỏ để anh nghỉ ngơi khi mệt.

Hai tay Giai Tuệ ôm cổ anh, còn chân quấn chặt lấy eo của anh, để mặc cho anh hôn cô, nụ hôn của anh rất sâu như thể muốn nuốt chửng lấy cô.

Âu Lãnh Thiên nhẹ nhàng đặt Giai Tuệ xuống giường, hai thân thể quấn lấy nhau bắt đầu cuộc truy đuổi..

Nhiệt độ trong phòng ngày càng nóng lên, mùi vị ái tình tràn ngập khắp nơi đây. Bóng dáng người đàn ông cao lớn không ngừng đưa đẩy cô gái nhỏ, khóa chặt cô trong lòng, chậm rãi thả từng nụ hôn lên người cô, anh yêu thương cô, yêu thương bao nhiêu cũng không đủ với anh