Tình Nhân Ơi, Yêu Nhau Nhé

Chương 69: Em không muốn làm tổn thương anh



Sáng hôm sau, một buổi sáng đẹp trời, ánh nắng vàng dịu dàng chiếu rọi xuống nhân gian, những đám mây mềm mại trên cao đang thả mình trên nền trời trong xanh, phải nói hôm nay là một này rất thích hợp để anh rủ Giai Tuệ đi hẹn hò.

Nhưng anh qua phòng cô thì không thấy cô đâu, nghĩ là cô đã thức nên anh bước xuống nhà để tìm cô, vừa xuống lầu anh đã thấy Giai Tuệ ngồi ở dưới phòng khách, liền vui mừng chạy đến ngồi bên cạnh cô.

Âu Lãnh Thiên ngồi xuống ghế sofa, vắt chéo chân lại, dáng ngồi này, cùng gương mặt đẹp như tạc tượng ấy phải nói là.. làm cho trái tim thiếu nữ dễ bị đánh cắp lấm đấy nhá!

"Không biết là sáng hôm nay em có rảnh không?" Âu Lãnh Thiên hỏi cô.

"Không!" Giai Tuệ lạnh lùng nói, cô không thèm quan tâm đến anh, đứng dậy đi ra chỗ khác.

"Hôm nay không rảnh vậy ngày mai?" Âu Lãnh Thiên bị từ chối vẫn mặt dày bám theo cô.

"Không!"

"Ngày mai không rảnh vậy thì ngày mai nữa?"

"Không!" Giai Tuệ đứng lại, trước mặt anh mà hét lớn, gương mặt vô cùng lạnh lùng, không cảm xúc rất khác với cô thường ngày: "Anh đừng đeo bám lấy tôi nữa, anh không mệt nhưng tôi thì rất mệt đó.. làm ơn tha cho tôi đi."

"Em bị làm sao vậy? Tối hôm qua vẫn còn bình thường mà, tại sao sáng ra lại khó chịu với anh vậy?"

"Tôi không bị làm sao cả.. bây giờ tôi và anh là anh em với nhau đó.. tốt nhất là anh nên giữ khoảng cách với tôi đi, đừng đến gần tôi như thế này nữa người khác thấy được sẽ không hay đâu." Giai Tuệ nói xong rồi xoay người bỏ đi.

Âu Lãnh Thiên vội chạy đến chắn ngang trước mặt cô, không cho cô đi tiếp nữa vì anh cảm nhận nếu cô tiếp tục bước đi nữa thì mãi mãi anh cũng không thể chạm đến cô.

"Giai Tuệ có phải là anh đã làm gì sai rồi không? Nếu em không thích thì chừng nữa anh sẽ không vào phòng em nữa, không xịt nước vào mặt của em có được không?" Âu Lãnh Thiên nắm chặt tay của cô, van xin cô, nhưng lại bị Giai Tuệ nhanh chóng rút tay lại.

"Anh không làm gì sai cả.. chỉ là tôi không muốn anh đi theo tôi nữa."

"Tại sao chứ?"

"Bởi vì.. bị một người mình không hề có tình cảm liên tục bám theo, tôi cảm thấy rất phiền đó anh có hiểu không?"

"Không có tình cảm? Vậy thời gian qua em chưa hề rung động với anh dù chỉ một lần sao?"

".. Đúng vậy.. Trước đây, bây giờ và cả sau này tôi đều không bao giờ có thể yêu anh, thậm chí tôi rất ghét anh.. chỉ muốn anh biến khỏi cuộc sống của tôi thôi, anh có hiểu không?"

Trái tim của anh nhói đau khi nghe những lời nói vô tình đấy của cô.. người mà anh yêu, yêu bằng cô bằng cả tấm chân tình, yêu cô hơn bất cứ thứ gì trên đời.. thì ra lại ghét anh đến như vậy!

"Lãnh Thiên.. xem như tôi xin anh.. anh hãy chấp nhận mối hôn sự giữa anh và tiểu thư của Chung gia đi.. vì khi anh có vợ rồi không.. chừng anh sẽ quên tôi được nhanh hơn đấy và điều quan trọng là anh sẽ không còn bám theo làm phiền tôi nữa."

Anh đứng đó im lặng, đôi mắt đượm buồn chất chứa bi thương nhìn vào cô gái ấy: "Giai Tuệ anh xin lỗi.. xin lỗi vì tình yêu của anh đã khiến em mệt mỏi.. xin lỗi vì quá yêu em mà anh đã gây ra phiền phức cho em.. anh hiểu rồi.. anh sẽ không làm phiền em nữa đâu."

Anh bước đi, giây phút anh lướt qua cô, cô đã nhìn thấy khoé mắt của anh ửng đỏ.

Anh đã khóc, khóc vì cô, vì những lời nói tàn nhẫn của cô đã khiến trái tim anh tan nát..

Giai Tuệ ngồi bệt xuống, không nhịn nổi nữa mà khóc nấc lên, cô lấy tay che miệng mình lại để không bật ra thành tiếng.

".. xin lỗi anh.. em thật sự không muốn làm tổn thương anh đâu."

* * *

30 phút trước.

Vừa mới sáng sớm Di Linh đã lên gõ cửa phòng, đánh thức Giai Tuệ dậy, báo rằng Thu Cầm muốn gặp cô vì thế Giai Tuệ đã vội vàng ra sau vườn đến nơi mà Thu Cầm hẹn gặp cô.

"Di Linh nói dì muốn gặp con."

"Cô ngồi xuống trước đi." Thu Cầm đưa tay ra chỉ vào chiếc ghế.

Giai Tuệ ngồi xuống ghế, hai bàn tay cô nắm chặt, đôi mắt không dám nhìn vào Thu Cầm mà chăm chăm nhìn vào tách trà còn nghi ngút khói được chuẩn bị sẵn cho cô.

Thu Cầm nhìn Giai Tuệ một hồi lâu rồi lên tiếng.

"Cô thật sự rất đẹp.. rất giống Tô Nguyệt và tôi rất ghét cái nét đẹp này của mẹ cô, nó đã khiến Âu Thiên Bách u mê suốt mấy mươi năm qua." Giọng nói của Thu Cầm vang lên xóa tan đi bầu không khí tĩnh lặng, bao nhiêu sự ghen hờn, tức giận đều đem ra trút lên đầu Giai Tuệ.

"Con.." Giai Tuệ chưa kịp nói đã bị Thu Cầm ngắt lời.

"Nhưng hôm nay tôi hẹn cô ra đây không phải là bàn về vấn đề này."

"Vậy chuyện dì muốn nói với con là gì?"

"Cô biết sắp tới tôi sẽ cưới Tư Hân cho Lãnh Thiên chứ?"

Giai Tuệ gật đầu.

"Dạ, con biết."

"Tôi muốn cô giúp tôi thuyết phục Lãnh Thiên chấp nhận mối hôn sự mà tôi đã sắp sếp cho nó."

Giai Tuệ nghe xong câu nói của Thu Cầm thì không khỏi bất ngờ, cô không tin nổi vào những gì mình vừa nghe.