Tinh Quân Như Nguyệt

Chương 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mới chớp mắt đã đến sinh nhật của ta. Hứa gia tổ chức yến tiệc chúc mừng, mọi người trong nhà đều chuẩn bị lễ vật cho ta. Lúc ta đưa tay nhận quà, nghe được Tống Tri Nhàn lẩm bẩm trong lòng: [Hâm mộ tiểu tỷ tỷ quá à…]

Ta khựng lại, quay đầu bắt gặp ánh mắt hờ hững của hắn, không hiểu sao có chút đau lòng.

Lúc trở về phủ đêm đã về khuya, vừa vặn là thời điểm thích hợp để phu thê tâm sự.

Khung cảnh thì là hai người một bầu rượu, thực chất lại là ba người đang nói chuyện.

Ta chìa tay: “Quà sinh nhật của ta đâu?”

Tống Tri Nhàn lườm ta: “Không có.”

Nội tâm: [Dưới gối của ta chứ đâu. Nhưng ta không tặng được. Mắc cỡ lắm!]

Ta lon ton chạy về lấy quà, khoe khoang trước ánh mắt kinh ngạc của hắn.

[Sao tiểu tỷ tỷ tìm được vậy?]

Hộp gấm trắng thuần vừa nhìn đã biết giá không rẻ, bên trong lại chỉ đựng một cây trâm gỗ xấu xí, thô kệch.

Tống Tri Nhàn thản nhiên nói: “Thuận tay mua.”

[Ta tự tay khắc đó. Tiểu tỷ tỷ mà chê bai, ta giận cho mà coi.]

Ta quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Tống Tri Nhàn, chậm rãi nói: “Ta nhớ rõ chàng là người Hồ Châu. Ở đó có phong tục, người nam sẽ tự tay khắc một cây trâm tặng người nữ mà mình yêu thương, đại biểu cho răng long đầu bạc. Có phải không?”

Trăng đêm đó rất sáng, chiếu lên người hắn, tản mát ánh sáng chói lòa.

Hiếm khi thấy hắn không nghĩ một đằng, nói một nẻo, thậm chí còn tiếp lấy cây trâm gỗ, cài vào búi tóc của ta.

Ta khẽ cười, nhẹ giọng hỏi: “Có đẹp không?”

Tống Tri Nhàn gật đầu: “Ừm.”

Nội tâm nói lời thật: [Xấu quá. Hu hu hu, tiểu tỷ tỷ, ngày mai ta mua cho nàng một cây thật đẹp.]

Ta: “…”

Cút đi! Đừng nói nữa!

Sau đó, ta hỏi hắn: “Sinh nhật của chàng là ngày nào?”

“Không nhớ rõ.”

Giọng điệu của hắn thản nhiên như thể đang bảo ánh trăng đêm nay rất đẹp nhưng ẩn sâu trong đó là nỗi cô đơn cùng tịch mịch không thể phớt lờ.

Nhìn gương mặt đẹp như tranh vẽ của hắn, lòng ta có chút phiền muộn, nhỏ giọng nói: “Hay là chàng đón sinh nhật cùng một ngày với ta đi.”

“Không mong chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ nguyện sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm.”

Ta thậm chí còn lấy ngọc bội vẫn luôn mang bên mình đưa cho hắn: “Sinh nhật vui vẻ!”

Tống Tri Nhàn nhìn chằm chằm miếng ngọc bội kia hồi lâu, sau đó làm như tùy ý bỏ vào trong ngực, trong lòng lại reo hò: [AAAAAA, tiểu tỷ tỷ thật tốt bụng! Từ nay ta có sinh nhật rồi!]

[Còn có quà nữa nè!]

Ta bị tiếng gào thét bên tai chọc cười, cảm thấy tối nay thật là tuyệt diệu.

Thật ra cũng không tuyệt cho lắm.

Ta mất ngủ cả một đêm, tất cả vì Tống Tri Nhàn – tên đàn ông trong lòng không giữ kín được chuyện gì này. Nội tâm hắn kêu gào suốt một đêm khiến đầu ta ong ong cả lên.

Đêm qua, hắn đặt ngọc bội ta tặng dưới gối đầu, chốc lát lại lấy ra xem có bị mất không, một hồi lại cầm lên ngắm nghía màu sắc, hoa văn.

Thậm chí nhiều lần ngọc bội rơi ‘bịch’ xuống sống mũi hắn, bên tai ta đột nhiên vang lên một tràng [AAAAA…] dọa ta sợ chết khiếp.

Sáng hôm sau, ta biến thành gấu trúc thành tinh. Thật muốn vứt quách miếng ngọc bội chết tiệt kia đi!

𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱

Tống Tri Nhàn dạo này khá bận rộn, thường xuyên quên ăn cơm. Thỉnh thoảng ta lại nghe được nội tâm đáng thương của hắn thét gào: [BỤNG! ĐAU! QUÁ!]

Nhìn hắn gầy đi thấy rõ, giữa trưa ta bèn nấu cháo đưa đến cho hắn.

Hắn vừa thấy ta, câu đầu tiên là: “Sau này đừng tới nữa.”

Tên đàn ông nghiện mà còn ngại này!

𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱

“Nơi này sát khí quá nặng, không sạch sẽ.”

Tống Tri Nhàn vậy mà giải thích với ta?

Chẳng lẽ vì chuyện ngày sinh nhật nên hắn bắt đầu mở lòng với ta?

Hắn từng muỗng từng muỗng mà húp cháo, trong lòng thở dài: [Thật thoải mái. Tiểu tỷ tỷ nhất định là tiên nữ.]

Thấy Tống Tri Nhàn ngoan ngoãn khác thường, ta chợt muốn trêu chọc hắn. Ta nghiêng về phía trước, rướn người đến gần sát hắn, dùng đôi mắt ướt át nhìn hắn đầy chăm chú, thì thầm: “Ta đến, chàng có vui không?”

Tống Tri Nhàn trợn tròn mắt, nhất thời quên đáp lại, hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi, vành tai lặng lẽ đỏ lên.

𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱

Từ hôm luyện võ về sau, ta phát hiện hắn xòe đuôi công càng ngày càng nhiều.

Hắn dường như biết rõ điểm mạnh của mình, nắm bắt được tâm lý của ta, không lộ hàng nơi này thì lộ hàng chỗ kia, bộc lộ sức hút riêng của mình.

Một kẻ háo sắc như ta, dĩ nhiên vô cùng vui vẻ.

Điều này làm hắn hiểu lầm càng thêm nặng.

Ta không chỉ một lần nghe được hắn độc thoại nội tâm: [Ầy, hôm nay lại khiến tiểu tỷ tỷ điên đảo tâm hồn. Cái sức hấp dẫn đáng chết này của ta!]

Ta: “…”

Khi hắn còn đang đắm chìm trong tự luyến, mùa thu đã đến, đại trưởng công chúa chuẩn bị một bữa tiệc thưởng cua, mời quyền quý trong kinh đến tham dự.

Tống Tri Nhàn vướng bận công vụ, không có thời gian đi cùng, ta chỉ đành một mình dự tiệc.

Buổi sáng, trước khi ra cửa, ta thuận miệng hỏi một câu: “Chàng có muốn đến đón ta không?”

Hắn nhìn ta một cái, có phần bất đắc dĩ trả lời: “Ừm.”

Nội tâm là: [Tiểu tỷ tỷ thật sự quá yêu ta, không muốn xa ta dù chỉ là một khắc!]

Ta: “…”

Cách thật xa vẫn có thể nghe thấy tiếng lòng khoe khoang đầy kiêu ngạo của hắn.

𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱

Ta không ngờ Thái Tử và Thái Tử Phi cũng sẽ đến. Vốn là bạn cũ, ta cùng Thái Tử Phi tất nhiên là tranh thủ thời gian ôn lại kỷ niệm xưa.

Thái Tử Phi đang mang thai, bụng đã bắt đầu lộ rõ. Ta sờ sờ cái bụng tròn vo của nàng ấy, hỏi cảm giác như thế nào.

Nàng ấy trêu chọc ta: “Muốn biết thì tự ngươi cũng mang thai một đứa đi.”

Ta nhất thời không biết nói gì, dù sao ta và Tống Tri Nhàn cũng là quan hệ vợ chồng vô cùng trong sáng.

Trong vắt như nước suối luôn!

Quanh đi quẩn lại, chớp mắt đã đến chạng vạng tối, đoàn người vây quanh, tiễn bước phu thê Thái Tử ra khỏi phủ.

Ta liếc thấy Tống Tri Nhàn đang đợi cạnh xe ngựa.

Hắn đã cởi bỏ quan phục, thay bằng một thân áo gấm đứng dưới trời chiều, tư thế thanh lịch lại lạnh lùng khiến người ta không thể rời mắt.

Hắn ngước mắt nhìn sang, biểu tình vốn lạnh nhạt khi nhìn thấy Thái Tử bỗng trở nên cực kỳ nghiêm nghị.

Không biết có phải ảo giác hay không nhưng ta cảm thấy âm thanh ồn ào, náo nhiệt của đám đông xung quanh có gì đó thay đổi.

Cao thủ giao chiến chỉ là chuyện trong nháy mắt. Tại thời khắc thích khách xuất hiện, Tống Tri Nhàn gần như cùng lúc đứng chắn trước mặt Thái Tử.

Kiếm rút khỏi vỏ như ánh nắng phản quang trên mặt nước, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo mà rực rỡ.

Tất cả mọi người hoảng sợ, chạy tán loạn, phu thê Thái Tử được thị vệ vây quanh bảo hộ.

Đây là lần thứ hai ta thấy hắn giết người. Máu của địch nhân bắn lên gương mặt hắn, đẹp đẽ nhưng buốt lạnh.

Ta quét mắt nhìn thi thể trên mặt đất, nhớ đến đêm tân hôn, trước khi nội tâm Tống Tri Nhàn kịp gào thét, chạy về phía hắn.

Ta vươn tay che mắt hắn lại.

Ta có thể cảm nhận được người bên ngoài đang hoang mang, cũng có thể cảm nhận được lông mi mềm mại quét nhẹ qua lòng bàn tay ta nhồn nhột.

Ta nói: “Ta sợ, chàng đừng nhìn.”

Tống Tri Nhàn: “…”

[Tiểu tỷ tỷ, ôm ta một cái được không?]

Ta vòng tay còn lại quanh eo hắn, rúc cả người vào lòng hắn.

Thế là ngày hôm sau, tin tức nóng hổi nhất Kinh Thành không phải chuyện phu thê Thái Tử bị ám sát, mà là phu thê Chỉ Huy Sứ của Cẩm Y Vệ không biết liêm sỉ, đứng giữa hiện trường giết người rải thức ăn cho chó.

Thật là hiểu lầm vô cùng to lớn cho đôi “vợ chồng thuần khiết” bọn ta!

𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱

Thái Tử bị ám sát, Thánh Thượng phẫn nộ, Tống Tri Nhàn lại bận rộn một hồi lâu, đến tận cuối thu mới được nhàn rỗi.

Ta nhớ hắn từng kể rằng, từ nhỏ đến lớn, trừ việc luyện tập võ công, hắn không có thú vui gì khác.

Ta tìm một con diều thật đẹp, ăn điểm tâm xong liền gọi hắn cùng ta ra sân thả diều.

Hắn thế mà không từ chối như thường lệ, trực tiếp cầm lấy, chạy khắp sân.

Diều bay cao cao trên bầu trời xanh trong vắt, ta quay đầu nhìn về phía Tống Tri Nhàn.

Hắn mặc áo bào xanh thẳm, bên hông đeo ngọc bộ ta tặng, trên trán vì vừa mới chạy nhảy mà lấm tấm mồ hôi, lúc ngẩng đầu nhìn lên, khóe môi cong lên một đường cong đẹp mắt.



Ta nghĩ nếu hắn sinh ra trong một gia đình quyền quý, cha mẹ khỏe mạnh, chắc chắn sẽ trở thành một vị công tử thanh nhã, quý phái, trong trẻo như bầu trời sau cơn mưa.

Cha mẹ hắn sẽ không nhẫn tâm để hắn phải trút bỏ hết mọi yếu đuối, khoác lên mình vẻ ngoài tàn nhẫn, vô tình.

Có lẽ ta nhìn quá chăm chú, Tống Tri Nhàn cúi xuống nhìn ta, như trời xanh trút nắng, như sao băng rơi xuống từ dãy ngân hà. Có khoảnh khắc, ta đã trầm luân trong đó.

Nhưng mà nháy mắt tiếp theo, bên tai ta chính là: [Ui ui ui, tiểu tỷ tỷ thả cho đàng hoàng đi nha. Diều sắp rớt rồi kìa!]

Ta: “…”

Tên này có thù với lãng mạn đúng không?!

𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱

Đêm đến, chúng ta vẫn chia chăn mà ngủ. Tuy đã chơi cả ngày, ta vẫn không thấy buồn ngủ.

Ta nhớ đến cái bùng phồng lên của Thái Tử Phi, nghiêng người nhìn Tống Tri Nhàn. Hắn nằm ngay ngắn, chỉnh tề. Ta lén duỗi tay, chọc chọc vào cổ hắn.

Hắn giật giật lông mày, lại không mở mắt, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”

Ta bọc chăn kín cả người, chỉ lộ ra một đôi mắt, thì thào: “Chàng có muốn hôn ta một cái không?”

Căn phòng chìm vào im lặng, nhưng một khắc sau, màng nhĩ của ta lại bị chấn động.

[AAAAAAAAAAA! Tiểu tỷ tỷ mới nói gì vậy?]

[Bảo ta hôn nàng? Nhưng ta không biết mà!]

[Hôn kiểu gì? Hôn từ chỗ nào?]

Mặc kệ nội tâm hắn đang náo nhiệt ra sao, ngoài mặt vẫn chỉ nhíu mày nhìn ta, nhẹ giọng mắng một tiếng: “Xằng bậy.”

Vừa dứt lời, ta liền áp sát tới, ‘chụt’ một cái lên môi hắn, sau đó tủm tỉm cười, hờn dỗi nói: “Chàng không hôn ta thì ta hôn chàng vậy.”

Lần đầu tiên Tống Tri Nhàn ngây người trước mặt ta. Làn da dưới cổ áo chậm rãi đỏ ửng lên, sau đó đến cổ, rồi gương mặt, cuối cùng cả vành tai cũng ửng hồng.

Một lúc lâu sau, hắn mới hồi phục tinh thần lại, không chút biểu tình xoay người đưa lưng về phía ta, bắt đầu điên cuồng độc thoại.

[AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!]

Bên tai không còn nghe được gì trừ bỏ tiếng ‘AAA’ của hắn.

Ta bị ồn ào đến đau đầu, chịu không nổi mà bật dậy, chống tay hai bên đầu của hắn, học theo mấy nữ chính trong thoại bản: “Tên kia, đừng có chơi lạt mềm buộc chặt với ta.”

Tầm mắt Tống Tri Nhàn dừng trên mặt ta có chút u ám, đối lập hoàn toàn với tiếng gào thét [Oaaaa, tiểu tỷ tỷ thật bá đạo. Yêu quá đi à!] trong lòng hắn.

[Ể! Không đúng!]

Hắn vừa nghĩ thầm trong bụng xong, vị trí của hai ta lập tức bị hoán đổi, ta bị hắn đè ép dưới thân.

Ta kinh ngạc nhìn Tống Tri Nhàn trên người mình, hơi thở của hắn phả lên chớp mũi của ta, khiến ta không hiểu sao có chút khô nóng.

Ta thuận theo, nhắm mắt lại, chờ hắn tự do phát huy, bên tai lại nghe thấy…

[Tiếp theo phải làm gì nhỉ?]

[Sao tiểu tỷ tỷ lại nhắm mắt?]

𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱

Lúc này trung y trên người Tống Tri Nhàn đã hơi hỗn độn, mặc kệ phối hợp với nội tâm hoang mang hay ánh mắt lạnh nhạt, vô tình đều tạo thành cảm giác ngoan ngoãn, mặc người ức hiếp.

Và ta không chỉ cảm thấy “như vậy”, mà còn duỗi tay ôm lấy cổ hắn, làm “như vậy”.

𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱

Trận chiến kéo đến tận bình minh.

Khi ta thức dậy, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Ta mệt mỏi mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt tảng ngực trắng bóng.

Ta ngẩng đầu nhìn lên, Tống Tri Nhàn còn đang an an tĩnh tĩnh mà ngủ.

Định nhỏm dậy nhưng chỉ hơi cục cựa thì lưng eo đã đau nhức như sắp gãy đôi.

Cánh tay đang ôm lấy ta chậm rãi lướt xuống, không mạnh không nhẹ mà giúp ta xoa bóp.

Ta nhìn dáng vẻ còn đang mơ ngủ của hắn, tuy không còn vẻ lạnh băng, nham hiểm, hung ác như xưa nhưng giữa mày vẫn còn nhíu chặt, dường như đã thành thói quen.

Ta vươn tay vuốt phẳng cho hắn, giọng hơi nghẹn: “Đừng nhíu mày.”

Tống Tri Nhàn bước xuống rót nước, đút cho ta uống.

Nhưng ta không bị biểu hiện ngoan ngoãn của hắn lừa bịp, bởi vì khi hắn dùng ánh mắt sâu kín chằm chằm ta, trong lòng đang nghĩ: [Thể chất của tiểu tỷ tỷ không được chút nào. Phải rèn luyện thêm nha!]

Luyện em gái ngươi!

𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱

Không biết có phải do hai ta đã là phu thê chân chính hay không, Tống Tri Nhạn tuy vẫn trầm mặc ít lời nhưng đã dần mở rộng cửa lòng, không còn quá nhiều phòng bị.

Thậm chí vào đêm trừ tịch, hắn còn suýt nữa lộ tẩy.

Lúc đó, đôi ta cùng nhau đón giao thừa, ngoài trời bỗng rơi một trận mưa tuyết nho nhỏ. Ta hào hứng đứng dậy muốn chạy ra ngoài, bị Tống Tri Nhàn nắm tay kéo lại.

“Khoác thêm áo vào.” Chiếc áo choàng dày ấm khoác lên vai, đôi tay trước giờ chỉ biết vung kiếm giết người của hắn, nay vì ta tỉ mỉ buộc dây áo.

Ngoài sân tuyết đã phủ trắng xóa, ta vươn tay cảm thụ cái lạnh của bông tuyết đáp lên lòng bàn tay, cho đến khi lạnh cóng mới chạy nhanh về phòng.

Thừa dịp Tống Tri Nhàn không hề phòng bị, ta nhét đôi tay lạnh như băng vào cổ áo, dán chặt vào làn da hắn.

Hắn tròn mắt nhìn ta, co rúm lại, đồng thời bên môi vô ý “A” một tiếng, rồi lập tức phản ứng lại mà im miệng.

Hắn vừa nhìn trộm phản ứng của ta, vừa âm thầm ảo não: [Ây da, ngốc chết được. Suýt chút nữa là sụp đổ hình tượng rồi!]

Ui chu choa. Đáng yêu quá đi mất!