Tĩnh Quế Vân Lan

Chương 2



4.

Tạ Quế Lan được mọi người vây xung quanh đi đến đại sảnh.

Ta đoán phụ thân sẽ hài lòng với cuộc hôn sự này.

Quả nhiên, Tiểu Đàm được ta phái đi theo để thăm dò tin tức, khi trở về liền hưng phấn bảo:

"Ngài Tướng quân vừa thấy Tạ Hầu gia, liền vui tới mức cười không khép miệng lại được, ngay lập tức đáp ứng ngày đại hôn vào mồng ba tháng sau."

Kết quả này ta đã sớm đoán được.

Xét cho cùng, Tạ gia là Hầu gia duy nhất ở Đại Lương.

Tuy có công nhưng lại không vào triều, không tham chính, cũng không nhúng tay vào chính sự.

Phụ mẫu của Tạ Quế Lan mất sớm, vì thế nên ta không cần phải lo lắng về chuyện mẹ chồng con dâu.

Với gia thế trong sạch giản dị như vậy, ta gả qua, không thể thích hợp hơn.

Nghe nói hôn sự đã được định, ta đương nhiên rất vừa lòng.

Nhưng mặc dù hôn sự này gần như đã thành.

Hệ thống vẫn nhắc nhở ta:

"Cốt truyện đã đi chệch khỏi quỹ đạo của nguyên tác, xin kí chủ hãy làm theo cốt truyện và sớm nghĩ biện pháp thành thân với nam chủ Tống Minh Xuyên.”

5.

Thành thân với Tống Minh Xuyên?

Dựa vào đâu mà ta phải nghe theo?

Mấy năm nay, để giữ cho cốt truyện tiếp tục mà ta đã liên tục la liếm Tống Minh Xuyên, cự tuyệt không biết bao nhiêu nhân tài đến hỏi cưới.

Không chỉ kéo dài hôn sự.

Còn khiến Từ gia bởi vậy mà bị Thiên tử nghi ngờ.

Hiện giờ, Thiên tử đã già, dưới đầu gối của ông chỉ có hoàng tử nhỏ mới sinh hồi năm ngoái, thế là tiểu Hoàng tử liền được phong làm Thái tử.

Mà Tống Minh Xuyên tuổi còn trẻ, đã trở thành một vị Thừa tướng nắm chức quyền cao trong triều đình.

Trong tình huống thế này, với tư cách là người nắm trong tay binh quyền Từ gia, ta tuyệt đối không thể gả cho hắn.

Lại nói, “Ta" trong nguyên tác khăng khăng cố chấp, không phải hắn thì không lấy.

Cho dù bị hắn nhục mạ, bị biến thành trò cười, ta vẫn như cũ mà tính kế để hắn không thể không lấy ta.

Không chỉ khiến hắn dần trở nên nóng nảy.

Còn làm cho người phụ thân vốn đang ở nhà tĩnh dưỡng do chân bị thương của ta.

Bị điều đi biên cương dẹp loạn, cuối cùng chết thảm ở trên sa trường.

Thời điểm ta xuyên vào, cuốn sách này vẫn chưa hoàn thành.

Chỉ có một bản dàn ý, cùng mấy vạn chữ của phần đầu.

Nếu không phải tối hôm qua hệ thống đột nhiên gặp trục trặc, khiến ta vô tình đọc được kết cục.

Có lẽ ta vẫn sẽ nghe theo lời nhắc nhở nó đưa ra, bước từng bước xuống vực thẳm, muôn đời muôn kiếp không quay lại được.

Nghĩ đến đây, ta cuối cùng không nhịn cảm xúc được mà cười khẩy một tiếng.

"Cái này, nữ chủ, là ta suy nghĩ không thỏa đáng."

"Phần còn lại của cốt truyện, tự ngươi nghĩ biện pháp đi."

6.

Chắc hệ thống chưa bao giờ gặp phải ký chủ nào không chịu hợp tác như ta.

Nó thuyết phục ta mấy lần, nhưng thấy ta thật sự không có ý định đi theo cốt truyện, thế là nó không xuất đầu lộ diện nữa.

Không có nó, ta cũng không sống nhàn rỗi.

Dù sao, chỉ còn ngắn ngủn nửa tháng nữa là đến ngày đại hôn, ngày 3 tháng 12 âm lịch.

Tuy rằng ta đã tung tú cầu để chọn rể.

Nhưng Tạ Quế Lan nạp chinh*, đưa của hồi môn, lễ nghi không ít.

(*): 纳征: "Nạp" là ngụ ý là “Sính tài”, mà "Chinh" chính là "Thành", cũng tức là nói nhà trai cần nạp sính lễ sau đó mới có thể thành hôn. Nạp chinh còn được gọi là nạp tiền. Khi nạp chinh, nhà trai sẽ phái người mang theo tiền sính lễ, tiền lễ và sính lễ đến nhà gái; sau khi hoàn thành nghi thức nạp chinh, hôn ước chính thức được thiết lập.

Tới ngày thành thân, thập lý hồng trang*, trận trượng phi phàm**.

(*): Dịch nôm na ra là: trang sức đỏ trải dài mười dặm.

(**): Dịch nôm na ra là: mặt trận phi thường.

Hắn tới vào giờ lành.

Bộ dáng của hắn vốn rất đẹp, là kiểu mà ở trong đám người liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.

Hôm nay hắn mặc hỉ phục màu đỏ như ánh chiều tà, làm tôn lên dung mạo đẹp như tranh vẽ, giống như một tiểu tiên quân từ trên trời rơi xuống.

Ta không kìm được mà vụng trộm liếc nhìn hắn vài lần.

Bắt gặp ánh mắt của nhau, lại thấy hắn đột nhiên thẳng lưng, hai gò má dần dần ửng đỏ.

Không tồi nha.

Tốt xấu gì hắn cũng không giống như những lần trước, toàn né tránh ánh mắt của ta.

Khóe môi ta cong lên, vốn định âm thầm tán dương hắn vài câu.

Lại bị phụ thân kéo sang một bên.

Rõ ràng đêm qua ông còn nước mắt lưng tròng mà lôi kéo ta lảm nhảm chuyện gì đâu không.

"Hai năm trước, ta lo lắng con quá tuổi không gả đi được. Sau này lại lo lắng về sau nhỡ con xuất giá, sống không quá thoải mái."

"Nhưng với tính khí của tiểu tử Tạ gia kia, nếu con gả cho hắn ta, hắn nhất định sẽ không để con phải chịu bất kỳ ủy khuất nào..."

Vậy mà sang hôm nay, ông ấy lại kéo ta vào lòng rồi nhỏ giọng giáo huấn.

"Con nhìn cái gì? Mấy chục năm tới cũng đủ để con nhìn rồi."

"Nhớ kỹ cho cha, cho dù hôm nay con gả cho hắn, thì con vẫn là Từ Tĩnh Vân, vẫn là Đại tiểu thư của Từ gia, sau cùng mới là chủ mẫu Tạ gia."

Ta đương nhiên có thể hiểu được ý tứ trong lời của phụ thân.

Đơn giản vì những gì ông vẫn thường dạy, đều là dạy ta phải sống cho chính mình.

Vốn ông là một nhân vật đã quen trực lai trực vãng* trên chiến trường.

(*) ý nói sự thẳng thắn, chính trực.

Hôm nay lại phải nói ra lời nhắc hàm súc đầy ý tứ như này, thật sự vất vả cho cha rồi.

Lòng ta chợt thấy ấm áp, không kìm được khẽ gọi: “Phụ thân…”

Đang muốn mở miệng, theo quy trình muốn cảm tạ ông ơn dưỡng dục nhiều năm như vậy.

Chỉ thấy ông nặng nề thở dài, xoay người bước vào phòng mà không thèm ngoảnh đầu lại.

Thẳng đến khi lên xe ngựa của Tạ gia, cũng chưa nhìn thấy bóng dáng của ông đâu cả.

Ta cho gọi Tiểu Đàm, muốn nhờ nàng đi ngó thử một chút.

Nhưng Tiểu Đàm dường như không thấy kỳ lạ chổ nào.

"Chắc Tướng quân sợ người thấy nên trốn ở góc nào đó mà khóc rồi."

"Không sao đâu Tiểu thư, chờ người ba ngày sau quay lại, nhất định sẽ lại trải qua tình huống này à."