Tinh Tế Chi Ma Quân Tại Hạ

Chương 2: "Cậu gọi tôi là gì?"



"Cậu gọi tôi là gì?"

Vốn cả người Bùi Y đều đau nhức, khó khăn lắm mới khôi phục được một chút, nhưng lại gắng gượng vì thiếu niên băng bó, vừa làm xong hắn mệt đến lả người kể cả ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, hắn liền nằm xuống ở của cậu, nhanh chóng rơi vào mê man.

Thời điểm tỉnh lại, hắn nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của thiêu niên mắt không hề nháy nhìn về phía mình.

Bùi Y giơ tay xoa xoa cái đầu rối nùi của cậu, đột nhiên ngộ ra, nhìn? Hắn tức thì nhắm mắt lại rồi lại mở ra, hình ảnh vẫn rõ ràng như trước! Hắn có thể nhìn thấy!

Bùi Y không nhịn được lộ ra nụ cười sung sướng, mà thiếu niên thấy hắn cười, đôi mắt cũng cong lên đầy vui vẻ.

Trên người vẫn còn đâu, nhưng ít nhất so với trước kia tốt hơn nhiều.

Thiếu niên đi ra ngoài cầm khối thịt nướng đưa cho Bùi Y, chưa thấy ăn đồ vật thì vẫn không cảm giác được, vừa thấy được thịt, Bùi Y chỉ cảm giác mình đói bụng cực kỳ.

Đời trước hắn không trở thành Ma Quân thời gian, cũng là từ thây chất thành núi, máu chảy thành sông bên trong tới được, khi đó ở trong trại huấn luyện, đói bụng cực kỳ liền con chuột cũng là ăn qua, lúc này tự nhiên không có thân là đế quốc hoàng tử rụt rè, cái gì cũng không sánh bằng lấp đầy bụng.

Hai người lấp đầy cái bụng, Bùi Y mới hỏi: "Cậu tên là gì?"

Thiếu niên trên đầu tròn lỗ tai giật giật, trong con ngươi lộ ra không rõ, vẫn là trả lời: "... Bảo."

"Hả?" Bùi Y nhíu mày, "Cục cưng nhỏ?" (Tiểu Bảo Bối)

Thiếu niên lập tức vui vẻ đến nổi đuổi quýnh cả lên.

Bùi Y nheo mắt, đây rõ ràng là tên ở nhà, theo những gì hắn biết, phần lớn những nhà có trẻ nhỏ đều sẽ dùng cách gọi này.

"Vậy ba mẹ của cưng đâu?"

"Ngủ... Không, không... tỉnh." Thiếu niên nằm nhoài bên trong ổ rồi vờ làm tư thế khi ngủ.

Bùi Y tựa như hiểu ra, ba mẹ của thiếu niên đều đã mất, và có lẽ họ đã ra đi trước cả lúc cậu ta biết nói, nếu không cậu ta cũng chẳng nói chữ được chữ không.

Hắn xoa xoa thiếu niên tròn lỗ tai: "Tôi tên là Bùi Y."

"Y..." Thiếu niên học theo hắn phát ra âm điệu.

"Sau này tôi gọi cưng Bùi Tiểu Bảo được không?"

Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, ôm eo Bùi Y ở trên người hắn vui mừng dụi dụi, rồi lại vươn lưỡi ra liếm lên mặt hắn mấy lần.

Mặt Bùi Y bị liếm dính đầy nước bọt, dở khóc dở cười nói: "Cục cưng nhỏ, cưng thật sự coi bản thân mình là cún con à?"

Hắn đẩy đầu Bùi Tiểu Bảo ra, một tay nắm lấy cằm của cậu nhìn tỉ mỉ, lại tóm chặt cầm đuôi cậu bóp bóp: "Lại nói... Đến cùng là cưng là con gì?"

Bùi Tiểu Bảo vốn khi vừa nghe hắn nói mình là cún con liền không muốn, cậu ta còn rầm rì phản bác, không ngờ rằng đuổi bất thình lình bị nắm, cả người run rẩy bật ra âm thanh vừa oan vừa nghẹn.

Bùi Y thả ra đuôi cậu, cười híp mắt nói: "Lại đây, thử biến thân tôi cho xem nào."

Bùi Tiểu Bảo nhảy vào trong ổ, tứ chi mở rộng, tóc màu băng lam lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy dài ra, cậu liền trong chốc lát biến thành một con vật giống hổ nhưng không phải hổ, dường như cũng có nét của sư tử thế nhưng cũng không hoàn toàn.

Bùi Y sửng sốt, hắn khi nãy chỉ là thuận miệng nói, cũng không hi vọng Bùi Tiểu Bảo thật sự có thể biến thành mãnh thú.

Nhưng mà con vật này quả thật... rất đẹp.

Cả người nó đều có lông màu băng lam trông rất mềm mại, có chiều cao chừng một mét hoặc hơn, cặp mắt cũng đồng dạng là màu băng lam, tinh khiết tựa như bầu trời vậy.

Bùi Tiểu Bảo sượt đến bên người Bùi Y, Bùi Y ôm cổ của cậu, rồi vuốt lông cho cậu làm Bùi Tiểu Bảo thoải mái híp híp mắt.

Trong đầu Bùi Y đột nhiên hiện lên một đoạn ký ức về 'Dấu ấn tinh thần'.

Hắn nhắm mắt hồi tưởng một chốc, cái này có lẽ là phương pháp thực hiện 'Dấu ấn tinh thần', hình như nó chính là dùng để khế ước với Ma Thú, hắn nhìn Bùi Tiểu Bảo đang chôn đầu trong ngực mình, cũng không biết con vật nhỏ này có tính là Ma Thú hay không, dù sao thì cậu nhỏ này cũng có huyết thống của con người.

Nuôi một bé thú cưng ngoan ngoãn thì hắn nguyện ý, thế nhưng nếu dưỡng một người sau này không biết sẽ mang theo tính cách quái lạ, thì hắn không thích.

Nhân loại vĩnh viễn so với động vật nguy hiểm hơn.

"Cục cưng..." Bùi Y thay đổi giọng điệu, ngón tay thon dài vuốt nhẹ cằm của Bùi Tiểu Bảo, "Bé ngoan nghe lời, chúng ta liền vĩnh viễn ở cùng nhau có được hay không?"

Âm thanh hạ thấp dường như mang theo một mùi vị mê hoặc: "Tôi sẽ không giống như cha mẹ cậu ngủ mãi không tỉnh, còn có thể dạy cậu nói chuyện, dẫn cậu ngắm nhìn thế giới bên ngoài, cậu thấy thế nào?"

Cái đầu thú lông xù từ trong ngực hắn ngẩng lên rồi đột nhiên gật đầu.

"Những gì tôi làm với cậu kế tiếp, cậu không thể phản kháng nha." Bùi Y cười, "Nếu có ý phản kháng, tôi sẽ bỏ cậu lại, từ nay về sau không quan tâm đến cậu nữa."

Bùi Tiểu Bảo nghe xong lời này, sợ đến thân thể to lớn lập tức cứng ngắc.

Bùi Y sờ sờ lỗ tai của cậu, cái trán chống đỡ trên trán cậu: "Thả lỏng nào cục cưng, ngoan nào."

Tinh thần lực tại nơi mà hai người họ chạm vào nhau chậm rãi xâm nhập vào trong đầu Bùi Tiểu Bảo, bị ngoại lực tiến vào đại não, không rõ cảm giác thoải mái chạm đến nơi nào, đồng tử của thú nhỏ liền co rụt lại.

Bùi Y lập tức dỗ dành nói: "Ngoan, không được phản kháng, tôi sẽ không làm thương tổn cậu."

Lông màu băng lam trên người Bùi Tiểu Bảo dựng lên trong chốc lát rồi lại xìu xuống lại, Bùi Y thở phào nhẹ nhõm, đẩy nhanh tốc độ dẫn Tinh thần lực vào, cũng không biết trải qua bao lâu trong đầu hắn xuất hiện thêm thứ gì đó, và khế ước đã hoàn thành.

Bùi Y mệt đến nổi trực tiếp ngã xuống, nhắm mắt lại cảm thụ trong đầu mơ hồ truyền đến cảm thụ của Bùi Tiểu Bảo lúc này—— con vật nhỏ kia đang lo lắng cho mình.

Bùi Y cong môi, bắt đầu từ bây giờ, bên người mình chỉ còn một mình Bùi Tiểu Bảo, cậu ta vĩnh viễn cũng không thể vi phạm ý chí của chính mình, bằng không liền sẽ phải chịu sự phản phệ của khế ước.

Hắn cũng không cần lo lắng người này ở bên cạnh hắn sẽ làm là chuyện ra gây bất lợi cho chính mình —— Huyền Lăng Ma Quân ở ma giáo lớn lên, mưa dầm thấm đất, hắn từ lâu đã không tin tưởng bất luận kẻ nào.

Hiện nay giải quyết xong một nỗi lòng, thể lực Bùi Y rốt cục không chống đỡ nổi nữa mà ngủ say.

Bùi Tiểu Bảo hiện giờ vẫn không biết mình bị người khác đặt một cái ấn, thấy Bùi Y chau mày mê man, cậu liền biến trở về hình dạng con người, còn ngồi bên trong ổ lo lắng đến nổi tai rủ xuống.

Tình trạng cơ thể của Bùi Y không thể xem là tốt, cứ trong tình trạng dở sống dở chết với cái thân thể tàn phế đó trong vòng một tuần, hai chân của hắn vẫn chẳng thể bước đi.

Trước kia hắn có thể chất song cấp S, có rất ít thứ có thể khiến hắn thương tổn đến mức này, vì vậy có thể liên tưởng đến việc trước khi hắn lưu lạc đến cái Phế Tinh này, chắc chắn bị trọng thương, đáng tiếc chính hắn lại chẳng nhớ ra được đoạn ký ức đó.

Trong lúc không thể xuống giường, hắn quả thực quá rảnh rỗi, nên đã dạy Bùi Tiểu Bảo thêm nhiều câu nói, thế nên hiện giờ Bùi Tiểu Bảo đã không còn phải rặn từng chữ mỗi khi nói nữa.

Xương cốt lâu dần cũng hết đau, vì thế Bùi Y một lần nữa lại tu luyện nội công. Trước kia thứ hắn tu luyện là thánh điển của ma giáo <Thiên Ma Quyết>, hắn đã luyện đến đỉnh tầng tám, thời khắc mấu chốt để xung kích tầng chín lại bị người ta hãm hại.

Nghe nói <Thiên Ma Quyết> tu luyện đến tầng thứ chín, có thể khám phá Hư không, bình địa phi thăng. Đáng tiếc trăm ngàn năm qua không có bất kỳ người nào có thể luyện đến tầng thứ chín, Bùi Y thiên phú hơn người, lẽ ra đã trở thành người đầu tiên có thể tu luyện tới tầng thứ chín, nhưng vận mệnh trêu người, một hồi vây giết để hắn tá hồn đến nơi dị thế.

Thở dài một tiếng, lại lắc lắc đầu, bỏ qua những suy nghĩ không cần thiết kia, Bùi Y lại kiểm tra lại căn cốt thân thể này.

May mà là thân thể có căn cốt tốt, Bùi Y hơi thỏa mãn, tuy rằng mọi chuyện đều phải bắt đầu từ số 0 nhưng dù sao hắn cũng đã luyện qua một lần, hắn tin rằng lần thứ hai luyện sẽ dễ dàng hơn trước nhiều.

Bởi vì hành động bất tiện, Bùi Y liên tục rất nhiều ngày đều không thanh tẩy thân thể, hắn đã sớm không thể nhịn được nữa, thật vất vả mới có thể tự mình ngồi dậy, Bùi Y liền không chút khách khí dặn dò Bùi Tiểu Bảo đi kiếm nước về.

Trên người hắn ban đầu mặc quân trang thẳng thớm còn có thể điều tiết nhiệt độ, nhưng lúc tỉnh lại thì đã phát hiện ra loại nguyên liệu đặc biệt đó đã sớm rách tả tơi, hắn liền nhanh gọn cởi ra, cũng may là nhiệt độ của Phế tinh này rất ôn hòa, không quá lạnh nên sẽ không bị đông thành đá.

Thanh lý cho mình xong, Bùi Y lại nắm lấy tay Bùi Tiểu Bảo, "Cục cưng cũng phải tắm nha, tôi không thích cậu dơ dáy như vậy."

"Tôi, không biết..." Bùi Tiểu Bảo mặt đỏ lên.

Bùi Y nhéo nhéo hắn mặt: "Tôi giúp cậu tắm."

Đây là lần thứ nhất trong cả hai đời Bùi Y giúp người khác tắm rửa, cũng vậy vậy tay chân hắn cũng hơn luống cuống, vết thương trên người của Bùi Tiểu Bảo khi trước đã lạnh lại từ lâu, cả sẹo cũng không thấy, đây là chuyện mà ba ngày trước Bùi Y phát hiện ra.

Năng lực hồi phục của Bùi Tiểu Bảo mạnh đến mức biến thái, chẳng trách cậu ta có thể lớn lên có Phế Tinh bốn phía đều là hiểm nguy này.

Nước thấm đẫm lên da thịt màu mật ong của thiếu niên, ở cái tuổi mười bốn mười lăm vóc người của cậu trông cực kỳ dẻo dai, cả người đều lộ ra ánh sáng lộng lẫy mê người.

Cánh tay Bùi Y vẫn như cũ khó mà hoạt động như bình thường, ngón tay trắng nõn thỉnh thoảng chạm lên da thịt Bùi Tiểu Bảo, cảm giác quá tốt, là hắn không nhịn được nhào nặn mấy cái.

Thời điểm Bùi Y vẫn là Huyền Lăng Ma Quân, trên phương diện tình dục vốn chưa bao giờ kiêng kỵ, bạn giường của hắn có cả nữ lẫn nam, mà tự nhiên trong số những người đó hắn lại sủng ái một nữ nhân, hà thế nhưng ả lại đầu độc rồi phản bội hắn.

Lúc này trong lòng Bùi Y đã có tính toán, cả cuộc đời này hắn ngoại trừ cục cưng trước mặt, sẽ không tùy tiện sủng ai khác.

Mắt hắn đảo một vòng trên người Bùi Tiểu Bảo, lại nghĩ đến tấm thân hiện tại đã tàn phế của mình, ánh mắt trở nên ảm đạm.

Tâm trí lại thoáng qua một đoạn hình ảnh ngắn, hắn có lẽ còn có... một vị hôn thê?

Bùi Y nheo mắt, trong ký nhớ người phụ nữ đó hình dáng mơ hồ chẳng nhìn rõ được, chỉ nhớ rằng cô ta có một mái tóc vàng.

Hiển nhiên hắn chẳng thể nhớ rõ, mà Bùi Y cũng không muốn miễn cưỡng bản thân, tay hắn trượt xuống đến hạ thân của Bùi Tiểu Bảo, ngón tay hắn lại mơ hồ bung búng lên cậu bé của Tiểu Bảo, môi cong lên đầy ý xấu.

"Cục cưng nhỏ đã không còn nhỏ rồi."

Thân thể Bùi Tiểu Bảo run rẩy, không rõ vì sao lại cúi đầu nhìn Bùi Y, đôi mắt trợn tròn cặp ngươi xanh nhạt óng ánh, phối hợp cùng đôi tai, quả là dễ thương hết biết.

"Y..."

"Gọi tôi là gì?"

"Chủ nhân..."

Bùi Y thoả mãn gật gù, động tác lại mềm nhẹ hơn, nghĩ đến việc đứa nhóc đơn thuần đang chôn đầu trước ngực sẽ hoàn toàn thuộc về mình, trong lòng Bùi Y dân lên một cảm giác thỏa mãn không thể nói bằng lời.

Bùi Y cũng không chú ý khi hắn tu luyện <Thiên Ma Quyết> và chỉ dạy cho Bùi Tiểu Bảo, thời gian đã lặng lặng trôi qua.

Hai chân Bùi Y vẫn không thể bước đi, nên nhiều lúc hắn lại để Tiểu Bảo ôm mình đi tìm đồ, dù gì thì Phế Tinh này cái gì cũng có, tất nhiên sẽ không thiếu các loại sản phẩm điện tử bị đào thải.

Thông qua những thứ vụn vặt này kết hợp vài mảnh ký ức mơ hồ, Bùi Y mới thấu hiểu hơn nơi mình đang tồn tại, ví như tên tay hắn là thiết bị lưu trữ thông tin cá nhân (PTD)*, có điều khi Bùi Y thật sự chết nó đã hỏng.

(*個人終端: cá nhân chung đoan, cá nhân phần cuối, không biết dịch ngắn gọn ra sao, nên lúc sau tui sẽ để là PTD hết. PTD là viết tắt của personal terminal device, đúng theo nghĩa Tiếng Việt.)

PTD có rất nhiều công dụng, không chỉ dùng để đánh dấu thân phận, nò còn có khả năng kết nối với tinh võng của đế quốc, nếu như có thứ này trong tay, hiểu biết của Bùi Y về thế giới này càng tăng lên.

Đáng tiếc cá nhân phần cuối ngầm thừa nhận người tử vong sau khi sẽ báo hỏng, nói cách khác Bùi Y bây giờ cùng Bùi Tiểu Bảo như thế, đều là không hộ khẩu khẩu.

Đáng tiếc PTD sẽ báo hỏng nếu như người sở hữu nó đã chết, vậy nên có thể nói hiện giờ Bùi Y và Bùi Tiểu Bảo giống nhau ở chỗ, họ đều là dân đen.

Vậy thì nếu muốn biết nhiều hơn, chỏ có cách duy nhất là phải rời khỏi Phế Tinh này.

Nhưng Bùi Y hành động bất tiện, Bùi Tiểu Bảo lại thiếu khuyết kiến thức cơ bản về đời sống, hơn thế nữa võ công của Bùi Y hiện tại vẫn chưa khôi phục, những điều vừa liệt kê đều làm hắn do dự có nên rời khỏi hay không.

Mọi chuyện đành từ từ vậy, may rằng Bùi Y cũng không cần sốt ruột, tuổi thọ bình quân của nhân loại hiện giờ là 200 năm, thời gian của hắn còn dư dả lắm, bên cạnh đó nơi đây cũng không thiếu Ma thú để săn bắn, nên hiện giờ không cần lo lắng nữa.

___________

Đăng vào ngày: 09/05/2020.

chưa beta lại.

Thề luôn bối rối với cách xưng hô vcl.