Tinh Tế Chi Thượng Tướng Phu Nhân Thị Hắc Hộ

Chương 313: Tan vỡ bên trong



Giây phút Lộ mẫu vừa nhìn thấy Tần Vũ thì im bặt, giây tiếp theo lập tức trở nên bén nhọn, cũng hưng phấn kích động hơn, "Con rể à, Tần thượng tướng, chúng ta bị oan, con tới cứu chúng ta sao?"

Lời này đã kinh động ba cha con Lộ Hướng Viễn, bao gồm cả Lộ Hàm Ngọc đang uể oải cũng sáng mắt lên xông tới, sau đó bọn họ nhìn thấy Lộ Lê theo sát sau Tần Vũ.

Gương mặt Lộ Lê ngập tràn sương lạnh, bầu không khí quanh người mang cảm giác không nên chọc vào, giờ khắc này, ngay cả Lộ mẫu cũng không nói nên lời.

Đến khi y đứng thẳng trước mặt bọn họ, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, vừa nhìn rõ mọi thứ vừa che kín vẻ âm trầm nhìn bọn họ, năm người thoáng chốc giật mình.

Lộ Hướng Viễn bị Lộ mẫu trộm nhéo eo, hoàn hồn trong nháy mắt, ánh mắt nhìn chăm chú Lộ Lê tràn ngập từ ái ôn hòa, "Lộ Lê à, con đến mang chúng ta ra ngoài sao?"

Lúc này lão ta lại rất thông minh không chất vấn vì sao Lộ Lê không xuất hiện một tháng nay.

"Chớ nghĩ quá nhiều." Giọng nói ôn hòa của Lộ Lê khiến Lộ Hướng Viễn và Lộ mẫu dâng lên chút hy vọng, sau đó bị y nhẫn tâm bóp tắt, "Đương nhiên tôi không phải đến để mang các người ra ngoài."

"Ta là phụ thân của con, sao con lại có thể thấy chết mà không cứu!" Lộ Hướng Viễn sửng sốt xong lập tức nổi giận, chưa đến mười giây đã lộ nguyên hình.

Khóe miệng Lộ Lê cong lên độ cung châm chọc, "Chúng ta đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, đây là do các người tự tìm tới đấy chứ. Ý đồ dò hỏi cơ mật của đế quốc Vinh Diệu chính là việc lớn, bây giờ các người hẳn nên tự hỏi làm thế nào mà giữ được mạng sống ấy, đặc biệt là Lộ Quang Minh và Lộ Quang Huy, nghe nói hai cậu gia nhập tổ chức Phản Tinh Hệ rồi hả, tổ chức Phản Tinh Hệ chính là kẻ địch của toàn vũ trụ."

"Nói hươu nói vượn, chúng tôi không gia nhập tổ chức Phản Tinh Hệ." Lộ Quang Huy la lớn.

"Mặc kệ các người có gia nhập hay không, hết thảy những kẻ cấu kết với với tổ chức Phản Tinh Hệ đều sẽ bị coi là phần tử khủng bố, mà đế quốc Vinh Diệu chưa bao giờ xuống tay lưu tình với phần tử khủng bố." Lộ Lê châm chọc nhìn Lộ Quang Huy và Lộ Quang Minh, đây là hai đứa con trai được kỳ vọng nhất của Lộ Hướng Viễn, được đưa đến trường quân đội đệ nhất để nhận sự giáo dục tối cao, rõ ràng chẳng thiếu thốn cái gì mà lại thành như bây giờ.

Sắc mặt Lộ Quang Huy và Lộ Quang Minh đều trở nên trắng bệch, bọn họ đương nhiên biết cách hành xử của đế quốc Vinh Diệu, Liên Bang còn không thể không nhượng bộ, huống chi là bọn họ.

"Quang Minh và Quang Huy không cấu kết với tổ chức Phản Tinh Hệ, này hết thảy đều là thủ đoạn hãm hại bẩn thỉu của mày!" Lộ mẫu tức giận trợn trừng nhìn Lộ Lê, rất rõ ràng tội danh này tuyệt đối không thể nhận, nếu không con trai của ả xong đời rồi.

"Người điều tra chuyện này là phụ thân tôi, Tần nguyên soái, bà có ý kiến thì đi tìm ông ấy đi, nhưng bây giờ chính các người còn khó bảo toàn bản thân, còn rảnh quan tâm Lộ Quang Minh với Lộ Quang Huy à. Cũng đúng, năm người một nhà cùng chung hoạn nạn, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu cùng chết." Lộ Lê châm biếm nhìn xuống bọn họ.

Cả năm người đều biến sắc.

"Chuyện này không liên quan gì đến em hết, em không biết gì cả, anh cả ơi, anh giúp em cầu xin Tần nguyên soái đi." Lộ Hàm Ngọc còn chưa muốn chết, khó dằn nổi nhảy ra phủi sạch quan hệ, vô cùng đáng thương nhìn Lộ Lê.

Lộ Lê chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, nhìn về phía Lộ Hướng Viễn và Lộ mẫu, xùy một tiếng, ngầm ám chỉ: "Phụ thân tôi là người công chính nghiêm minh, nếu có thể chứng minh cô thật sự không liên quan đến tổ chức Phản Tinh Hệ, thì nên biết gì nói nấy."

"Em có thể chứng minh, ngày đó em nhìn thấy hai anh trai đi ra ngoài, nhất thời tò mò nên đi theo, phát hiện bọn họ gặp gỡ một người, người kia em đã từng gặp qua rồi, là cấp dưới của Trương tướng quân. Ngày hôm sau, hai anh trai em bắt đầu nói tóm gọn về việc đến nương nhờ anh." Lộ Hàm Ngọc buột miệng thốt ra, không chút do dự.

"Hàm Ngọc, sao con lại có thể như vậy được!" Lộ mẫu không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn con gái nhỏ của mình.

Anh em Lộ Quang Minh cũng khiếp sợ nhìn về phía em gái mà bọn họ vẫn luôn yêu thương. Chỉ vì một câu của Lộ Lê, cô ta đã bán đứng bọn họ, tuy trong lòng bọn họ đã hạ quyết tâm sẽ không liên lụy đến những người khác, nhưng bị em gái yêu quý phản bội  không dễ chịu chút nào.

Lộ Hàm Ngọc cũng không cảm thấy mình đã làm sai, nói chuyện đúng tình hợp lý: "Mẫu thân ơi, ngài cũng đừng giãy giụa nữa, đế quốc Vinh Diệu chắc chắn đã sớm điều tra xong, chúng ta nói cái gì cũng tốn công vô ích, còn không bằng để các anh dứt khoát nhận đi, còn có thể bảo toàn mạng ba người chúng ta, không tin ngài hỏi phụ thân xem, chắc chắn phụ thân cũng sẽ chấp nhận."

Lộ mẫu lập tức nhìn về phía Lộ Hướng Viễn, phát hiện lão ta trốn tránh đối diện với mình, trong lòng phát lạnh, lập tức hiểu ra sự lựa chọn của chồng mình, nhưng ả không muốn từ bỏ, ý muốn khuyên bảo lão: "Hướng Viễn, Quang Minh cùng Quang Huy còn có tương lai rất dài, cuộc sống của chúng nó chỉ vừa mới bắt đầu thôi."

Lộ Hướng Viễn há miệng thở dốc, trên mặt đều là giãy giụa.

Anh em Lộ Quang Minh không thể tin nổi người này là phụ thân của họ, vậy mà muốn phủi sạch quan hệ giống em gái họ để đứng ngoài cuộc, gương mặt hai người tái nhợt.

"Liên Trân à, Hàm Ngọc nói cũng không phải không có lý......" Lộ Hướng Viễn ấp a ấp úng, cuối cùng vẫn lựa chọn bản thân.

Lộ mẫu thất vọng cùng cực, cảm thấy trái tim rét run, vậy mà ả lại nhìn trúng gã đàn ông yếu đuối như vậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hay lắm Lộ Hướng Viễn, mạng hai đứa con trai ông ở trong lòng ông còn không thắng nổi một cái mạng già của ông, đúng là mắt tôi mù rồi!"

Đột nhiên ả xoay người, dứt khoát kiên quyết nói: "Tiếp xúc với tổ chức Phản Tinh Hệ không liên quan gì đến Quang Minh và Quang Huy hết, đều là ta làm, mày hại Quang Minh Quang Huy mất hết tiền đồ, ta không chịu nổi mới quyết định trả thù mày, mày không vui thì nhắm vào ta đây này."

Bình tĩnh mà xem xét, Lộ mẫu là một mẫu thân đúng nghĩa, ả làm hết thảy đều là vì hai đứa con trai, chỉ là phần tình cảm này dùng sai phương pháp.

"Không, chuyện này không liên quan gì tới mẫu thân cả, đúng, Hàm Ngọc nói không sai, là người của Trương tướng quân tới tìm chúng tôi, nói chỉ cần chúng tôi giúp ông ta một chuyện, ông ta sẽ cho chúng tôi vinh hoa phú quý, làm tuổi già của chúng tôi không lo cơm áo. Nhưng khi đó chúng tôi xác thật không biết ông ta đã gia nhập tổ chức Phản Tinh Hệ."

Anh em Lộ Quang Minh trong thời khắc mấu chốt đã thấy rõ ai mới là người chân chính đối xử tốt với bọn họ. Bọn họ không có khả năng trơ mắt nhìn mẫu thân thay bọn họ đi vào chỗ chết, huống chi cách nói của mẫu thân trăm ngàn chỗ hở, Trương tướng quân sao có thể tìm một người phụ nữ làm việc được.

"Bọn họ bảo các cậu làm gì?" Lộ Lê nhìn gia đình nghiễm nhiên đã tan vỡ, không phát biểu bất cứ cái gì.

Lộ Quang Minh lắc đầu, "Trương tướng quân không nói, chỉ bảo chúng tôi chờ tin tức của họ."

Trương tướng quân không phải cái loại sẽ dễ dàng tín nhiệm người khác, kế hoạch này với lão ta mà nói rất trọng yếu, không thể để người Lộ gia huỷ hoại. Cho nên nội dung cùng với như thế nào thực thi kế hoạch, đều truyền lại tạm thời, mà người nhận tin tức là Lộ Quang Minh, bọn họ có máy liên lạc chuyên môn.

Nhưng cái máy liên lạc này đã bị Chu Tuấn Ngạn cầm đi, vì muốn câu Trương tướng quân ra, anh ta không rút dây động rừng, vẫn luôn duy trì liên lạc.

Muốn gạt Trương tướng quân, kẻ mà không thể xếp tay chân tới gần bọn họ, cũng không khó, bởi vậy Chu Tuấn Ngạn nói cho lão ta, Lộ Lê cũng không ở Vinh Diệu tinh, không thể tiếp cận Lộ Lê, kế hoạch của bọn chúng sẽ không có biện pháp thực thi.

Trương tướng quân trộm phái người điều tra, chứng thực Lộ Lê xác thật không ở Vinh Diệu tinh, cũng tạm thời tin bọn họ nói, cho rằng anh em  Lộ Quang Minh còn chưa bại lộ.

Nghe con trai thẳng thắn, Lộ mẫu ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt tro tàn.

Lộ Hướng Viễn và Lộ Hàm Ngọc thật ra lại cất giấu vui mừng trong mắt, Lộ Quang Minh thừa nhận chuyện này không liên quan đến họ, nghĩ chắc mình sẽ không có việc gì. Lộ Lê đều nhìn thấy hết thảy, đột nhiên hỏi một câu không đúng lúc, "Lão yêu bà Trịnh Phái Hương kia đâu?"

Lộ Quang Minh sửng sốt một lát mới biết được y đang nói bà nội, "Đã mất rồi."

"Thật dễ dàng cho bà ta quá." Lộ Lê nói.

Không ai nói gì.

Lộ Lê không hỏi lại, cũng chưa nói sẽ xử lý bọn họ như thế nào đã rời đi.

Lộ mẫu nhìn hai đứa con trai mặt cắt không còn hột máu, tức khắc giận dữ từ tận tâm can, điên cuồng nhào qua Lộ Hướng Viễn, "Đều là do ông, tên khốn kiếp này, vì sao ông không thừa nhận, nếu ông mà thừa nhận, Quang Minh và Quang Huy sẽ không có việc gì!"

Lộ Hướng Viễn nhất thời không để ý nên bị hất ngã trên mặt đất, còn ăn mấy cái tát, đầu óc choáng váng hất Lộ mẫu ra ngoài, "Ả đàn bà đanh đá này, bà cho rằng bọn họ sẽ tin sao, bọn họ đã sớm giữ hết chứng cứ, bất kể chúng ta nói như thế nào cũng vô ích. Lộ Lê hận Lộ gia, cơ hội tốt như vậy đặt ở trước mặt hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho Quang Minh với Quang Huy đâu."

Lộ Quang Minh và Lộ Quang Huy vội vàng qua dìu ả lên, Lộ mẫu chật vật, tràn ngập căm hận nhìn lão ta: "Vậy ông cũng không thể thấy chết mà không cứu, bọn nó là con ruột của ông!"

Hai anh em nhìn về phía phụ thân cũng mang vẻ thất vọng không che lấp.

Lộ Hướng Viễn thấy được, nhảy dựng lên như bị chọc vào mông, "Tôi không phải thấy chết mà không cứu, tôi chỉ nhận rõ thế cục thôi. Quang Minh, Quang Huy, các con đừng nghe mẫu thân các con nói, ta cũng rất thương các con."

Nếu lời này nói trước ngày hôm nay, anh em Lộ Quang Minh sẽ tin, nhưng giờ phút hoạn nạn là lúc dễ dàng thấy rõ bản chất bên trong của một người nhất.

Đối thoại của họ truyền tới tai Lộ Lê, cũng không ngạc nhiên gì, tình huống này đã sớm trong dự kiến.

Thật ra anh em Lộ Quang Minh có thừa nhận hay không cũng không sao cả, mục đích chân chính của y chính là làm cho nhà năm người bọn họ phản bội lẫn nhau.

Sau khi rời khỏi địa lao, Lộ Lê theo Tần Vũ đến phòng họp.

"Trương tướng quân là kẻ rất cẩn thận, muốn dẫn hắn ra còn phải dựa vào anh em Lộ Quang Minh, trước mắt hắn còn chưa biết thân phận anh em Lộ Quang Minh đã bại lộ." Chu Tuấn Ngạn nói.

"Các cậu cho rằng mục đích của hắn là gì." Ánh mắt mang cảm giác áp bức của Tần Vũ quét ngang qua những người đang ngồi ở đây.

Hai ngón tay Chu Tuấn Ngạn đẩy mắt kính trên mũi, "Trải qua xác nhận nhiều lần của chúng ta, mục tiêu lớn nhất của hắn có khả năng chính là Phù Cừ của Thiên Long."

Phù Cừ ở trong tay bọn họ đã hơn năm tháng, trong khoảng thời gian này Thiên Long không phải không phái người lại đây đã cứu nàng, nhưng Vinh Diệu tinh như tường đồng vách sắt, khiến tổ chức Phản Tinh Hệ không kế nào khả thi, mà nay, bọn họ đã xác định Thiên Long có liên quan đến tổ chức Phản Tinh Hệ.

Đế quốc Vinh Diệu vừa mới thay đổi quốc vương, toàn bộ quân bộ và bộ chính trị đều trải qua tẩy rửa, người trước kia xếp vào đều bị rửa sạch, may mắn không bị rửa sạch thì cách xa trung tâm quyền lực, nào còn có năng lực tiếp xúc lại với trung tâm, cứu Phù Cừ chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Trương tướng quân đã đã gia nhập tổ chức Phản Tinh Hệ, lại trùng hợp xuất hiện ở chỗ này, bởi vậy mục đích của hắn không khó đoán.

"Vậy dẫn hắn ra, tôi muốn giải quyết hắn hoàn toàn." Lộ Lê nói.