Tinh Tế Thượng Tướng Xuyên Thành Pháo Hôi Tiểu Minh Tinh

Chương 2: Cởi ra một cái thử xem?



Không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không, mà lúc này Túc Bạch Vi trở nên cực kì dính người.

Sau khi thu mình vào trong lòng ngực của Lệ Hành, Túc Bạch Vi liền không có ý định muốn rời khỏi, bất luận Lệ Hành có đẩy cậu ra một cách vô tình bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì cậu vẫn sẽ có thể chui vào lòng ngực hắn lần nữa.

Lệ Hành hắn kể từ khi sinh ra cho tới nay đây chính là thời khắc mà hắn khoan dung nhất ——

Hắn vẫn luôn kiên nhẫn chờ đến Túc Bạch Vi hô hấp đều đều mà ngủ say sau đó mới gỡ cậu ra rồi bước xuống giường.

【 Tôi gần như cho rằng ngài muốn xuống tay. 】 hệ thống nhìn Lệ Hành rời giường đi tới tủ rượu lấy ra một chai XO, 【 Xem ra thế giới không có CP đã rèn luyện ý chí kiên cường của ngài. 】

"Ta đã muốn nói ngay từ đầu"

Lệ Hành mở mắt ra, đôi mắt sâu và lạnh, nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói.

"Ngươi nói quá nhiều."

【...... Ta cho rằng ngài sẽ yêu cầu ta nói nhiều hơn. 】 hệ thống dường như bị tổn thương. Đây là lần đầu tiên nó bị ký chủ ghét bỏ một cách thô lỗ như vậy.

【Thời điểm đại đa số ký chủ mới vừa trói định hệ thống tiến vào tân thế giới, đều yêu cầu chúng ta nhiều lời tới trợ giúp bọn họ càng tốt mà thích ứng hoàn cảnh tân sinh tồn, nếu không lấy một cái thân thể đã chết hoàn toàn mới mà sống lại, và một mình dễ dẫn đến lo lắng và suy sụp. 】

【 Ngài mới vừa tiếp thu ký ức của nguyên chủ cùng nguyên văn cốt truyện không quá 24 giờ, Rất khó để tiêu hóa hoàn toàn nó. Ta đang nói thêm để hỗ trợ ngài tốt hơn. 】

Rượu mạnh xâm nhập vào làm cổ họng hắn trở nên ẩm ướt, nhưng cũng khiến cổ họng hắn trở nên khô khốc làm hắn cảm thấy khó chịu.

Nghe được hệ thống nói, hắn vô tình lãnh khốc mà ném ra ba chữ: "Ồn ào quá."

【......】

Hệ thống ủy khuất, vô số người mới mà nó mang đến đã trưởng thành từ từ giai đoạn mới làm quen theo kiểu bảo mẫu.

Nó tự nhận là chính mình đối phương diện này rất thành thạo, hiện giờ lại bị ghét bỏ. Điện thoại đúng là lúc này vang lên. Hệ thống dường như vẫn muốn nói, Lệ Hành thậm chí có thể cảm thấy một luồng điện "zizi" nhẹ trong đầu, may mà nó cuối cùng cũng bảo trì trầm mặc, làm Lệ Hành không đến mức càng thêm bực bội.

Hắn cầm lấy di động nhìn đến tên được hiện thị trong cuộc gọi: Túc Phong.

Đây là anh trai cùng cha khác mẹ của Túc Bạch Vi, là một trong những ứng cử viên người thừa kế của tập đoàn Túc thị.

Anh ta cũng là người đứng sau cuộc giao dịch này với Lệ Hành.

hắn không trả lời điện thoại ngay lập tức mà nâng mắt lên nhìn Tô Bạch Vĩ, người đã ngủ say trên giường.

Tiếng chuông chói tai trong màn đêm yên tĩnh, Lệ Hành không tắt máy, mà nhấn tắt tiếng, chờ cuộc gọi tự mình tắt máy, tạo cảm giác không có ai trả lời.

Hắn bắt đầu suy nghĩ về việc tiếp theo: Túc Bạch Vi đã là mục tiêu nhiệm vụ bị ràng buộc thành công của hắn, ngay cả khi nó không phải là vĩnh viễn, ít nhất trong khoảng thời gian tiếp theo, Lệ Hành vẫn cần phải dựa vào Túc Bạch Vi ăn cơm mềm để tồn tại.

Bây giờ họ là một cộng đồng lợi ích, Lệ Hành không thể để Túc Bạch Vi thất vọng, Túc Bạch Vi cũng không thể ghét hắn.

May mắn thay, ít nhất Lệ Hành đã vượt qua được trước khi nguyên chủ ban đầu thực hiện hành vi đê hèn của mình - vẫn có một số hy vọng rằng tình hình có thể được đảo ngược.

Ngay sau đó, cuộc điện thoại thứ hai vang lên, lần này Lệ Hành không do dự.

Hắn cầm di động đi đến ban công, ấn tiếp nghe —— lòng bàn tay thuận thế hướng bên cạnh vừa trượt ấn vào nút ghi âm.

"Lâu như vậy mới tiếp điện thoại."

Giọng Túc Phong chứa đầy vẻ kiêu ngạo và khó chịu khi Lệ Hành đến giờ mới tiếp cuộc gọi của hắn.

"Xem ra, sức lực của cậu không tồi."

Lệ Hành, một cái chiến thần thượng tướng đại nam chủ văn vô CP đại nam chủ văn, 32 năm liền chưa bao giờ có cơ hội quan hệ tình dục với bất kỳ ai, giờ khắc này lại không cần nghĩ ngợi mà "Ừm" một tiếng.

"......"

Túc Phong không nghĩ tới này một câu mang theo trào phúng trêu ghẹo, nhưng thứ anh nhận được là một tiếng "Ừm" khó nắm bắt, anh hắng giọng, quay lại vào chủ đề.

"Sự tình làm tốt không? Chậm trễ lâu như vậy, hay là cậu chỉ lo chính mình hưởng thụ, đã quên mất chính sự đi."

"Không dám." Lệ Hành ngữ khí nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc, "Túc đại thiếu gia cho tôi tiền đặt cọc đã thu được, cũng không biết hẳn là như thế nào làm."

"Cái gì như thế nào làm?" Túc Phong ngữ khí không tốt, "Tiền đều thu, cậu hỏi tôi như thế nào làm?"

Lệ Hành biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi: "Túc Phong thiếu gia cho tôi tiền là để chụp những bức ảnh không đứng đắn của Tô Bạch Vĩ, hay muốn tôi quay video?"

Túc Phong ngẩn người, chỉ cảm thấy Lệ Hành có chút kỳ quái, nhưng hắn không có trước tiên hướng việc này tìm hiểu sâu.

Ấn tượng của Túc Phong đối với Lệ Hành rất mỏng, cụ thể là: một ngôi sao nhỏ yêu thích sự phù phiếm và có xu hướng thích khoa trương, thường ám chỉ mình là người có quyền lực, cảm xúc và suy nghĩ của hắn đều thể hiện trên khuôn mặt, là người không có đầu óc, có thể nói hắn toàn thân đều là sơ hở, không có gì phải sợ.

"Ngươi đầu óc sẽ không chuyển biến sao? Đương nhiên là đều phải." Túc Phong nói, "Đừng chậm trễ thời gian, cậu đến tột cùng đã chụp ảnh chưa?"

"A." Lệ Hành cảm nhận được tốc độ nói của Túc Phong ngày càng nhanh, đại khái là có chút sốt ruột đi, mà hắn cố tình không nhanh không chậm nói, "Sắp rồi."

"Có gì khác nhau?"

Túc Phong lúc nãy vẫn còn bình tĩnh, hiện tại mọi sự bình tĩnh đều biến mất tăm. Thái độ của Lệ Hành khiến anh có chút không chắc chắn.

"Hay là tiểu tử cậu thu tiền xong liền không làm chuyện này đi. Tôi cảnh cáo cậu, ở Phong Thành này, đừng nói cậu là một nghệ sĩ tuyến 18, chẳng sợ lúc cậu đang nổi tiếng, tôi cũng sẽ phong sát cậu như bao người khác. Mối liên kết này rất thực tế, vi phạm vốn tương đương với tự sát, vì vậy đừng có giở trò với tôi. "

" Tất nhiên, làm sao người như tôi có thể tự tìm đến cái chết ".

Lệ Hành làm ra một bộ dịu ngoan, thái độ khiêm tốn trả lời.

"Tôi chỉ là không xác định, Túc đại thiếu gia cùng Túc Bạch Vi tốt xấu gì cũng là anh em quan hệ huyết thống, hiện giờ ngài yêu cầu tôi làm việc này, coi như là cưỡng gian? À......ý tôi là, nếu ngày tỉnh dậy và hối hận thì sao? Kia chính là em trai của ngài. "

"Ha?"

Túc Phong hình như là nghe thấy được cái gì chê cười, trung khí mười phần mà cười lạnh hai tiếng.

"Em trai? Có vẻ như cậu vẫn chưa hiểu tình hình. Tôi cùng Túc Bạch Vi, đời này đều không thể là anh em. Tại cuộc họp hội đồng quản trị ngày mai, tôi sẽ làm mất uy tín của nó và khiến nó bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô vĩnh viễn. Còn cậu thì hãy làm cho tốt chuyện này, đừng có lo lắng về những chuyện khác."

Hắn uy hiếp nói: "Tôi cũng sẽ nói cho cậu biết, tôi dám bảo cậu làm chuyện này, chính là tôi có biện pháp để xử lý cậu, đừng nghĩ cùng tôi nơi này đục nước béo cò, nếu cậu không đưa cho tôi ảnh và video trước bình minh, tôi sẽ để cậu và Túc Bạch Vi cùng nhau, chết không có chỗ chôn."

Nghe vậy, Lý Hoành vốn là đang xem kịch chờ hắn nói xong, đột nhiên gợi lên khóe miệng —— Chết không có chỗ chôn.

Thật trùng hợp, cách đây không lâu, hắn vừa mới trải qua.

Sau một lúc im lặng, Lệ Hành dựa người vào lan can, nhìn ánh trăng mờ ảo phía xa kia, vẻ mặt so với gió đêm lạnh hơn vài phần:

" Yên tâm, ngày mai nhất định sẽ mang đến bất ngờ cho mọi người trong cuộc họp hội đồng quản trị của Túc thị. "

Lệ Hành đã quen với việc dậy sớm.

Trước đây, hắn thức dậy lúc 5 giờ mỗi ngày, sau khi hoàn thành tất cả các khóa đào tạo nghiêm ngặt và chuyên sâu, hắn mới có thể đi đến giáo trường nhìn xem tình huống hạm bộ đội luyện binh của chính mình.

Tuy nhiên, từ khi xuyên vào thế giới này lần đầu tiên, hắn thức dậy muộn.

Vào tháng 8 tại Phong Thành mặt trời mọc thực sự rất sớm, vừa đến 8 giờ, ánh mặt trời đã chiếu xuyên qua các khe cửa không được đóng kín chiếu vào bên trong.

Lệ Hành tay dài chân dài tạm chấp nhận bản thân qua đêm ở trên sofa trong phòng khách, bị ánh mặt trời chiếu đến tỉnh.

Trong khoảng thời gian ngắn đầu của hắn đã tiếp thu quá nhiều tin tức, tối hôm qua lại còn uống rượu nên đã ngủ quên mất, lúc này tỉnh lại đầu hắn vừa đau vừa nhức.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Chung Phòng Cách Vách - Phần 2
3. Tâm Niệm Em Đã Lâu
4. Đức Dương Quận Chúa
=====================================

Hệ thống cả đêm không dám lên tiếng, thận trọng nói:

【 Ngài ký chủ, thời gian làm mới nhiệm vụ là tám giờ mỗi ngày. Bởi vì ngài hiện tại không có giá trị sinh mệnh, nên nhiệm vụ mới nhận đầu tiên phải được hoàn thành nếu không sẽ phải đối mặt với cái chết thứ hai. 】

Lệ Hành không có ngang ngược đến mức đều không cho hệ thống nói, hắn "Ừm" một tiếng, hỏi: "Nhiệm vụ gì?"

【 Vì là nhiệm vụ của người mới cho nên không có điều kiện hạn chế về nhiệm vụ, miễn là mục tiêu nhiệm vụ Túc Bạch Vi có bất kỳ chi phí tài chính nào đối với ngài, nó sẽ được coi là thành công. 】 Hệ thống tận lực lời ít mà ý nhiều, để không khiến bản thân trở nên dài dòng 【 Thời hạn nhiệm vụ: 24 giờ, phần thưởng nhiệm vụ: 7 ngày sinh mệnh giá trị. 】

"Một cái nhiệm vụ liền đủ sống trong 7 ngày?" Lệ Hành vừa nói vừa bước vào phòng tắm.

Hắn sửng sốt khi nhìn thấy bộ dáng của mình trong gương.

Hệ thống không phát hiện sự kỳ lạ của hắn, tiếp tục nói: 【 bởi vì là nhiệm vụ của người mới, cho nên khen thưởng rất ít. Chờ nhiệm vụ lần này thuận lợi hoàn thành, lần sau sẽ có càng nhiều phần thưởng phong phú hơn...... Ngài làm sao vậy? Nhìn qua, bộ dáng của ngài giống như muốn nôn? 】

Lệ Hành im lặng.

Hắn ở trong gương, nhìn qua gương mặt đều giống với hắn, không có khác biệt lắm. Nhưng mà cái gương mặt chỉ mới hơn 20 tuổi của thân thể này so với hắn trong quá khứ thì trẻ hơn rất nhiều.

Vết chai do hằng năm cầm thương trên chiến trường cũng không còn, những vết sẹo ở cằm do bị những mảnh vụn từ bom đạn bay ra cắt phải cũng không có, làn da trắng lạnh giống như đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời, một thân cơ bắp rắn chắc lúc trước giờ biến thành một thân bình hoa không nỡ nhìn thẳng——

Tuy nhiên, điều khiến hắn ngạc nhiên nhất không phải những cái này.

Khuôn mặt của Lệ Hành gần như đen lại, hắn nắm lấy một lọn tóc dài màu xanh lam thả ngang vai của mình, mái tóc sặc sỡ màu quấn quanh ngón tay hắn. Cả khuôn mặt hắn đều nhăn lại không thèm che giấu mà ghét bỏ nó:

"Người này có cái tật xấu gì vậy?"

【Nguyên chủ là người thích chạy theo trào lưu và không có khả năng thẩm mỹ độc lập. Càng không nghĩ đến có hợp với mình hay không. Mái tóc màu xanh lam này là một kiểu tóc được nhiều người yêu thích, nguyên chủ nghĩ rằng công chúng thích nó nên đã đi nhuộm nó.】

Trên thực tế, các đường nét trên khuôn mặt của Lệ Hành rất sâu và sắc nét, kiểu tóc càng đơn giản thì ngoại hình càng nổi bật.

Lúc này, túi da này của hắn trông rất giống một con hoa khổng tước thành tinh.

Hệ thống cảm thấy Lệ Hành hoàn toàn ghét bỏ vẻ ngoài của bản thân, và sau khi loay hoay một lúc lâu, nó nói:

【 Tôi đã vì ngài tìm thấy được một tiệm cắt tóc gần nhất, đường đi cũng khá gần nơi này ——】

Lệ Hành nhướng mày, hài lòng trước sự nhìn mặt đoán ý này của hệ thống.

"Không vội."

Hắn đem đầu tóc ướt nhẹp vuốt ngược về sau, nói: "Phải giải quyết vấn đề trước mắt đã."

Thời điểm Túc Bạch Vi tỉnh lại, cậu cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, giống như có một cây kim đâm thẳng vào đỉnh đầu cậu vậy.

Cậu nặng nề mở mắt vì bị nóng và khát, nháy mắt nhìn đến bản thân cả người đều không mặc quần áo, sắc mặt liền trắng bệch.

Nhớ lại đêm qua, nguyên bản là tiệc ăn mừng hạng mục, nhưng cậu giống như uống phải không nên uống rồi mất đi ý thức.

Những chuyện sau đó hoàn toàn không nhớ.

Trong nháy mắt Túc Bạch Vi ý thức được gì đó, cậu liền đứng dậy, tầm mắt nhìn quanh một vòng, bỗng nhiên nhìn đến đồng hồ được treo ở trên tường chỉ đến 9 giờ sáng——

Hôm nay là cuộc hội đồng quản trị thường niên của Túc thị, đây cũng là thời điểm cạnh tranh cuối cùng và quan trọng nhất của một số người thừa kế.

Túc Bạch Vi, Túc Phong, cùng với Túc Văn Anh, muốn đối mặt với những nhân vật quan trọng trong toàn bộ tập đoàn Túc thị, đếm ngược tất cả kết quả công việc của họ trong năm qua và thuyết phục mọi người rằng họ là người thừa kế phù hợp nhất.

Mà hiện tại, hội nghị đã được bắt đầu 1 tiếng rồi.

Hôm qua rõ ràng cậu không uống một giọt rượu, làm sao có thể bất tỉnh? Rõ ràng, ai đó đã hạ dược cậu để ngăn cậu đi dự cuộc họp này.

Túc Văn Anh xưa nay đối với vị trí của người thừa kế không có hứng thú, bởi vậy Túc Bạch Vi cơ hồ trong nháy mắt liền có thể xác định được chuyện này nhất định cùng Túc Phong không thoát khỏi có quan hệ.

Nhưng làm cậu không thể hiểu được, chỉ là đem cậu ném vào khách sạn thì tính là biện pháp gì hay?

Cậu hiện tại không có một chút lo lắng nào, nhưng trừ bỏ đau đầu, cũng không cảm giác được thân thể có gì không khoẻ. Liền tính cậu đến trễ hội nghị, bất quá nhiều nhất lưu lại trong mắt những người trong ban hội đồng quản trị một ít ấn tượng không tốt, nhưng sẽ không tạo nên bao nhiêu tác dụng.

Trừ phi Túc Phong còn có hậu chiêu.

Đêm dài lắm mộng, Túc Bạch Vi không dám lại trì hoãn, cậu lập tức xốc lên chăn muốn đi tìm quần áo.

Nhưng mà một chân vừa chạm đất, đầu cậu đột nhiên cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, tứ chi không chịu khống chế mà cứng còng, mắt thấy người muốn hướng trên mặt đất mà ngã xuống——

Ý nghĩ cơn đau sẽ ập đến nhưng cậu đã được ai đó đỡ được, cơ thể ngã vào một cái ôm của người nọ.

Túc Bạch Vi cơ hồ là hoảng sợ mà căng thẳng thân mình —— ở trong phòng này xuất hiện, nhất định là người muốn hãm hại chính mình.

Cậu bất chấp sự ngượng ngùng xấu hổ của bản thân khi không mặc quần áo, ở trong lòng ngực người nọ dùng sức giãy giụa.

"Đừng cử động"

Người nói chuyện tựa hồ có chút bất đắc dĩ, thanh âm khàn khàn, Túc Bạch Vi có thể ngửi được mùi thuốc lá ở trên người đối phương.

Cậu cảm thấy âm thanh của người này có chút quen thuộc, nhưng lại không thể nghĩ đến người đấy là ai, cậu có chút hoảng loạn ngẩng đầu lên liền kinh ngạc.

"Lệ Hành?!" Túc Bạch Vi khẽ cau mày, mọi suy nghĩ xấu đều liên kết lại với nhau, cậu dùng sức đẩy Lệ Hành ra, "Anh như thế nào lại ở chỗ này——"

Cậu cẩn thận đề phòng hắn, Túc Bạch Vi trước tiên không có nhắc đến Túc Phong, cậu chỉ là sốt ruột muốn chạy đến hội đồng quản trị: "Tránh ra."

"Gấp cái gì," Lệ Hành thấy cậu đứng vững vàng liền buông cậu ra, mang theo vài phần nghiền ngẫm mà nói, "Liền tính toán để cơ thể khỏa thân đi dự cuộc họp?"

Túc Bạch Vi nghe thấy hắn nói thế, đột nhiên giật mình không hề nhìn thấy sự ngượng ngùng của cậu mà còn ngẩng đầu hung hăng trừng mắt với Lệ Hành:

"Anh biết hôm nay là ngày Túc thị mở cuộc họp hội đồng quản trị."

Cậu ngay sau đó đột nhiên bạo khởi, giơ tay hung hăng túm chặt cổ áo Lệ Hành, "Cho nên anh cùng Túc Phong cấu kết với nhau?"

Túc Bạch Vi lúc trước vì làm ra một bộ giả dối không hề có ý định tranh giành quyền thừa kế, cố ý nháo ra một ít tai tiếng, làm mọi người đều cho rằng cậu chỉ là cái bao cỏ ăn chơi trác táng.

Lúc lựa chọn bao dưỡng Lệ Hành, chính là xem ở cái người này háo sắc và ngu ngốc, một chút lợi ích nho nhỏ là đã bị lôi kéo, là cái loại người có thể dễ dàng lợi dụng tốt.

Sau lại cậu dựa vào việc Túc Phong khinh địch, âm thầm làm tài sản trong tay càng thêm lớn mạnh, trong một lần lấy ra năng lực khiến người trong hội đồng quản trị coi trọng.

Lại không nghĩ rằng, Tiêu Hà sẽ bị đánh bại bởi Tiêu Hà.

Cái này chỉ là cọng cỏ nịnh nọt ven đường, thế nhưng cũng bị Túc Phong cấp thu mua——

"Tôi tự hỏi bản thân không có quá bạc đãi anh. Tiền, tài nguyên, anh thiếu thốn thứ gì chứ?" Túc Bạch Vi trong mắt có một ít tơ máu không quá rõ ràng, nhìn qua trong cậu khá tiều tụy và mệt mỏi.

"Anh....tên khốn này...."

Lệ Hành bị cậu nắm giữ cổ áo, nguyên bản là thời khắc giương cung bạt kiếm nhưng hắn lại có chút thất thần.

Túc Bạch Vi thân thể trắng nõn sạch sẽ thật sự rất bắt mắt, vô luận vẻ mặt của cậu cỡ nào phẫn nộ, ngữ khí cỡ nào oán hận, Lệ Hành vẫn là không thể tập trung tinh thần.

Tuy rằng nỗ lực khắc chế, nhưng vẫn như cũ nhịn không được nhìn vài lần.

Cuối cùng, Lệ Hành thở dài một hơi, không thể nhịn được nữa mà đem Túc Bạch Vi tay kéo ra, ở trong ánh mắt tức giận mãnh liệt của Túc Bạch Vi mà đem quần áo của mình cởi xuống thô bạo mặc vào cho cậu.

"Lệ Hành, anh làm cái gì đấy!"

Túc Bạch Vi bị hành động thô bạo của anh kiềm hãm, thật vất vả từ cổ áo chui cái đầu ra ngoài khiến mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, chỉ cảm thấy trên quần áo này đều toàn là mùi của Lệ Hành, vừa tức vừa bực, liền lùi lại muốn cởi ra.

"Dám cởi ra một cái thử xem." Lệ Hành ngữ khí có chút hung lệ, so với hắn qua đi huấn binh chỉ có hơn chứ không kém, "Khỏa thân rất thú vị?"

Túc Bạch Vi bị hắn gầm nhẹ một tiếng, khó hiểu cảm thấy được khí tức tràn ngập khiến da đầu tê dại, có chút sững sờ: "Tôi......"

"Chính mình tự tìm quần trong tủ quần áo, mặc xong rồi nói tiếp." Lệ Hành thở ra một hơi dài, nhìn xuống Tô Bạch Vi đầy ẩn ý nói:

"Không nghe lời, liền ăn sạch cậu."

- ----------------------------------------------

Đôi lời của bé Ngụy:

Mọe ơi cuối cùng cũng lết xong rồi!!!!!!!!!! ( ^ A ^) /, 3.545 từ!!!! cuối cùng cũng lết được dòi. Cảm ơn mụi người đã ủng hộ truyện của mình dịch nhá, iu iu mụi người. moah~ moah~ <3 <3