Tinh Tinh Vơ Nguyệt

Chương 7: (H NHẸ) CƯỠNG BỨC



Edit: Pei Pei

Hoàng Đế không có cách nào lí giải nội tâm cùng dục vọng của mình, hắn chỉ biết Bạch Nguyệt Quang là người mà hắn tuyệt đối không thể buông tay.

Đêm đến lại làm Bạch Nguyệt Quang đến vừa giận vừa thẹn muốn chết, đến hửng đông thân thể của y vẫn còn mơ hồ đau nhức.

Hoàng Đế cầm thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau, tự mình bôi vào nơi nhận sủng quá độ của Bạch Nguyệt Quang.

Bạch Nguyệt Quang kinh ngạc nhìn khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo của Hoàng Đế, nhìn đôi mắt như chim ưng dưới hàng mi dài, đau đớn truyền đến nơi xấu hổ giữa hai chân, nhẹ nhàng run rẩy.

Thêm một lần nữa y lại không kìm được mà nhớ đến tên dã nhân hắn đã mang về kia.

Thật giống...

Thật sự... Quá giống...

Khuôn mặt dã nhân kia bị râu tóc rối như tơ che kín, trên mí mắt còn có một vết sẹo dữ tợn.

Nhưng nếu chỉnh trang lại râu tóc, che đi vết sẹo kia, hẳn là cũng sẽ có dáng dấp giống như Hoàng Đế.

Thai nhi trong bụng như cảm nhận được tâm tình của y, song thai bất an náo động, tựa như cũng đang nhớ đến phụ thân.

Hoàng Đế ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt si ngốc của Bạch Nguyệt Quang.

Hắn sầm mặt, hừ lạnh một tiếng đem thuốc mỡ để lên bàn.

Bạch Nguyệt Quang không biết vì sao Hoàng Đế lại nổi giận, cuống quít muốn quỳ xuống.

Hoàng Đế vươn tay ôm y vào trong ngực, ngang ngược ôm lấy đôi chân dài: "Ái tần, khi ngươi nhìn trẫm, lại đang nghĩ tới ai?"

Bạch Nguyệt Quang mở miệng, lại không biết nên nói thế nào.

Khi quân là tội lớn, nhưng lời thật lòng lại giống như giả dối.

Hoàng Đế uy hiếp hôn hôn khóe mắt Bạch Nguyệt Quang, thấp giọng nói: "Đừng để trẫm phải hỏi lần thứ hai."

Bạch Nguyệt Quang bị bức ép hết mức, khóe mắt thẹn thùng rơi xuống một giọt lệ trong: "Bệ hạ... Tần thiếp... Tần thiếp không dám... Chỉ là... Chỉ là..."

Chỉ là quá mức lúng túng, không biết phải nói thế nào.

Hoàng Đế cau mày: "Là một kẻ bạc tình?"

Bạch Nguyệt Quang bi thảm nhắm mắt: "Cũng chỉ là người qua đường..."

Hoàng Đế nói: "Hài tử trong bụng ngươi trong bụng hài tử cũng là của hắn?"

Chuyện đến nước này, Bạch Nguyệt Quang ngoại trừ đắng chát cười cũng không còn phản ứng nào khác, hắn nói: "Đúng vậy."

Đáy mắt Hoàng Đế hiện lên ngọn lửa đố kị, mạnh mẽ nắm cằm Bạch Nguyệt Quang: "Hắn tên gì? Bộ dạng ra sao? Nói! Trẫm muốn biết tất cả!"

Hắn là vua một nước, là Cửu Châu chi chủ.

Hắn là hoàng đế, hắn là thiên tử.

Nhưng vì sao?

Tại sao cố tình hắn lại thích người này đến phát điên, người đã sớm bị nam nhân khác chiếm đoạt, thậm chí còn mang thai hài tử!

Đố kị ngút trời, vô cùng nhục nhã!!!!

Thân thể Bạch Nguyệt Quang gầy yếu tái nhợt dưới thiên uy mà chao đảo, y thấy ánh mắt hoảng loạn cùng phẫn nộ của Hoàng Đế, trong lòng bách vị tạp trần.

Nhất quốc chi quân chung quy là muốn nắm giữa tất cả, mà y, chẳng qua cũng chỉ chạm đến nơi mà Hoàng Đế không có cách nào khống chế, mới khiến cho Hoàng Đế tức giận như vậy.

Nhưng y chỉ là một bách tính bình thường không quyền không thế lại bị vây hãm nơi hậu cung, y không có cách nào xoa dịu cơn giận của thiên tử, càng không có cách nào bảo vệ tôn nghiêm của mình.

Y chỉ có thể thừa nhận, dùng hết sức lực mà thuận theo, chờ ngày nào đó tâm tình Hoàng Đế tốt hơn một chút, có thể sẽ cho y được ngắm nhìn bầu trời bên ngoài cung cấm.

Hoàng Đế không thể hỏi Bạch Nguyệt Quang về tung tích của nam nhân kia, bởi vì Bạch Nguyệt Quang thật sự không biết.

Hoàng Đế tức giận như muốn đốt sạch cả tòa Kim Loan điện, hắn đứng trong đình nhỏ ở ngự hoa viên, một đêm gió lạnh thổi qua mới bình tĩnh lại, khôi phục dáng vẻ lãnh đạm nói: "Người đâu, tới Cửu Hòa trấn xách cái đồ chơi nhỏ kia của Chân gia đến cho trẫm, trẫm có lời muốn hỏi hắn."

Tiểu Mỹ Nhân là bị "mời" đến hoàng cung.

Hoàng Đế hỏi hắn: "Trong một năm này Bạch gia có cùng kẻ loạn thất bát tao nào lui tới không?"

Tiểu Mỹ Nhân mềm mềm nhỏ nhỏ mà trả lời: "Có."

Hoàng Đế không nghĩ lại có thể thuận lợi hỏi được như vậy, vội vàng từ long ỷ vươn người ra: "Hắn tên là gì? Bộ dạng ra sao? Nói mau, nói xong rồi trẫm thưởng cho ngươi rượu hoa điêu cùng thịt heo của ngự thiện phòng."

Tiểu Mỹ Nhân nghe đến rượu hoa điêu cùng thịt heo, đói bụng chít chít mà nuốt nước miếng, hai mắt phát sáng, sau đó nói: "Không biết."

Hoàng Đế: ".... Ngươi chưa từng thấy hắn?"

Tiểu Mỹ Nhân nói: "Đã từng gặp rồi."

Hoàng Đế sợ nếu mình còn tiếp tục nói chuyện với đồ chơi nhỏ này nữa sẽ lập tức sinh bệnh, gào thét: "Vậy hắn dung mạo ra sao ngươi không biết à!!!"

Tiểu Mỹ Nhân ngoan ngoãn suy tư một chốc, khoa tay giữa không trung thành cái hình bầu dục dài đến bảy tấc, nghiêm trang nhìn Hoàng Đế cao cao tại thượng mà nói: "Bộ dáng cũng tựa tựa ngươi á."

Hoàng Đế: "......"

Hắn rốt cuộc mắc bệnh gì mới xách cái đứa ngốc này tới để tự mình chịu tội?

Bạch Nguyệt Quang tại Cửu Hòa trấn là tài tử nổi danh, muốn điều tra chuyện xảy ra trên người y, không cần hỏi tên tiểu hỗn đản này cũng có thể tra được.

Phái họa sư tới Cửu Hòa trấn hỏi thăm trên dưới Bạch gia cùng hàng xóm láng giềng, vẽ ra hình dáng của người bí ẩn kia.

Thân cao chín thước, vóc dáng to lớn, mặt bị mái tóc rối như tơ cùng râu mép che lại hơn nửa, chỉ lộ ra đôi mắt âm hãn như hổ như sói.

Hoàng Đế nhìn dã nhân trong bức họa, đúng là có ba phần giống mình.

Hoàng Đế nhớ tới ngày đó, Bạch Nguyệt Quang nhảy xuống hồ tự sát, khi được hắn cứu lại si ngốc nhìn hắn, bi thương lẩm bẩm: "Ngươi trở lại."

Cái người giả vờ thanh cao mỹ mạo này lại dám coi thiên tử hắn thành thế thân của kẻ thô tục man rợ kia!

Bạch Nguyệt Quang đang trồng hoa trong tẩm cung của mình.

Y tự biết không thể chạy khỏi hoàng cung, lại không dám viết thơ vẽ tranh, lo sợ sẽ bị kẻ khác phỏng đoán linh tinh, không thể làm gì khác hơn là cả ngày cô hoa lãnh nguyệt, trong lòng niệm kinh phật cầu phúc cho cha mẹ.

Ngày hôm đó, y đang chăm sóc hoa cỏ trong Minh Nguyệt cung, bỗng nhiên bên ngoài có một trận rối loạn.

Các cung nữ hoảng hốt kinh ngạc thốt lên: "Bệ hạ!"

Bạch Nguyệt Quang trong lòng căng thẳng, theo bản năng muốn lui vào trong điện.

Vừa vặn dáng vẻ cao tráng của Hoàng Đế đã vọt vào Minh Nguyệt cung, tay cầm một bức chân dung bị vò nát, nổi giận đùng đùng ném xuống trước mặt Bạch Nguyệt Quang: "Là nam nhân này?"

Bạch Nguyệt Quang thất kinh, cuống quít quỳ gối trên bậc thềm lạnh lẽo: "Bệ hạ bớt giận."

Bức họa rách nát kia rơi trên bậc đá, ánh mắt âm hãn lạnh như băng của dã nhân dưới ánh trăng lạnh lùng nhìn y.

Bạch Nguyệt Quang trong hoảng hốt giống như bị hai con thú hoang kìm kẹp, tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể run rẩy chờ đợi máu thịt bị cắn xé thành từng mảnh.

Dã nhân kia chẳng hề ôn nhu, hắn và bạo quân này thô bạo hung tàn y như nhau!

Bạch Nguyệt Quang không nói ra được trong lòng là tư vị gì, chỉ là... Chỉ là ở Bạch gia khi ấy, dã nhân kia cũng coi như nghe lời, ít nhất đã cùng y vượt qua một đoạn thời gian cô độc.

Hoàng Đế mạnh mẽ đặt Bạch Nguyệt Quang trên bậc thềm, ánh trăng lạnh lẽo mơn trớn khuôn mạt tuấn mỹ như ngọc.

Gương mặt kia chưa bao giờ cười với hắn, chưa bao giờ hiện lên chút yêu thương quyến luyến với hắn.

Chỉ có sợ hãi, chỉ có không thể không phục cùng bi ai.

Tâm Hoàng Đế giống như bị ánh nhìn như ôn nhu kì thực lại vô tình ấy nắm ở trong lòng bàn tay ép thành mảnh vụn: "Ngươi nguyện cùng một gã thô kệch xấu xí sinh con, vậy mà lại không muốn nhìn trẫm cười lấy một cái!!!"

Bạch Nguyệt Quang nhìn quân vương nổi giận, bi thương mà nhìn, nhẹ nhàng vươn tới khóe miệng, miễn cưỡng mỉm cười.

Hoàng Đế muốn y cười, y sao dám không cười?

Nhìn Bạch Nguyệt Quang sợ hãi nở nụ cười miễn cưỡng, Hoàng Đế càng thêm phẫn nộ, càng thêm đau lòng.

Hắn đứng trước bậc thềm Minh Nguyệt cung, bỗng như phát điên cởi sạch y phục Bạch Nguyệt Quang.

Tơ lụa của phi tần trong cung đều quá mức mềm mại, làm sao chịu được lực đạo thô bạo của Hoàng Đế.

Toàn thân bạch y nhất thời bị xé thành vải vụn, hai chân trắng nõn liều mạng giãy dụa giữa y phục ngổn ngang.

Bạch Nguyệt Quang giận dữ và xấu hổ gần chết: "Bệ hạ... Không... Không muốn... Xin ngươi... đừng ở chỗ này... A..."

Bàn tay thô ráp của Hoàng Đế đi đến giữa đùi Bạch Nguyệt Quang, mạnh mẽ xoa nắn tách mở khe thịt, hung hăng vân vê nhục huyệt đỏ tươi mềm mịn bên trong, niết ra òm ọp òm ọp tiếng nước.

Cho dù không tình nguyện, cho dù xấu hổ lúng túng, thì thân thể này cũng đã dâm đãng không chịu nổi.

Trong mắt Bạch Nguyệt Quang rưng rưng, hai chân thon dài dưới ánh trăng trắng như khảm ngọc.

Dưới thân là thềm đá lạnh như băng, giương mắt là bụi hoa cùng ánh trăng sáng.

Bạch Nguyệt Quang nhìn thấy đám cung nữ cùng thái giám cách đó không xa, tựa như sụp đổ mà khóc lóc xin tha: "Bệ hạ... Bệ hạ, chúng ta đi vào... Bệ hạ... Tần thiếp xin ngài... Tần thiếp van xin ngài! Không nên ở chỗ này... Van cầu ngài... Bệ hạ!!!"

Tổng quản thái giám liếc mắt ra hiệu đám cung nhân nhanh chóng lui ra.

Hoàng Đế cười lạnh, đột nhiên mạnh mẽ tách ra đôi chân thon dài như bạch ngọc.

Thân thể song tính kỳ lạ không hề che lấp mà bại lộ dưới ánh trăng đêm, khe thịt bên trong hai mảnh cánh hoa bị bóp hơi sưng lên, thịt mềm đỏ tươi bao lấy thư huyệt đang kịch liệt xấu hổ chảy ra d*m thủy.

Bạch Nguyệt Quang tuyệt vọng nhắm mắt lại, tùy ý để cho nước mắt rơi xuống, tao thủy bên trong hoa huy*t làm ướt bậc đá dưới thân.

Hai đại côn th*t nóng bỏng cứng rắn của Hoàng Đế một trên một dưới mài hai cái miệng huyệt của Bạch Nguyệt Quang, thư huyệt cùng cúc huyệt đều bị mài đến ướt nhẹp, thịt mềm co rút như muốn tham lam nuốt lấy cự vật kia.

Bạch Nguyệt Quang cảm nhận hai côn th*t nóng bỏng, mặt trên thô to no đủ quy đầu như trứng vịt, gân xanh cương lên mài qua cánh hoa cùng thịt hạt, mang theo ngượng ngùng tê dại chảy ra càng nhiều tao thủy. Cái phía dưới cái kia vừa dài vừa cong, hơi vểnh lên, quy đầu cứng rắn chuẩn bị đâm vào cúc huyệt căng mịn, khiến cho lối vào nho nhỏ chậm rãi mềm ra, chảy đầy d*m thủy.

Hai cái cự vật quen thuộc như vậy, từng ở trong nhã phòng của Bạch phủ một đêm lại một đêm đem y thao đến hỏng, rót đầy tinh dịch nóng bỏng vào trong hai cái thịt động của y, làm cho y vừa sợ hãi vừa vui sướng mà mang thai hài tử.

Bụng đang mang thai đã lộ ra rõ ràng, cái bụng trắng như tuyết dưới ánh trăng e thẹn mà ôn nhu chiếu sáng lộng lẫy.

Hoàng Đế tức giận đến độ gân xanh trên trán cũng nổi lên: "Một dã nhân như vậy! Một dã nhân xấu xí như đười ươi cũng có thể làm ngươi làm mang thai! Tại sao không phải trẫm! Tại sao ngay cả chân tâm phi tử mà ngươi cũng không cho trẫm!!!"

Hoàng Đế càng nghĩ càng phẫn nộ, lửa giận hóa thành dục hỏa, hai cự vật thô to như cánh tay tiểu hài nhi một trên một dưới mạnh mẽ cắm vào bên trong hai cái dâm huyệt.