Tình Yêu Anh Dành Cho Em

Chương 10: Biến “Crush” Thành “Boyfriend”



Thông báo điện thoại đến liên tục làm cô có chút hoang mang, mà cũng phải thôi cô đi kí hợp đồng với đối tác từ hôm qua mà giờ này còn chưa về, đã thế lại đi cả đêm, Châu Anh không lo mới lạ đó.

“Hôm qua lúc đưa cô vào bệnh viện, điện thoại cũng đổ chuông nhiều lần, tôi muốn nghe để báo với gia đình cô nhưng vì là đồ riêng tư nên tôi không dám, đành đợi cô tỉnh rồi đưa cho cô sau”

Anh là quân nhân nên đồ tư cá nhân của người khác anh không dám chạm vào trừ khi có sự cho phép của họ, đây là một điều anh luôn đặt lên hàng đầu.

“Không sao, giờ tôi sẽ gọi lại để thông báo. Cảm ơn anh”

Mỉm cười nhẹ với anh, cô nhìn màn hình, điện thoại đã vào được chút pin đủ để cô gọi lại cho Châu Anh, nghĩ thế cô liền tìm số của bạn thân để gọi.

“Alo, Nghi Nghi. Cậu đi đâu cả đêm qua thế? Gọi điện thì toàn thấy báo máy bận” Đầu dây bên kia vừa nhấc máy đã nghe thấy giọng Châu Anh lo lắng hỏi.

“Tớ không sao, cậu đừng quá lo lắng. Chỉ là gặp chút chuyện nên đêm qua không về nhà”

“Cậu gặp chuyện gì? Mau nói tớ nghe, lo cho cậu chết mất thôi”

Cô mím môi cười, con bé Châu Anh này luôn như thế, đúng là bạn thân tốt, yêu quá đi!

“Không sao mà…..”

Cô đang định nói tiếp, lại nhớ ra không biết anh còn ở trong phòng không, liền ngó nghiêng xung quanh, xác định không có cô mới tiếp tục nói vào điện thoại.

“Anh Anh, tớ đang ở bệnh viện” Cô nhỏ giọng nói.

Vừa nói dứt câu, đầu dây bên kia đã phát hỏa mà hét lên làm cô phải đưa điện thoại ra xa để tránh ảnh hưởng đến màng nhĩ.

“Còn nói là không sao, vào cả bệnh viện mà cậu bảo không sao……Trời ơi, tức chết với con nhỏ này mất….”

“Anh Anh, cậu bình tĩnh. Thật là không sao mà, có lẽ trong chiều nay tớ sẽ được xuất viện”

“Được rồi, nói địa chỉ bệnh viện đi, tớ đến đón cậu”

“Ây, không…..không. Thật ra cậu không cần đến đón tớ về đâu. Có người sẽ đưa tớ về…..hihi” Cô nàng vừa nói vừa cười ngây ngô một mình.

“Ai?”

“Thôi, cậu đừng hỏi nữa mà…..có gì chiều tớ về sẽ kể cậu nghe sau ha. Yên tâm, không cần lo cho tớ…..bạn thân cậu có người khác lo rồi”

Nghĩ đến anh, cô lại tự mỉm cười một mình, cô phải kiếm cớ để anh chăm sóc cô, đưa cô về chứ. Đâu thể để con nhỏ Châu Anh kia đến phá hỏng tất cả kế hoạch được.

“Được rồi, nghỉ ngơi đi. Chiều về lo mà kể cho tớ nghe không cậu chết chắc…” Trước khi cúp máy, Châu Anh còn dọa Hàn Băng Nghi một câu đầy sát khí.

“Ok” Nói rồi, cả hai cúp máy.

Đến giờ cô vẫn không thể ngờ được người đàn ông cô tìm mãi không ra lại xuất hiện một lần nữa. Nếu đã được gặp nhau thì cô chắc chắn đây là duyên phận giữa anh và cô nên cô sẽ không để anh đi một cách dễ dàng như lần đầu tiên nữa đâu.

Nhưng có một khúc mắc vẫn luôn ngổn ngang trong lòng cô, nó không dễ chịu chút nào, đó là không biết anh và cô gái xem mắt lần trước có thành đôi chưa? Cô gái đó có thích anh không? Và còn anh thì sao? Đây là điều cô sợ, sợ nó sẽ trở thành sự thật và cô chỉ là một người xa lạ đi ngang qua cuộc đời anh mà thôi.

Cô có nên hỏi thẳng anh không? Nhưng mà lấy tư cách gì để hỏi đây? Bạn bè xã giao sao? Mới gặp nhau có hai lần thì được coi là bạn bè rồi sao?

Đầu cô đang đầy những suy nghĩ rối như tơ vò thì cánh cửa phòng bệnh mở ra, một bóng dáng cao lớn bước vào.

“Gọi điện xong rồi sao?”

Cô ngơ ngác nhìn anh, nhẹ gật đầu.

“Tôi vừa hỏi bác sĩ, xíu nữa sẽ có người khám lại cho cô nếu không có gì nghiêm trọng nữa thì chiều nay cô sẽ được xuất viện”

“Cảm ơn anh” Thật sự cô chẳng biết nói gì thêm với anh ngoài câu cảm ơn.

“Cô nghỉ ngơi đi, trưa muốn ăn gì thì nói với tôi, tôi sẽ đi mua”

“Ò…….mà anh cứ ở đây chăm sóc tôi như này sẽ không ảnh hưởng gì đến công việc của anh chứ?”

“Không có…..tôi đang được nghỉ phép……cũng không có gì làm”

Anh trả lời qua loa, vì công việc của anh mang tính chất đặc thù nên anh không muốn tiết lộ quá nhiều với những người không liên quan.

Cô nghe anh trả lời thì gật đầu, sau đó nghĩ thêm lại lên tiếng:

“Tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút, anh đi với tôi được không?”

“Được, ra ngoài cũng tốt”

Nói rồi, anh đi đến đỡ cô từ trên giường xuống, lấy dép để dưới sàn cho cô mang vào. Những hành động này là xuất phát từ bản năng nên anh làm quá tự nhiên, anh thấy đó là điều bình thường vì anh đang mang trên vai trọng trách chăm sóc bệnh nhân nhưng anh đâu biết được hành động ấy nó lại làm con tim cô đập bịch bịch từ nãy giờ như muốn lao ra khỏi lồng ngực.

“Cảm…..cảm ơn anh”

“Đừng thấy khách sáo mà cảm ơn tôi hoài như thế”

Anh nghe cô nói cảm ơn hoài cũng thấy ngán ngẩm, nhưng ngoài câu cảm ơn cô biết nói gì với anh đây, suy nghĩ câu từ để bắt chuyện với anh cũng mệt não lắm chứ.

Cả hai sánh bước đi ra ngoài, chầm chậm đi xuống vườn hoa trong khuôn viên bệnh viện. Trai xinh gái đẹp đi với nhau khiến ai đi ngang qua cũng phải ngó đầu lại nhìn một cái, cảnh này hiếm gặp nên ai cũng muốn nhìn cho mãn nhãn rồi mới rời mắt đi.

Tuy trên người Hàn Băng Nghi là bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình nhưng cũng không thể nhấn chìm nhan sắc vốn xinh đẹp của cô. Cô đẹp như vậy nhưng người đi bên cạnh cô nhan sắc cũng đâu có kém, là quân nhân nên vóc dáng của anh rất hoàn mỹ. Đi chung với nhau là gấp đôi visual.

Thấy mọi người đi ngang cứ nhìn mình và “crush” với ánh mắt ngưỡng mộ, Hàn Băng Nghi trong lòng vui muốn hét lên nhưng đang đi cạnh anh nên liền kìm chế lại. Lần đầu được đi cạnh anh một cách công khai như thế này, cô không vui sao được.

“Tôi……tôi có thể hỏi anh một câu được không?” Cô ấp úng một lúc lâu.

“Cô hỏi đi”

Cô hít vào một hơi lấy can đảm, quay qua, ngẩng đầu lên nhìn anh chậm rãi mở miệng hỏi:

“Anh…..anh với cô gái……xem mắt lần trước…..”

Cô không dám hỏi hết cả câu, nói được nửa thì dừng lại. Có phải mày điên rồi không Hàn Băng Nghi, chuyện riêng tư của người ta mà mày lại đi hỏi một cách công khai như thế à?

“Sao?” Anh nghe không hiểu cô hỏi gì, liền nghiêng đầu hỏi lại.

“À, tôi……tôi hỏi là…..”

Hít sâu một lần nữa để lấy dũng khí, cô thầm cổ vũ cho bản thân. Không sao, chỉ là hỏi thôi mà. Không hỏi thì sao biết anh ấy đã có bạn gái chưa chứ? Đúng, đúng. Đâm lao thì phải theo lao thôi. Sau một lúc tự nhủ bản thân, cô quyết định hỏi:

“Cô gái xem mắt hôm trước với anh, hiện tại đang là quan hệ gì thế?” Hỏi xong, cô bỗng thở hắt ra một hơi.

Anh nghe cô gái hỏi có phần bất ngờ nhưng sau đó lại cúi đầu mím môi nở nụ cười nhẹ, đuôi lông mày hơi nhếch lên.

“Sao cô lại hỏi thế?”

Xong rồi, xong rồi. Hàn Băng Nghi, anh ấy không trả lời câu hỏi của mày.

“Tôi…tôi chỉ là…..chỉ là có chút thắc mắc” Tay cô vò muốn nát cái góc áo luôn rồi.

Anh cười nhẹ, sau đó lên tiếng giải thích. Anh giải thích đơn giản chỉ là không muốn dính tin đồn hẹn hò với cô gái nào thôi.

“Tôi và cô ấy không có quan hệ gì cả, chỉ gặp nhau ăn cơm vào hôm xem mắt lần trước, đến giờ chưa từng liên lạc lại”

Nghe được câu trả lời đúng ý mình, cô cúi đầu nở nụ cười tươi tắn, trong lòng lại đang âm thầm lên kế hoạch biến “crush” thành “boyfriend”.

“À…..ra là vậy” Cô nhẹ gật đầu như đã hiểu lời anh nói.

“Anh được nghỉ phép bao nhiêu ngày thế?”

“Hết ngày mai là trở lại đơn vị”

“Anh không về thăm gia đình sao?”

“Không phải tôi đang chăm sóc cho cô sao?”

Cũng phải, anh đang “vướng” cô ở đây, sao về thăm gia đình được chứ. Nghĩ rồi, cô lại thấy bản thân hỏi câu này có phần hơi vô tri.

“Trời nắng gắt rồi, về phòng thôi” Anh nheo mắt nhìn bầu trời sau đó nói với cô.

“Được” Nói rồi, cả hai quay lưng trở về phòng bệnh.

...<Hết chương 10>...