Tình Yêu Bình Thường

Chương 1: Như ảo ảnh trong mơ



Ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt Trầm Tương, có chút nóng rực chói mắt, nước mắt sinh lý vô thức lăn trong hốc mắt, cậu dùng chăn bông che mặt lại không muốn mở mắt, có ý định rụt người vào trong chăn lần nữa, thế nhưng người đàn ông không theo ý nguyện của cậu vén rèm cửa ra.

“Tương Tương em mau dậy đi, mặt trời chiếu tới mông rồi.” Người đàn ông làm bộ muốn vỗ mông cậu.

Trầm Tương vẫn không nhúc nhích, cho đến khi có một đôi tay ấm áp xoa nắn cặp mông của mình, cậu mới đẩy đối phương ra rồi từ từ xoay người ngồi dậy.

Mặt trời lên cao, ngoài cửa sổ những bông hoa tỏa hương thơm ngát chim hót vang, bên trong căn phòng được trang trí ấm áp và tràn đầy sức sống. Khắp mọi nơi trong phòng đầy thú bông, búp bê mang phong cách nữ tính mỏng manh mà Trầm Tương rất thích.

Trầm Tương quay đầu lại nhìn người đàn ông đang tìm quần áo trong tủ, có thể là do cậu vừa mới ngủ dậy, trong mắt Trầm Tương khuôn mặt của người đàn ông có chút mờ mịt không rõ, nhưng hơi ấm hắn vừa chạm vào cậu không phải là giả. Trầm Tương dụi dụi mắt không quan tâm nữa, đứng đậy đi rửa mặt.

Trước gương, cậu con trai xinh đẹp có chút mê mang nhìn đôi bàn tay mềm mại mảnh khảnh của mình, vì sao lúc vịn vách tường cậu lại không có cảm giác gì? Thật kỳ lạ…

Nhắm mắt lại rửa mặt, thời điểm chìm vào bóng tối khiến cho Trầm Tương thoải mái hơn nhiều, đột nhiên có người từ phía sau ôm lấy Trầm Tương.

“Ưm…” Trầm Tương kêu lên một tiếng, cậu nhanh chóng hất nước lên mặt để trôi bớt bọt, đối phương giúp cậu lau bớt bọt nước trên mặt.

Cặp lông mi dày của Trầm Tương khẽ run, khuôn mặt của người đàn ông cũng dần rõ ràng hơn, gương mặt đẹp trai như được tạc bằng kiếm và rìu, đường nét xinh đẹp cũng không kém phần sắc sảo của hắn chính là hình mẫu người yêu lý tưởng của Thẩm Tương khi cậu còn nhỏ.

Đối phương cúi đầu hôn môi Trầm Tương, bàn tay không an phận luồn vào trong quần áo của cậu, bàn tay quen thuộc nắm lấy hạt đậu nho nhỏ sau đó ôm lấy bầu ngực mềm mại của Trầm Tương, tay còn lại lướt xuống dưới bao bọc lấy gậy th*t nhỏ của cậu xoa xoa an ủi.

Trầm Tương được hắn bế lên đặt ở trên giường, cậu vươn tay ôm cổ người đàn ông, khẽ hôn lên mặt hắn một cái, mở miệng cầu xin, “Đừng mà Triệu Tiết, em còn phải đi làm…”

Triệu Tiết lột sạch quần áo của Trầm Tương, “Không sao, lát nữa anh đưa em đến đó…”

Trầm Tương đang nhắm mắt hưởng thụ sự phục vụ của Triệu Tiết, đột nhiên cậu rên rỉ, “Ưm a… Đừng mà…”

Cậu vừa mở mắt đã nhìn thấy phía trên đầu v* đỏ tươi mềm mại xỏ một chiếc nhẫn rất mẫn cảm, Triệu Tiết chỉ liếm nhẹ như truyền điện khiến cho toàn thân Trầm Tương run lên.

“Thật kỳ quái…” Trầm Tương thì thào nói nhỏ.

“Sao vậy? Em không thoải mái sao?” Triệu Tiết dừng động tác, quan tâm hỏi cậu.

“Không có gì.”

- --------------------------------------------------------

“Quào, Trầm Tương, chồng cậu lại chở cậu đi làm đó hả?”

“Trầm Tương, chồng cậu đối xử với cậu tốt thật đấy, khi nào thì hai người đính hôn vậy? Tôi đã chuẩn bị tiền rồi đó.”

Trầm Tương nhận lấy bữa trưa do Triệu Tiết cẩn thận chuẩn bị, sau khi vào công ty thì cùng các đồng nghiệp tán gẫu.

“Hả? Đính hôn… chắc không có chuyện đó đâu.” Trầm Tương có chút bối rối.

“Trầm Tương, không lẽ chồng của cậu không ý định cầu hôn cậu à? Nhưng cậu đang mang thai mà.”

Lúc này Trầm Tương mới cúi đầu nhìn xuống bụng mình, quả nhiên hơi phồng lên thật, lúc sáng cậu cũng không nhận ra.

“Còn không tính kết hôn sao? Ít nhất cũng phải cho đứa nhỏ một cái danh phận chứ.”

“Đúng đó.”

“Aiya các chị thật là, sinh con xong rồi kết hôn cũng có sao đâu, đừng có bàn chuyện linh tinh về đôi vợ chồng trẻ người ta nữa.”

Đồng nghiệp nữ đứng bên cạnh Trầm Tương khẽ đụng vào vai cậu, “Tương Tương, em nên hạn chế quan hệ khi trong thời kỳ mang thai đi.”

“À, em…” Trầm Tương vô thức khép lại cổ áo sơ mi, trên cổ cậu còn lưu lại mấy trái dâu tây của Triệu Tiết.

Lãnh đạo trung niên bụng phệ gõ gõ bàn: “Mau làm việc, còn ở đó bàn tán chuyện gì?”

Mọi người im lặng một lúc rồi bắt tay vào làm việc.

Reeng---

“Tương Tương, lát nữa công ty anh có cuộc họp chắc sẽ đón em hơi trễ, em có thể ở công ty đợi anh một lát được không?”

“Dạ.”

Các đồng đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Trầm Tương ngồi ở bàn làm việc ngơ ngác nhìn họ.

Đồng nghiệp nữ ngồi bên cạnh không khỏi nở nụ cười khi thấy vẻ mặt như đứa trẻ đi lạc của Trầm Tương,cô vỗ vai cậu, “Tương Tương không phải em muốn đi khám thai hả? Sao còn ngồi ở đây vậy?”

“Triệu Tiết nói lát nữa anh ấy sẽ đến đón em.”

“Ây chà, chỉ sợ tới lúc anh ấy đến trung tâm giám định phụ sản đã tan làm, để chị đưa em đi.”

Trầm Tương do dự, “Nhưng mà…”

“Không sao đâu, chị có xe mà, giờ trong thành phố vẫn chưa kẹt xe, chúng ta đi nhanh đi.”

Trầm Tương được đồng nghiệp nữ đưa đến bệnh viện, ở khoa sản có rất nhiều người, những người bụng to nam hay nữ đều có đủ.

Đầu máy siêu âm thai lạnh băng trượt trên bụng, trên màn hình đen trắng Trầm Tương không nhìn ra được thứ gì.

Trầm Tương gấp báo cáo khám sức khỏe cho vào trong túi rồi kêu đồng nghiệp nữ đã đưa cậu đến bệnh viện đi về trước.

- ----------------------------------------------------------

Cốc, Cốc---

“Mời vào.”

“Bác sĩ, tôi cảm thấy rất kỳ lạ…”

“Có chuyện gì sao?”

“Tôi cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ, thế giới này là giả.”

“Vì sao cậu lại cảm thấy vậy?”

“Làm sao tôi có thể mang thai được? Tôi là đàn ông, điều này rất lạ.” Bệnh nhân vuốt ve bụng mình trong tiềm thức.

“Đàn ông và phụ nữ đều có thể có con, chuyện này trước đây đều là vậy.”

“Nhưng trong trí nhớ trước đây của tôi, đàn ông không thể mang thai và người đồng tính cũng không được phép kết hôn.”

“Có thể đó không phải là ký ức của cậu. Trong một số tiểu thuyết giả tưởng, chỉ có phụ nữ mới có thể mang thai.”

Bệnh nhân cúi đầu lẩm bẩm: “Thật lạ…”

“Được rồi, tôi sẽ kê cho cậu một số loại thuốc, uống xong thì cậu sẽ cảm thấy đỡ hơn.”

“Đây là danh thiếp của tôi, nếu có chuyện gì thì cậu cứ liên hệ với tôi.”

Trầm Tương vừa mới nhận thuốc và uống xong đã bị người ôm chặt lấy.

“Tương Tương, không phải anh kêu em đợi ở công ty sao? Gọi điện em cũng không bắt máy, em định dọa anh sợ chết khiếp sao?”

Triệu Tiết ôm gương mặt nhỏ nhắn của cậu, sắc mặt có chút tái nhợt, chóp mũi hơi hơi đỏ, Triệu Tiết không nhịn được cúi xuống cắn cắn chóp mũi cậu, Trầm Tương bị hắn làm ghê tởm, dụi dụi mặt vào quần áo hắn mấy lần, cố gắng chà xát mấy thứ bẩn bẩn lên hết quần áo của Triệu Tiết.

Triệu Tiết cảm thấy thích thú với hành động như cún con của cậu, kéo người ôm vào lòng, hắn quen tay mò vào túi cậu lấy tờ giấy kiểm tra thai sản ra, Triệu Tiết đọc đi đọc lại vài lần rồi thở phào nhẹ nhõm.

“Tương Tương, em đã nghĩ ra tên cho đứa bé chưa?”

Trầm Tương lắc đầu, “Em không biết.”

“Chắc là mùa đông đứa bé sẽ chào đời, đặt là Đông Đông?”

“Qúa thô.” Trầm Tương liếc hắn một cái.

Triệu Tiết xoa bóp mặt cậu, “Em còn chưa nghĩ ra tên nữa kìa, còn dám chê anh đặt tên thô?”

Trầm Tương hậm hực quay đầu đi không chịu để ý đến hắn.

“Anh nói giỡn, Tương Tương đừng tức giận.” Triệu Tiết vừa lấy lòng vừa hôn hôn cậu.

“Em không có tức giận.”

Hai người về đến nhà xuống xe thì trời đã tối.

Trầm Tương nhìn về phía xa hơi cau mày, “Hửm?”

“Có chuyện gì vậy?” Triệu Tiết lấy nguyên liệu ra khỏi cốp xe, nhìn thấy Trầm Tương đứng bên cạnh xe ngẩn người.

“Không có gì, em tưởng mình nhìn thấy một người.” Trầm Tương lắc đầu, cảm thấy mình bị hoa mắt, bác sĩ tâm lý kia sao có thể ở đây được.

Triệu Tiết nhìn trái ngó phải, “Không có ai cả.”

“Là em hoa mắt thôi.”